Bạch Thiên kéo vạt áo lên trước mặt hắn, nói ” Nhìn nè”
Làn da vốn trắng nõn, đột nhiên xuất hiện một vết sẹo chói mắt như con rết đen bám chặt vào da. Nhìn sơ qua cũng biết, vết thương kiểu này chắc chắn không phải là do bất cẩn mà bị thương rồi.
Bạch Thiên kể lại rõ ràng mọi chuyện cho Bạch Hạo nghe. Thấy hắn nửa ngày không phản ứng, anh nghĩ chắc là đã làm hắn sợ rồi.
Lúc Bạch Hạo ngẩng đầu lên hai mắt đã đỏ ngầu, ngón tay vuốt nhẹ xung quanh vết thương, muốn chạm nhưng không dám chạm vào “Sao không nói cho em biết? Có đau không?”
“Rất đau” Bạch Thiên thả áo xuống, nói quá lên “Chảy rất nhiều máu, muốn kiềm cũng không được, rất đau luôn đó…”
Lần đó, rõ ràng có đau cách mấy anh cũng cố nhịn, anh vốn là một người không giỏi chịu đựng cơn đau cho lắm, vất vả lắm mới đợi được vết thương kết vảy, Bạch Thiên lập tức hận không thể lấy toàn bộ uất ức trong bụng ra cho Bạch Hạo biết.
Anh căn bản đã trúng một đao chí tử đấy! Cho anh oán giận một chút được không?
So với tưởng tượng của Bạch Thiên, Bạch Hạo lại càng chấn kinh hơn nhiều. Thấy dáng vẻ của anh không chỉ thất thủ mà còn bị thương, chỉ hận sao người bị đâm một dao không phải là mình. Hắn nói không ra lời, chỉ nghĩ chuyện Bạch Thiên bị người ta đâm cho một nhát, hắn vô cùng hoảng sợ. Trong nhận thức của hắn trước giờ, chuyện này có thể nói là chuyện kinh khủng nhất mà hắn tưởng sẽ không bao giờ dính dáng gì đến cuộc đời Bạch Thiên.
Bạch Hạo đứng lên, ôm chặt lấy Bạch Thiên. Bạch Thiên vùi đầu vào vai hắn, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Không sao, vết thương cũng đã lành lại rồi”
Anh bình thản nói ra mọi chuyện, so với việc nói “Anh không có chuyện gì” thì với Bạch Hạo, nó mang đến hiệu ứng thực sự tốt hơn rất nhiều.
Nói ra là tốt rồi.
Buổi tối hai người đắp chung một chăn, tiếng hít thở đều nghe rất rõ ràng. Bạch Hạo nắm tay Bạch Thiên không chịu buông. Hắn không muốn trải qua chuyện này một lần nào nữa, hắn không thể nào chịu được cảm giác như vậy nữa.
“Anh”
Điều hoà trong phòng đang mở nhưng Bạch Hạo cảm thấy cả người nóng rang, không khí bên người dường như không đủ dùng. Bạch Hạo nắm tay anh, run lên “Hiện tại, em đang thích một người”
Bạch Thiên vốn đang nằm, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, nghe xong lời hắn nói, ngón tay giật giật “Thích?”
“Em thích anh”
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Hạo nói ra câu này, Bạch Thiên nghe không ra căng thẳng trong lời hắn nói, uể oải ngáp một cái, nói “Anh cũng thích em”
“Không phải, anh…” hắn càng nói nhanh càng không rõ “Em thích anh nhiều hơn thế cơ”
Lời này đã khiến Bạch Thiên không phục, hắn muốn cùng mình so ai thích ai hơn sao? Bạch Thiên bĩu môi, nói “Em thì biết cái gì, anh mới thích em nhiều hơn”
“Không phải, anh nghe em nói..” nhịp tim đập loạn cào cào khiến cho hắn nói đến một nửa thì ngừng lại, hít sâu một hơi. Bốn phía yên tĩnh, cảm giác tim nhảy lên kịch liệt một chút cũng không yếu đi, cả thân thể như đang chạy năm ngàn mét, tay chân như không còn là của mình nữa.
“Em yêu anh” Lời nói vừa dứt, không khí chung quanh dường như đều chấn động.
