Cả Bệnh Viện Đều Xuyên Không


Viện trưởng Trịnh Bác Thạch không hề đổ mồ hôi, lại uống một ngụm trà: "Chỉ cần ở trong bệnh viện, chính là một phần tử của chúng ta, người cũng được, động vật cũng được, đều phải cố gắng hết sức để cứu chữa."
"Hai người các cậu, hỏi một chút người chăn nuôi, chúng nó thường ăn gì, trái cây gì, nghĩ cách đi khu nội trú tìm một chút."
"Vâng, viện trưởng." Hai bác sĩ chạy đi.
Trịnh viện trưởng uống ngụm trà thứ ba, thong thả dặn dò:
"Kiến Quốc à, hiện tại đã đến Đại Dĩnh, cũng sẽ không có xe cứu thương đưa bệnh nhân đến, việc tìm kiếm bệnh nhân sẽ giao cho các bác sĩ khoa cấp cứu."
Chủ nhiệm khoa Cấp cứu Tưởng Kiến Quốc suýt ném điện thoại, vội vàng giải thích: "Viện trưởng, hiện tại chúng ta đều mặc quần áo mùa hè, bên ngoài trời giá rét, trời xa đất lạ, đi đâu tìm bệnh nhân?"
Sẽ đông chết người!
"Hơn nữa, cho dù chúng ta may mắn tìm được người bệnh, họ có đồng ý cho chúng ta trị liệu không?"

Trưởng khoa Cung ứng đứng lên: "Hai giờ, không, một giờ, mang quần áo giữ ấm mùa đông đến sảnh khám cấp cứu.

Chủ nhiệm Tưởng, hệ thống cung cấp nước và thoát nước không khôi phục, toàn bộ bệnh viện sẽ có mùi hôi thối ngay lập tức."
Mọi người nghe xong những lời này, sắc mặt rùng mình, đúng vậy, ăn uống, tiêu tiểu, ngủ, việc tưởng chừng như không quan trọng nhất lại là quan trọng nhất!
Cứ như vậy, Chủ nhiệm Tưởng chỉ có thể đồng ý, vấn đề rất nhiều thực sự khó giải quyết!
Trịnh Bác Thạch chậm rãi bổ sung: "Dưới tình hình địch ta không rõ, Kiến Quốc à, khi các cậu đi ra ngoài, hãy kêu bảo vệ mang theo dùi cui điện, an toàn là quan trọng nhất."
"Mọi người hãy tích cực hỏi thăm những bệnh nhân và người nhà có điểm đặc biệt, ghi lại danh sách, đều đưa đến đây cho tôi."
"Còn nữa, vật tư, đồ ăn, đồ dùng sinh hoạt ưu tiên cung cấp cho khoa Cấp cứu.”
"Tôi đi trước xem nhà bếp, xem nên sắp xếp kho nguyên liệu nấu ăn như thế nào," Trịnh viện trưởng đứng lên, bình tĩnh tuyên bố, "Không có ý kiến khác, tan họp."
"Không ý kiến."
Chủ nhiệm các khoa vì sao đẩy Trịnh Bác Thành lên?
Chính là bởi vì ông công bằng chính trực, suy nghĩ chu toàn, mọi người đều nể phục.
Khoa Cấp cứu vốn là phòng ban bên lề của bệnh viện, chưa bao giờ được coi trọng.

Dọc theo đường đi, các khoa chủ nhiệm đều đến chào hỏi: "Lão Tưởng à, có người bệnh trước đưa vào khoa chúng tôi…"

Bỗng dưng được quan tâm khiến Tưởng chủ nhiệm không thích ứng, nhưng thời gian không đợi người, cần thiết phải mau chóng hành động.
Chủ nhiệm Tưởng vô cùng lo lắng trở lại sảnh cấp cứu, ân cần hỏi han từng bệnh nhân và người nhà, đồng thời dò hỏi về nghề nghiệp và sở trường của họ, ghi chép cẩn thận.
Trưởng khoa Cung ứng nói là làm, kéo xe đẩy nhỏ, trong vòng nửa giờ đã mang mười bộ quần áo mùa đông nguyên bộ bao gồm cả giày, vớ, mũ đến sảnh cấp cứu bên ngoài, đặc biệt khách khí: "Chủ nhiệm Tưởng, còn yêu cầu gì cứ nói."
Lực lượng bảo vệ tuân theo mệnh lệnh, mở thùng quần áo mùa đông ở cửa ra, đội trưởng bảo vệ và bốn đội viên chờ ở sảnh cấp cứu bên ngoài, tay cầm dùi cui điện, tấm chắn và gậy cao su.
Từ giờ trở đi, khoa Cấp cứu chính là cha mẹ cơm áo gạo tiền của cả viện, tuy rằng chỉ là tạm thời.
Khoa Cấp cứu chủ nhiệm Tưởng Kiến Quốc cùng y tá trưởng Chu Khiết cùng nhau trăn trở về việc chia ca trực, cuối cùng quyết định dựa vào huyền học.
Bộ đôi "Bác sĩ khoa ngoại Văn Hạo + y tá trưởng Chu Khiết" - thế hệ mới bận rộn của khoa Cấp cứu - chính thức xuất động.

Hai người họ đã được chứng minh qua một siêu dữ liệu là tổ hợp bận rộn nhất.


Nếu hai người họ trực ca đêm, sảnh cấp cứu chắc chắn sẽ chật ních.
Còn nếu là ban ngày, ví dụ như sáng nay, sảnh cấp cứu đã nhanh chóng đạt đến đỉnh điểm, cuốn đến cả thực tập bác sĩ Trì Mẫn cũng phải đưa bà ngoại đến, đương nhiên đây chỉ là lời nói đùa.
Bác sĩ khoa ngoại Văn Hạo năm nay 38 tuổi, đeo kính đen, khuôn mặt dài và hơi ủ rũ, thường bị bệnh nhân và người nhà nhầm là bác sĩ thực tập.

Kỳ thực anh ta là người ít nói, khâu vá vết thương ngoài nhanh và chính xác, phong cách làm việc trái ngược hoàn toàn với ngoại hình.
"Xuất phát!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui