Bạch Hạo vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, hắn tiến lên một bước “Anh…” Bạch Thiên xoay người rời đi, thuận tiện đóng luôn cửa phòng sau lưng.
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh, chỉ có một cánh cửa lạnh lẽo đối diện với hắn. Ảnh hưởng của câu nói kia quá lớn, Bạch Hạo thoáng chốc còn cho rằng là do chính mình nghe lầm.
Bạch Thiên bình thường khi nổi nóng, như một đứa nhỏ cáu kỉnh, Bạch Hạo làm cách nào cũng không thể tức giận được với anh.
Hắn nghĩ vì bọn họ đã như hai dây leo cộng sinh với nhau, nhiều năm như vậy, cành lá quấn quít, cuộc sống cả hai như hòa làm một, ai cũng không thể rời bỏ ai.
Từ nhỏ đến lớn, hắn biết hết thảy tính khí, vui buồn của Bạch Thiên, anh ấy tựa như là bảo bối do hắn đích thân nuôi dưỡng ra, hắn hiểu anh, cũng yêu anh. Sau này tuyệt đối không bao giờ có thể có thêm bất kì một người nào như vậy nữa.
Hắn đã làm rất nhiều, cứ mỗi ngày hắn đều muốn Bạch Thiên ỷ lại hắn nhiều hơn chút nữa. Hắn không để ý làm ít hay nhiều, những thứ này so với Bạch Thiên đều không đáng nhắc tới. Hắn còn có thể làm được nhiều hơn, hắn nguyện ý làm càng nhiều càng tốt, chỉ cần Bạch Thiên vẫn còn ở đó.
Nhưng ý tứ của câu nói kia đã quá rõ ràng, anh hắn chán ghét hắn rồi.
——-
Thành phố Z bên cạnh đang làm một hội thảo nghiên cứu về giáo dục, trường học phải cử vài thầy giáo đi công tác trong một tuần. Bạch Thiên bình thường đối với những hội nghị như này không thể nào tích cực nổi, lần này lại xung phong ghi danh, mãn nguyện bị thêm vào danh sách.
Còn hơn là ở cùng một chỗ với em trai, Bạch Thiên vẫn hơi đau đầu vì Bạch Hạo cứ như là mẹ anh vậy. Chỉ cần qua mấy ngày, chờ cái vết thương phiền phức kia lành rồi, khi đó anh mới có thể yên tâm thoải mái trở về.
Lúc Bạch Thiên nói tin tức này cho Bạch Hạo, hắn có chút giật mình.
Yết hầu Bạch Hạo lạnh lẽo, rồi lại lập tức nở một nụ cười với Bạch Thiên. Hắn đứng lên, không nhìn anh, nói “Để em giúp anh chuẩn bị vali”
Thực ra chỉ cần một vài bộ quần áo để thay, một người một túi là đủ, Bạch Thiên vẫn không từ chối sự hỗ trợ của hắn. Nhìn đi, em trai anh vừa hiểu chuyện, vừa thấu hiểu lòng người biết bao.
Bạch Hạo lấy vali ra, bắt đầu sắp xếp đồ đạc rồi để vào bên trong. Bít tất đựng vào một túi, quần lót một túi, một túi là quần áo đã ủi… Tất cả đồ vật lớn nhỏ đều không bỏ sót, được Bạch Hạo cẩn thận xếp chỉnh tề vào vali.
Bạch Hạo cũng không biết tại sao mình lại sốt sắng như vậy, cảm giác không an tâm lắm. Thấy mang bao nhiêu cũng không đủ, sợ rằng anh hắn đến lúc nào đó sẽ không có đồ dùng.
Bạch Thiên nhìn hắn bận bịu tứ phía, hơi xấu hổ, nói xin lỗi “Xin lỗi, hôm qua anh hơi quá đáng”
Bạch Hạo tiếp tục thu dọn đồ đạc. Hắn biết, câu nói tối hôm qua của ca ca chỉ là vô tâm. Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng ánh mắt lại tối sầm đi.
“Anh… Một tuần sau mới về hả?”
“Đúng vậy”
“Một tuần, sẽ trở về đúng không?”
“Ừ, đúng vậy”
Bạch Hạo ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu, tỉ mỉ kéo căng mỗi cái viền bao đồ ra, mãi đến khi không nhìn ra một điểm nào nhăn nheo trên cái túi mới thôi. Bạch Thiên sờ sờ sau gáy của hắn: “Có thể gọi điện thoại cho anh mà”
Bạch Hạo ngẩng đầu lên, mỉm cười nói “Ừm”
Bạch Hạo không ngừng thu xếp đồ đạc, bất kể đồ vật to to nhỏ nhỏ gì đều cho anh hắn mang theo, hận không thể đem tất cả đồ trong phòng Bạch Thiên đều bỏ vào trong vali.
Bạch Thiên ngồi ở bên cạnh nhìn hắn đi ra đi vô, Bạch Hạo đem cả cái túi giữ ấm mấy năm trước của anh cũng nhét vào, không nhịn được lên tiếng ngăn cản hắn “Tiểu Hạo, cái kia không cần mang theo đâu”
Bạch Hạo dừng lại động tác trên tay.
Bây giờ, lúc nói chuyện với Bạch Thiên, hắn đều phải cẩn thận từng li từng tí, như sợ anh từ chối “Nhưng, anh vẫn nên mang theo đi, có thể lúc nào đó sẽ cần dùng đến đấy…”
Bạch Thiên sửng sốt một chút, nhìn thấy ánh mắt của hắn, không biết tại sao lại không đành lòng từ chối “Vậy… cứ mang cái này theo đi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...