Ai, ai, ai...
Lại phải đến trường, thật không hiểu tại sao phải đi học...
"Ca, anh đứng ở đó làm gì? Đi nhanh! " Tiểu Nhiên thấy ta vẫn không hạ được quyết tâm liền đạp cửa, đi vào lôi ta ra.
"Tiểu Nhiên...anh không muốn đi học!"
"Anh là con nít sao?" Tiểu Nhiên vẻ mặt bất lực.
Hắn đương nhiên không sợ, bởi vì hắn có thành tích tốt...
Đã quên nói, hôm nay là phát phiếu thành tích.
Thiệt là, ngày đầu tiên đi học lại đã phát phiếu thành tích, tâm linh nhỏ bé của ta không chịu nổi a!
Huhu...
"Quả nhiên, Tiểu Nhiên lại hạng nhất... " Nhìn phiếu thành tích em trai ta, ta thật sự rất hâm mộ, thật sự...
"Sao vậy? Lão ca anh lại hát『 Mãn Giang Thủy Hồng 』?"
"... " Ta cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim xem như cam chịu.
Bạn học bên cạnh nghe Tiểu Nhiên nói, liền nhìn về phía chúng ta, "Tiểu Nhiên, cậu thành tích tốt như vậy, vì sao không dạy cho anh cậu?"
"Cậu nghĩ không có sao? " Khẩu khí Tiểu Nhiên nặng nề, "Chỉ là, lực lĩnh ngộ của ca ca thật đúng là..."
Bĩu môi, ai oán nhìn Tiểu Nhiên, rất muốn phản bác, nhưng bởi vì Tiểu Nhiên nói sự thật, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt bất mãn.
Ta dù sao cũng là anh... phải cho em trai chút mặt mũi đi!
"Ca, anh như vậy sẽ bị ở lại lớp."
"Ừ... " Ta cũng biết nha! Chỉ là không còn biệt pháp, thật sự không còn biện pháp!
"Cho nên, sau này mỗi ngày đều phải ôn tập."
"Ừ... " Bây giờ bất luận Tiểu Nhiên nói gì, tốt nhất là đáp ứng, dù sao sau này vẫn có thể làm nũng...
A, ta có phải rất thông minh hay không?
Mùa đông là mùa ta thích nhất, nguyên nhân là vì đó là mùa có nhiều ngày nghỉ nhất.
Qua Noel không bao lâu, năm mới sẽ đến.
"Cho nên, anh thích nhất mùa đông." Làm ổ trong chăn, rúc vào trong lòng Tiểu Nhiên, ta lộ ra khuôn mặt hạnh phúc.
"Anh thích mùa đông chẳng qua là vì có ngày nghỉ! " Thật không hổ là anh em hơn mười năm, Tiểu Nhiên thật hiểu ta.
"Bất quá, mùa đông thật lạnh! " Đem thân thể rụt lại, để Tiểu Nhiên ôm chặt.
Hô! Thật ấm áp...
"Cũng may, ngày mai được nghỉ, cho dù lạnh cũng không sợ."
"Đúng vậy, từ mai có thể yên tâm ngủ." Nhắm mắt lại, tưởng tượng ra vận may trong ngày nghỉ.
Có thể không ăn hết đồ ăn cho lễ mừng năm mới, như thang viên (chè trôi nước), bánh niên cao, bánh củ cải...
"Ca, nước miếng của anh chảy ra." Tiếng cười trầm thấp truyền tới, làm trí tưởng tượng đồ ăn của ta đứt đoạn.
"Tiểu Nhiên Tiểu Nhiên, tiền tiêu vặt năm nay phải nhiều một chút." Mở mắt nhìn Tiểu Nhiên, ta làm nũng yêu cầu.
"Ca đều dùng đi mua đồ ăn, không đủ sao?"
"Anh muốn ăn nhiều một chút..."
Kể từ khi cha mẹ qua đời, tiền tiêu vặt của ta là do Tiểu Nhiên phát cho.
Theo lý mà nói, ta là ca ca, vì sao không phải là ta quản tiền? Kỳ quái...
"Đó là bởi vì nếu để ca quản tiền tùy ý, anh nhất định sẽ đem tất cả số tiền đi mua bánh hết." Tiểu Nhiên vỗ vỗ mặt của ta, vẻ mặt hiểu rõ nói.
Xem ra trái tim ta nghĩ gì nó đều nói hết ra.
"Làm sao có chuyện đó được... " Ta cúi đầu xuống, đem mặt chôn ở trong lòng Tiểu Nhiên.
Ác đệ đệ này lại bắt nạt lão ca lương thiện...
Hơi thở ấm áp của Tiểu Nhiên làm ta rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Ngô... Trên mặt nong nóng ươn ướt, nhất định là Tiểu Nhiên rồi, hắn từ nhỏ đã thích dỗ ta ngủ như vậy...(Tác giả : Vì sao không phải là anh dỗ em? )
"Ai, mỗi lần gặp lại con, ta liền nhớ đến cha mẹ các con. Bọn họ thật là đáng thương! Người tốt như vậy, sao lại sớm qua đời, chỉ còn lại hai anh em các con... " Nói xong, nữ nhân lại lấy khăn tay ra làm bộ làm tịch lau nước mắt.
Cứ đến năm mới, liền có vài thân thích đến nhà "Đáng thương" chúng ta.
Trời mới biết ta thật sự rất ghét người giả tạo!
Đánh một cái ngáp, ta ngồi ở bên cạnh Tiểu Nhiên, hắn một khuôn mặt lạnh lùng không biểu hiện, ta cũng biết suy nghĩ của hắn và ta giống nhau.
Những người này, trên danh nghĩa là đến thăm, nhưng xét theo tình huống hàng năm, xem ra bọn họ cũng chỉ xem có cơ hội nào từ hai "Vô tri thiếu niên" chúng ta mò được chút mỡ.
Ai bảo cha mẹ để lại một di sản thật dày làm chi!
"Dì năm... " Ta thấy nàng lại tính lau nước mắt, không nhịn được lên tiếng.
"Có chuyện gì? " Nàng thấy ta có phản ứng, lập tức đưa lên nụ cười.
Tốc độ biến hóa cực nhanh, có thể so sánh với các diễn viên chuyên nghiệp. (?)
"Con muốn nói là, dì có thể đừng dùng tay tự cấu đùi mình hay không? Con thấy bắp đùi dì nhất định rất đau, dì không cảm thấy sao?" Nghĩ đến đống nước mắt kia cũng là bởi vì động tác này của nàng.
"... " Dì nghe được lời của ta, lúng túng ngây dại, tay lau nước mắt dừng ở không trung.
"Nga! Được rồi, dì năm, anh em chúng con rất cảm ơn dì, con thấy dì cũng mệt rồi, không bằng về nghỉ ngơi đi!"
Từ giọng nói run run của ta, là biết câu nói ta đang nhịn cười mà nói.
Tiễn dì năm ra ngoài, Tiểu Nhiên mới cười nói, "Ca, không ngờ anh lợi hại như vậy."
"A... Phải không? " Mặc dù không hiểu lắm, nhưng hiếm khi Tiểu Nhiên khen ta, rất đáng vui mừng nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...