Ca Ca, Đừng Rời Xa Em Nhé!

Đêm...

Thư phòng của Lăng Triết Minh...

"Lại đi nữa à?", Triết Minh nhìn Triết Hàn, hỏi

"Vâng, nửa đêm con sẽ đi", Triết hàn điềm tĩnh trả lời, rồi anh lại nhìn ba mình, "Ba... có ý kiến sao ạ?"

Triết Minh lắc đầu:

"Không, con còn nhỏ vậy mà đã tự thành lập tổ chức Dạ Vũ, ta mừng còn khôn kịp. Chỉ là... nhớ chú ý an toàn"

"Vâng", anh đáp, lòng dâng lên một cỗ ấm áp

Tại phòng ngủ của Lạc Tuyết...

Cả căn phòng của Lạc Tuyết đã biến thành màu trắng toát. Cô kinh ngạc, làm việc đúng là nhanh thật. Hơn nữa, phòng của cô còn ngay canh phòng của ca ca...


Trúc Vân Nguyệt dắt tay cô đến chiếc giường lớn. Khi cô nằm xuống giường, bà cũng đắp chăn cẩn thận cho cô, vuốt ve đôi má hồng hào của cô, rồi nói:

"Tuyết Nhi, chúc con ngủ ngon"

Cô e dè đáp lại:

"Chúc... mẹ... ngủ ngon",

Cô vẫn chưa quen gọi bà là mẹ, tuy nhiên bà cũng rất vui rồi. Bà trìu mến nhìn cô lần nữa rồi đóng cửa lại.

Thật ra, lúc nãy cô định hỏi bà có thể ngủ với cô không nhưng ngại không dám nói, mất đi ba mẹ, cô rất sợ ngủ một mình. Bên cạnh đó, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên cô đến đây ở nên còn lạ giường, chắc chắn sẽ là một đêm không yên giấc.

Một lúc lâu sau...

Lạc Tuyết vẫn nằm lăn qua lăn lại trên giường, tâm trạng chán nản. Cuối cùng, cô ngồi thẳng dậy chống cằm suy nghĩ... Cô thây khát nước, cô cần xuống lầu uống nước.

Nghĩ sao làm vậy, cô nhẹ nhàng bước đi, khẽ khàng mở cánh cửa sao cho không gây ra tiếng động, cô không muốn làm mọi người thức giấc. Thật ra cũng không cần như vậy, các căn phòng đều cách âm rất tốt. Lúc cô mở cửa, đồng thời cánh cửa bên cạnh cũng mở ra. Cô giật mình, kêu lên một tiếng nhưng vội bịt miệng mình lại. Mắt quen dần với bóng tối, cô nhìn kĩ lại... Hóa ra là ca ca.

Lăng Triết Hàn vô cùng ngạc nhiên. Sao cô vẫn chưa đi ngủ, đêm hôm mò ra ngoài làm gì?

Cô nhỏ nhẻ cất tiếng gọi:

"Ca ca"

"Sao em chưa ngủ?", anh lạnh lùng hỏi, giọng không biểu lộ cảm xúc

Hình như cô bị anh dọa sợ, giọng nói đã nhỏ lại càng nhỏ:

"Em... em... khát, với lại... cũng sợ ở một mình nữa", sau đó cô ngẩng đầu:

"Vậy còn ca ca...?"


"Anh có việc", anh trả lời chung chung

Cô nhìn anh trong bộ đồ màu đen, nói:

"Anh không mặc đồ ngủ mà mặc bình thường, chắc là muốn ra ngoài rồi. Ra ngoài vào ban đêm thì chỉ có trộm thôi, anh... chẳng lẽ..."

"Nghĩ bậy bạ gì đó?", anh khó chịu ngắt ngang lời cô, anh mà thấp kém đến thế ư? Tuy nhiên không thể để như thế này mãi được, anh đến bên cô, xoa đầu cô và nói:

"Anh thật sự có việc, chứ không phải ra ngoài ăn trộm, em khát nước phải không? Bây giờ anh lấy nước cho em, em uống xong rồi đi ngủ nhé"

Cô gật nhẹ đầu, bộ dạng ngoan ngoãn trông cực kì đáng yêu.

Không lâu sau, anh đã mang nước đến cho cô, bật đèn lên, ánh sáng màu cam vàng bao quanh thân thể cô trông càng thêm phần xinh đẹp mộng ảo. Ban nãy tối quá nên không để ý, giờ nhìn rõ cô đang mặc chiếc váy ngủ trắng tinh khôi, tôn lên làn da trắng sữa của trẻ nhỏ. Trông cô đẹp như một thiên thần vậy. Khẳng định mai kia cô sẽ là một đại mỹ nữ khiến hàng vạn đàn ông điên đảo ngất ngây. Mà anh... hình như cũng hơi thất thần rồi. Anh lấy lại ý chí, đưa nước cho cô:

"Uống đi"

Cô ngoan ngoãn uống hết, anh hài lòng bảo:

"Giờ thì ngủ đi nhé!"

Vừa định xoay người ra ngoài, thì đã bị một bàn tay nhỏ nhắn níu lấy. Cô nhìn anh bằng đôi mắt sợ sệt. Lạc Tuyết hít sâu một hơi để lấy lòng dũng cảm, hỏi:


"Ca... có thể ôm em ngủ không? Em sợ một mình, mẹ em cũng thường hay ôm em ngủ. Ca chỉ cần ôm em đến lúc em ngủ thôi"

Anh vốn muốn từ chối, nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh đen láy đầy hoảng sợ c, với bàn tay run run nhỏ xinh của cô, anh lại mềm lòng. Đúng là buồn cười! Từ trước đến giờ ai cũng coi anh là máu lạnh vô tình, vậy mà giờ đây tâm tư lại dễ dàng bị chi phối bởi một cô nhóc. Anh vỗ về cô đồng ý:

"Được rồi. Em ngủ đi", đành vậy, hôm nay đến muộn một chút đi.

Cô mừng rỡ, ôm lấy người anh. Anh hơi bất ngờ, nhưng... được cô ôm cũng không khó chịu mấy. Trên người cô tỏa ra một hương thơm thanh mát dễ chịu đến phát nghiện, anh vuốt ve tấm lưng của cô, rồi lại luồn tay vào những lọn tóc đen nhánh của cô, cảm giác rất tuyệt, viền môi bất giác cong lên

Còn cô, giờ cô cảm thấy an tâm hơn nhiều, vì trên người anh có một hương thơm nam tính khiến người khác cảm thấy rất an toàn. Cô dụi duị đầu vào lòng anh như một con mèo nhỏ, môi mỉm cười, từ từ chìm vào giấc ngủ...

Thấy cô ngủ rồi, anh liền gỡ tay cô ra, nhưng cô ôm rất chặt, khó khăn lắm mới gỡ ra được. Mèo nhỏ đúng là quấn người. Cảm thấy có gì đó tuột khỏi tay mình, cô hơi nhíu mày bất mãn, anh thấy vậy liền lấy một chú mèo Kitty cỡ bự ra cho cô ôm, cô lại an lành ngủ.

Nhìn cô như vậy, anh không nhịn được mà đặt lên vầng trán trơn nhẵn của cô một nụ hôn nhẹ, khẽ nói:

"Ngủ ngon... Tuyết Tuyết"

Xong, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, ra khỏi nhà thực hiện nhiệm vụ trong đêm khuya...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui