Ca Ca Ngươi... Đừng Như Vậy (Cao H)
Ưm.... Nàng mở mắt.....thực mơ màng.....nàng nhớ rằng đã bị ai đó theo dõi, nàng bỏ chạy, người đó lại chạy nhanh hơn bắt được nàng...không biết là ai thì liền bị đánh ngất....
Nàng nhìn xung quanh....ân? Đang là một cái nhà kho? Khoan! Nàng còn bị trói hai tay hai chân?... Nàng còn chưa suy nghĩ hết thì giọng nói bén nhọn của một người con gái vang lên.
"Ha hả!! Thích Tâm Nhi, mày sắp phải biến mất khỏi thế giới này rồi a!". Không ai khác đó chính là Tần Hữu, gương mặt của nàng ta lúc này chỉ là vặn vẹo cùng ghen tị.
"Tại sao lại...". Nàng còn chưa nói hết liền bị Tần Hữu cắt lời.
"Ha ha, tại sao? Tao cũng muốn hỏi! Tại sao Hàn Long lại đối sử tốt như vậy với một con nhãi ngốc nghếch như mày? Tại sao Hàn Long không đối sử như vậy tốt với tao??". Bây giờ Tần Hữu chỉ biết rầm rú, chẳng khác một người bị tâm thần.
Lúc này, Lục Hàn Long đang trong cuộc họp báo. Đột nhiên điện thoại lại đánh lên tiếng chuông. Lục Hàn Long bật lên điện thoại nghe được một lúc sắc mặt lại chuyển thành âm trầm cùng giận dữ. Song lại không nói gì mà chạy như điên ra ngoài.
Mọi người trong cuộc họp:.....hôm nay tổng tài quên uống thuốc đi?
Lục Hàn Long đi ra ngoài khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ. Vừa rồi quản gia nói Tâm Nhi không thấy ở trong nhà, hắn bật lên thiết bị định vị mà hắn đã gắn vào điện thoại của Tâm Nhi liền thấy Tâm Nhi đang ở một nơi thực hẻo lánh... Tâm Nhi đang gặp nguy hiểm, hắn làm sao có thể bình tĩnh? Lục Hàn Long liền bật điện thoại.
"Gọi hết tất cả đến địa điểm này ngay cho ta! Những người trong đó giết hết đi! Tâm Nhi nếu bị thương một cọng tóc, ta cũng sẽ tính hết với các ngươi!". Lục Hàn Long bay lên xe, lái đến địa điểm đó thì gọi cái điện thoại.
"V...vâng! Thưa lão đại!". Giọng người bên đầu dây kia mang đến một tia sợ hãi...làm sao vậy a? Đang yên đang lành lão đại vì cái gì mà lại nổi giận như thế a???? Hơn nữa còn muốn tính với bọn hắn......*khóc rống ing*
Dặn dò xong, Lục Hàn Long lại gia tăng tốc độ. Tâm Nhi, hãy đợi ta.
Hắn là một cái nguy hiểm người, trong giới hắc bạch đều phải khiếp sợ hắn....chỉ là...hắn chỉ muốn che chở Tâm Nhi dưới cánh chim của hắn...vô lo vô buồn! Hảo hảo mà ngốc bên cạnh hắn, nếu ai dám động lấy nàng...hắn không biết chính mình sẽ làm ra cái sự tình gì đâu?
"Thích Tâm Nhi! Mày cướp đi sự ôn nhu của anh ấy dành cho tao!!Mày phải biến mất!!! Ha ha ha!!!!!". Chửi rủa một lúc, Tần Hữu lại quay sang đỏ đôi mắt nhìn nàng rồi cười rộ lên.....người này...thực sự là một cái tâm thần a....
Tần Hữu liền đi ra khỏi nhà kho, bỏ lại nàng đang cực kì lo lắng.....nàng ta...đây là muốn giết nàng đi?
Két--
Một tiếng động vang lên....một làn khí bay vào....đây là...nàng chợn đôi mắt.....khí độc!!!!
Nàng lền cố gắng nín thở tìm đường ra...cửa đều đã bị khóa!!!
Ca....ta hảo sợ..... Ngươi hãy mau cứu ta a....
Cùng lúc đó, trái tim của Lục Hàn Long lại nhảy lên... Hắn càng mất khống chế! Chết tiệt! Tâm Nhi muội hãy cố gắng cầm cự, ta sẽ tới ngay thôi...... Ta sẽ giết những kẻ dám chạm vào muội!!!!
Ps: tác giả đã trở lại và lời hại hơn xưa! (>w
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...