“Em đối với anh, là tình yêu không gì sánh được”
“Chỉ có yêu, mới có thể biểu đạt được tâm ý của em”
Tâm tình như lũ cuốn trong nháy mắt liền nói hết ra miệng, hắn sợ mình sẽ không còn có cơ hội nào để nói ra những lời này lần nào nữa, vội vàng tiếp tục nói “Anh không chấp nhận cũng không sao đâu, thật đấy”
Bạch Thiên cách hắn rất gần, hắn cảm nhận thấy bên kia đang trầm mặc. Thời khắc mấu chốt kiểu này, chỉ chờ một giây thôi cũng sẽ như kéo dài cả một thế kỷ.
Trong bóng tối cái gì cũng không thấy, hắn đột nhiên hối hận vì đã nói với anh ngay lúc này, trong tình huống hết sức căng thẳng này mà hoàn toàn không nhìn thấy phản ứng và vẻ mặt của đối phương, sẽ chỉ càng làm cho người ta thêm bất an mà thôi.
Bạch Thiên ở trong bóng tối mê man trừng lớn hai mắt nhìn hắn, một tay mò xuống cấu vào đùi mình, đau, không phải là mơ. Anh vừa nghe thấy cái gì, Bạch Hạo mới vừa nói “yêu”? Tại sao hắn nói yêu? Cho dù đang ở trong bóng tối vẫn có thể cảm nhận được tâm tình nóng bỏng của đối phương, chẳng khác nào núi lửa phun trào mãnh liệt, dung nham nóng rực, làm người Bạch Thiên cũng nóng lên theo.
Anh đây là lượm được tiện nghi sao!
Cảm giác lâng lâng này quả thực như đang nằm mơ, hắn nói yêu mình. Thậm chí Bạch Thiên cảm giác mình thật sự đang nằm mơ “Vừa khéo, anh cũng yêu em” Một câu nói nhẹ nhàng, không chút khí lực.
Hai người cùng im lặng một lúc trong bóng tối.
Bạch Thiên vươn tay bật đèn ngủ đầu giường lên, tia sáng mờ nhạt, dịu dàng chiếu rọi lên hai người trong phòng. Hai người đều đang trong trạng thái trầm mặc.
Yên lặng một lát. Bạch Thiên đưa mắt nhìn chăn trước mặt, hỏi “Vậy, em có cảm giác với anh không?”
Tình huống này đã ngoài dự liệu của hắn, Bạch Hạo thành thật trả lời “Có”
Hai người đều hoảng hốt không thể tin nổi chuyện này. Là huyền huyễn sao, người kia sao có thể yêu mình, mấy kịch bản cẩu huyết còn không thể xảy ra được như thế đâu.
“Này”
Bạch Hạo quay đầu: “A?”
Bạch Thiên cúi đầu lúng túng nghịch ngón tay mình: “Vậy, em hôn anh một cái được không?”
Bạch Hạo theo bản năng “A, tất nhiên rồi” Tuy rằng tâm tình của hắn còn chưa phản ứng kịp biến hoá lên voi xuống chó như vậy, có điều yêu cầu kiểu này đúng là khiến người ta khó có thể có biện pháp từ chối được.
Một tay đỡ vai Bạch Thiên, cúi đầu, tiếng tim đập thịch thịch vang dội vào tai. Dù sao cũng là nụ hôn đầu tiên, Bạch Hạo không dám lỗ mãng, môi hai người rụt rè chạm nhau một cái.
Vậy là xong? Bạch Thiên oán giận “Gì vậy, nghiêm túc chút đi chứ!”
Bạch Hạo như thực tập sinh làm sai xin lỗi “Xin lỗi, lần này sẽ khác” Hắn thăm dò cúi xuống một lần nữa, động tác chậm rãi hôn lên.
Lần này mới giống như một nụ hôn thật sự. Hai người tò mò cảm nhận nụ hôn vừa ướt át, ôn nhu vừa lưu luyến. Ngón tay Bạch Thiên nắm chặt chăn, giờ mới biết nụ hôn trong thực tế không giống trong mơ chút nào, thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người tách ra, Bạch Thiên nhìn thấy mặt Bạch Hạo đỏ lên, hắn nghiêng đầu đi không dám nhìn Bạch Thiên, nhỏ giọng nói một câu “Mềm thật”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...