“Này! Nhĩ hảo!” Một nam hài ở phía bên ngoài cửa sổ đối với nam hài bên trong thân thiết chào hỏi.
“Ngươi là. . . . . .” Nam hài đang xem sách nhìn nam hài đang vắt vẻo trên cửa sổ, cả kinh, trong lòng có chút lo lắng.
Nơi này là lầu hai, hắn làm sao lên được tới đây?
“Ta là đệ đệ của ngươi a! Ta gọi là Mặc Nha, ca ca nhĩ hảo!” Nam hài lộ ra nụ cười ngọt ngào, từ ngoài cửa sổ đi vào.
“Mặc Nha? Đệ đệ? Chính là ngươi?” Khó tin nhìn nam hài đứng bên cạnh cửa sổ, Sở Phượng cẩn thận xem kỹ, thấy đồng tử của nam hài màu đỏ mới tin tưởng tiểu hài tử vừa tiến vào từ cửa sổ là đệ đệ của y.
Dù sao đồng tử màu đỏ trên đời này có mấy người có?
“Đúng vậy!” Đi đến trước mặt Sở Phượng, Mặc Nha nhìn nhìn y, đột nhiên một phen ôm lấy y. Bởi vì lực quá mạnh, hai người đều té xuống mặt đất.
“Đau, ngươi đang làm cái gì vậy?” Bị đặt ở dưới, Sở Phượng một bên xoa đầu một bên tức giận nói, bỗng cảm thấy trên mặt ướt ướt, mới phát hiện người y gọi là đệ đệ thế nhưng lại đang hôn lên mặt y.
“Quyết định , Mặc Nha thích ca ca, Mặc Nha phải làm một nửa của ca ca!”
Vì thế, bắt đầu từ khi Mặc Nha giống như Romeo xuất hiên nơi cửa sở bên Juliet — Sở Phượng, liền quyết định tương lai chính mình.
“Không nghĩ tới, không nghĩ tới!” Một thanh âm đánh thức Sở Phượng đang ngủ say. Không kiên nhẫn mở mắt ra, nhìn thấy hai ánh mắt đang nhìn y, một người như đang tỉ mỉ nghiên cứu! Một trận cả kinh!
“Ba! Mẹ!” Vừa thấy biểu tình cha mẹ, y biết bọn họ đã biết sự thật. Sở Phượng không chút hoang mang chào hỏi, rồi hơi gạt chăn đi, “Các ngươi khi nào thì trở về?”
Không xong, quên mất cái chăn… Y vẫn còn đang ở trong cơ thể của Mặc Nha a!
“Vừa mới về!” Mẫu thân Mặc Như Thủy hứng thú ngang nhiên nhìn, ngoài miệng lộ vẻ tươi cười.
Ân, ân, nhìn bộ dáng hai người, thật đúng là thân thiết. Nơi đó của Tiểu Nha vẫn còn phun ra nuốt vào . . . . . . của Phượng nhi. Oa, nơi đó của Phượng nhi khi nào thì lớn như vậy a! Còn có dây thừng giữa hai đứa nữa. Ân, muốn nói cho chúng biết, SM thỉnh thoảng ngoạn ngoạn thì được, ngoạn nhiều quá không biết Tiểu Nha có chịu nổi không!
“Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . .” Phụ thân Sở Thiên Viêm ngón tay chỉ vào bộ dạng hai người, cả người run lên nói, hiển nhiên là bị đả kích rất lớn.
“Ân. . . . . . Hảo ồn. . . . . . Ngáp. . . . . .” Ở trong lòng Sở Phượng khẽ nhu mắt rồi mở ra, Mặc Nha ngáp một cái nhìn về phía nơi
nhiễu nhân kinh mộng[1], một chân rất tự nhiên cọ cọ vào giữa hai chân Sở Phượng.
“A! Ba ba! Mụ mụ!” Nhìn thấy cha mẹ đứng bên giường bọn hộ, Mặc Nha lập tức tỉnh táo, vội thu hồi chân, kéo chăn che đi chính mình và Sở Phượng, quên mất tình huống giữa hai người liền di động. Hậu quả là… phân thân của Sở Phượng bị Mặc Nha hung hăng kẹp một cái.
“Đau!”
“A! Ca ca, thực xin lỗi!” Vội xin lỗi, Mặc Nha thả lỏng thân thể, vặn vẹo vòng eo. Hắn quên mất, phân thân của ca ca và chuôi nắm dây nhảy vẫn còn ở trong cơ thể hắn.
“Các ngươi từ lúc nào bắt đầu làm chuyện này?” Mặc Như Thủy hỏi.
“Khoảng vài tháng!”
“Vài tháng!” Sở Thiên Viêm nghe được lập tức cả kinh kêu lên. Hai cái đứa con của gã cư nhiên, cư nhiên. . . . . . Muốn làm đồng tính luyến ái, lại còn loạn luân nữa!
“Nhỏ tiếng một chút, ngươi dọa Tiểu Nha rồi!” Tùy tay cho Sở Thiên Viêm một quyền, Mặc Như Thủy vẫn cười, đối với việc giữa hai cái đứa con đã phát sinh chuyện gì một chút cũng không để ý.
“Mẹ, mụ mụ, ta. . . . . .” Lui vào trong lòng Sở Phượng, Mặc Nha nhỏ giọng lên tiếng.
“Thích ca ca?”
“Ân!” Mặc Nha gật gật đầu, lo lắng nhìn mẫu thân một tay nuôi lớn hắn. Tuy rằng mẫu thân đối hắn luôn áp dụng chủ nghĩa mặc kệ, bất quá kia cũng không có nghĩa giữa hắn cùng ca ca phát sinh quan hệ có thể được tha thứ..
“Ta vẫn nghĩ ngươi lúc đó nói như thế chỉ là lời nói đùa của trẻ con, không nghĩ tới ngươi thật sự làm với Phượng nhi! Ân, không hổ là con ta!” Ngày đó Mặc Nha cực kì hùng hổ trở về, vừa mở miệng liền nói cho nàng biết đối tượng hắn lựa chọn là ai. Nàng còn tưởng Mặc Nha chỉ là nói đùa, không nghĩ tới sau mấy năm, Mặc Nha nhưng lại thật sự cùng Phượng nhi kết hợp. Hha hả, lợi hại. Thật không phí công nàng giáo dục!
“Cái gì mà không hổ là? Ngươi có biết chúng đã làm cái gì không?” Sở Thiên Viêm chịu không nổi gào lên, cơn tức giận hoàn toàn bạo phát. Đối với những việc linh tinh gì đó trước kia của lão bà gã đều có thể tiếp nhận, nhưng chỉ có điều này là gã không thể nhận. Này không phải Sở gia của gã sẽ tuyệt hậu sao?
“Tình ái, tính hành vi
,
H, làm tình, ngươi muốn từ nào?” Hoàn toàn không đem cơn tức giận của lão công để vào mắt, Mặc Như Thủy chậm rãi nói.
“Cái nào ta cũng không muốn!”
“Vậy đổi lại, còn có từ nào có thể dùng được. Tiểu Nha, nghĩ thay ta đi!”
“Ta? Ta nghĩ không ra!” Lần đầu nhìn thấy phụ thân phát hỏa đến phát điên, Mặc Nha không dám nhiều lời.
“Như vậy không được, hiếm khi Thiên Viêm muốn ta nói. Ai, ” Lấy điện thoại cầm tay ra, “Không bằng gọi điện hỏi ai đó được không!”
“Không nói nữa!” Đoạt lấy di động của Mặc Như Thủy, Sở Thiên Viêm gào lên: “Ngươi còn dám tìm người hỏi sao? Đều là những đứa bạn tốt của ngươi làm ra chuyện hảo này, ít dạy hắn những chuyện không ra thể thống gì đi. Nhìn xem hắn biến bộ dáng gì đây? Muốn làm đồng tính luyến ái! Hơn nữa cùng ca ca hắn! Đây là loạn luân a!”
“Có gì không tốt! Bọn họ thích là tốt rồi!” Đương nhiên nói, Mặc Như Thủy như nhớ ra điều gì đó vỗ trán một cái, hỏi Mặc Nha: “Tiểu Nha, cái kia thế nào ?”
“Cái kia? Nga, làm tốt rồi!” Thấy mẫu thân không tức giận, Mặc Nha thả lỏng nói.
Hai chân dưới chăn gắt gao quấn lấy một chân Sở Phượng, hạ thân ở phía trên ma sát , khiến Sở Phượng xem thường.
“Ở đâu vậy?”
“Trong phòng ta, chỗ cũ!” Vừa nghe Mặc Nha nói xong, Mặc Như Thủy lập tức chạy thẳng một mạch vào phòng Mặc Nha, chốc lát lại chạy ra, trong tay cầm đĩa CD, vừa nói vừa lấy VCD trong phòng Sở Phượng mở ra, “Phượng nhi nên nghĩ cách tiếp xúc đi, nhất định đem Tiểu Nha lộng đau quá. Ra xem cái này đi!”
Bấm nút mở Player, âm thanh quen thuộc lập tức vang vọng trong phòng Sở Phượng.
“Ân. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . Mau. . . . . . A. . . . . . Mau. . . . . . Mau nữa một chút. . . . . . A. . . . . .”
Đây là. . . . . . Híp lại hai mắt, Sở Phượng nhìn cuộn phim truyền được phát, âm thanh bên trong là của Mặc Nha, nhưng người lại không phải. Nguyên lai, âm thanh y nghe thấy là cái này!
“Thế nào? Tiểu Nha rất có thiên phú đi!” Vẻ mặt say mê nhìn thấy động tác bên trong, Mặc Như Thủy cảm thấy vui mừng.
Khi nghe Tiểu Nha nói, nàng còn ý thức được một việc, con trai nàng không thích nữ nhân. Trải qua vài kiểm tra, quả nhiên. . . . . . Đối với việc đứa con là đồng tính luyến cũng không phản đối, dù sao bằng hữu của nàng có rất nhiều người cũng là… Sớm đã thành thói quen. Bất quá, nếu đứa con thích nam nhân, vậy nhất định phải có dự phòng, nhất thiết lần đầu tiên hắn không cảm thấy đau mới được. Vì thế, Mặc Như Thủy ủy thác mấy người bạn tốt của mình dạy cho Mặc Nha về phương diện này. Dạy dỗ một hồi, nhóm người này phát hiện âm thanh của Mặc Nha dễ nghe khiến người ta hưng phấn, vì thế, Mặc Nha từ mười tuổi đã bắt đầu làm công — làm ***g tiếng cho phim ***!
“Tiếng thở dốc làm thế nào phối được?” Xem nội dung cuộn phim, Sở Phượng hỏi, đối với phản ứng của cha mẹ cũng không có hứng thú. Mẫu thân không thèm để ý là được rồi, cho dù phụ thân trước hết là một bộ trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo trên trán bắt đầu bạo xuất gân xanh, bất cứ khi nào cũng có thể bạo phát cũng chẳng sao cả. Y đã sớm hạ quyết tâm, cho dù hai người không đồng ý y cũng muốn ở bên Mặc Nha. Ai bảo y đã rất yêu hắn•!
“Vừa tập thể hình vừa nói là được!”
“Nga –” một tiếng nga thật lớn, tiếng nga làm Mặc Nha ngượng ngùng nắm tay vùi vào trong ngực Sở Phượng. Ngón tay nâng cằm Mặc Nha lên, Sở Phượng khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu nói: “Khó trách ngươi mỗi lần kêu đều rất lão luyện, nguyên lai là có chuyện như vậy.” Tay đi ra phía sau, kéo dây nhảy, “Còn *** đãng hướng ta cầu hoan. Nhìn nơi này của ngươi, đã cao trào vài lần rồi mà còn nhanh như vậy.”
“A. . . . . . Ân. . . . . . Ca ca. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . .” Thỏa mãn phát ra tiếng, quên hẳn trong phòng còn có người khác, Mặc Nha phối hợp ngón tay Sở Phượng vặn vẹo .
“Muốn , ân!” Xoay người đem Mặc Nha áp chế trên giường, cảm thấy chính mình bị Mặc Nha gắt gao vây quanh, Sở Phượng thở hốc vì kinh ngạc, khắc chế dục vọng bản thân, cùng hắn chậm rãi vũ động.
Nhìn *** phiến, lại nhìn lão bà mình, quay lại nhìn hai đứa con, Sở Thiên Viêm bị bỏ qua rốt cục chịu không nổi la lớn: “Ta chịu không nổi, ta phải rời nhà trốn đi!” Nói xong, chạy ra khỏi phòng. Mặc Như thủy nghe gã nói như vậy cũng vội đuổi theo, tính nhìn xem lão công định rời nhà trốn đi như thế nào.
“Ba ba. . . . . . Thật đáng thương. . . . . . Ân. . . . . .” Mặc Nha đồng tình nhìn thoáng cái nói.
“Không còn cách nào khác. Ai bảo hắn thượng mụ mụ a!”
“Kia ca ca yêu ta không. . . . . . Ân. . . . . .”
“. . . . . .”
“Ân. . . . . . Ca ca. . . . . . A. . . . . . Ân. . . . . . A a. . . . . .”
“. . . . . .”
“Ca. . . . . . A. . . . . . A a. . . . . . Ân a. . . . . . Cáp. . . . . . Cáp a. . . . . .”
“Yêu a!”
[1]
nhiễu nhân kinh mộng:
phiền nhiễu khiến người khác tỉnh dậy.
——Hoàn——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...