Sau khi Diệp Duyệt chuyển trường, cuộc sống trung học của Hoắc Vũ không khác gì những người khác.
Nếu có điểm khác biệt, thì chắc là cứ cách vài ngày cô sẽ nhận được một lá thư tình, nhận tới mức mỏi cả tay.
Không biết có phải do tính cách nguyên chủ đanh đá mà tính nết cô lại ôn hòa.
Tóm lại trong khoảng thời gian này, lượng người hâm mộ của cô tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Nếu trong trường học có cuộc thi "Nữ sinh được yêu thích nhất" thì chắc chắn cô là người xứng đáng đứng đầu.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, trở về lớp Hoắc Vũ lại tìm thấy một bức thư tình khác trong ngăn bàn.
Cô miễn cưỡng cầm lá thư hồng đó ra, nhét vào cặp sách.
Kiếp trước, cô đã sống đến hai mươi bốn tuổi, sau khi nhìn thấy đủ loại nam nữ trong giới giải trí muôn màu muôn vẻ, cô phát hiện khoảng thời gian học trung học mới là thứ đáng quý nhất.
Cho nên những chuyện như ném thư tình cô không làm được mà cô cũng không thể hồi đáp được, chỉ có thể thu lại cất giữ cẩn thận.
Trong khoảng một tháng trở lại đây, thư tình cô nhận được ước chừng đã dày cỡ ba ngón tay.
Sau khi Dư Tâm Tâm làm xong bài thi cuối kỳ, trở lại lớp học, đôi mắt sắc bén nhìn thoáng thấy có một góc hồng nhạt.
Cô ấy đi tới chỗ Hoắc Vũ, nói đùa: "Cậu lại nhận được lá thư tình à?"
Hoắc Vũ nhún vai, ậm ừ.
"Tớ thấy cậu được yêu thích hơn lúc trước rất nhiều đấy.” Dư Tâm Tâm không nhịn được cảm thán.
Trước đây, Hoắc Vũ không được yêu thích như bây giờ.
Hoắc Vũ chớp mắt, thản nhiên cười.
Dư Tâm Tâm chống cằm, cẩn thận quan sát Hoắc Vũ một lúc.
Sau một lúc, cô ấy bất ngờ nói: "À, nhìn mới thấy, cậu càng lớn càng xinh đẹp hơn trước đây nha." Như lông mi dài hơn này, mũi cao hơn, mắt cũng to hơn nữa, các đường nét trên gương mặt cũng sáng sủa và thanh tú hơn.
Hoàn toàn là một cô gái xinh đẹp.
Hoắc Vũ không cảm nhận được sự thay đổi trên gương mặt của mình mỗi ngày.
Vì khi cô còn nhỏ, gương mặt lúc đầu còn hơi non nớt.
Tuy nhiên, sau khi bước sang năm mới, cô đã lớn lên chút, có lẽ gương mặt cũng trổ mã nên trông cô có vẻ xinh đẹp hơn một chút.
Hoắc Vũ cười nhẹ với Dư Tâm Tâm, tinh nghịch nói cảm ơn vì lời khen.
Dư Tâm Tâm biết người bạn thân của mình luôn xinh đẹp, nhưng bây giờ trông cô còn xinh đẹp hơn.
Thảo nào Yêu Duệ ghen tị với Hoắc Vũ, gương mặt xinh đẹp như vậy, chắc chắn có không ít cô gái sẽ ghen tị.
Đương nhiên, Dư Tâm Tâm không ghen tị, cô chỉ cảm thấy vui mắt khi nhìn thấy gương mặt của Hoắc Vũ mỗi ngày.
Cô ấy nghĩ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ đông, vuốt tóc, nói với Hoắc Vũ: "A Vũ, mấy ngày nữa, tớ đến chơi với cậu nha.”
Hoắc Vũ vừa sắp xếp cặp sách, vừa từ chối: "Có lẽ không được.
Ngày kia tớ sẽ gia nhập đoàn làm phim."
Bộ "Run Động" đã chính thức bắt đầu quay cách đây ba ngày, vì đúng vào thời gian cuối kỳ thi của Hoắc Vũ nên cô đã bỏ lỡ buổi lễ khai máy.
Sau kỳ nghỉ đông, ngay lập tức cô phải vào đoàn phim bắt đầu quay bộ phim điện ảnh đầu tiên trong đời mình.
Lúc này Dư Tâm Tâm mới nhớ đến việc Hoắc Vũ sẽ sớm gia nhập giới giải trí.
Cô ấy như ông cụ non vỗ vai Hoắc Vũ, nói: "A Vũ, tớ tin chắc cậu sẽ bạo hồng." Nói xong, Dư Tâm Tâm đảo mắt trêu đùa: “Tạm phú quý, chớ tương vong*.”
Nói xong, Dư Tâm Tâm còn bão quyền* chào Hoắc Vũ.
*Bão quyền: 抱拳 chắp tay cung tay làm lễ (xưa làm lễ một tay nắm lại tay kia bao lấy nắm tay này, chắp lại để trước ngực)
Hoắc Vũ bị câu nói của Dư Tâm Tâm chọc cười, Dư Tâm Tâm cũng không nhịn được cười.
Cả hai bỗng nhiên cười phá lên.
Sau kỳ thi cuối kỳ kết thúc sẽ kỳ nghỉ đông kéo dài hơn hai mươi ngày.
Kỳ nghỉ của học sinh lớp 12 bao giờ cũng luôn ít hơn so với các khối khác.
Chiều mai, Hoắc Vũ sẽ chính thức gia nhập đoàn phim, nên cô từ chối lời mời của Dư Tâm Tâm, chuẩn bị về nhà thu xếp đồ đạc ngày mai mang đi.
Khi cô về đến nhà, không có ai ở trong biệt thự nhà họ Hoắc.
Gần cuối năm, số lần ra ngoài xã giao của Hoắc Dữ Sâm dần tăng lên, mấy ngày nay, cô rất ít gặp người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...