"Tiểu Nhiên, làm hội trưởng hội học sinh có phải rất vui hay không? " Mùa hè thật nóng, không mở máy lạnh là nóng không ngủ được, mở máy lạnh liền thoải mái đến muốn ngủ...
Vẫn là mùa đông tốt hơn, mùa đông chỉ cần ủ trong lòng Tiểu Nhiên là sẽ không lạnh, thoải mái làm ta bất giác đi vào giấc ngủ...
"Ca, sao lại hỏi như vậy?" Tiểu Nhiên xoa xoa mặt ta.
"Bởi vì tất cả mọi người đều muốn có cái chức hội trưởng này!" Tay chỉ lên tạp chí, phía trên là đại ca cà lăm đã lâu không gặp Phương Vu Tuấn.
Nguyên lai hắn trước kia cũng là hội trưởng hội học sinh của một trường! Bây giờ cha mẹ hắn, cũng chính là chú ta giao công ty lại cho hắn.
Tạp chí nói hắn là cái gì mà thân Hoàng Kim La Hán!
Nếu hắn là Hoàng Kim, Tiểu Nhiên nhất định là Kem! Theo ý ta Kem so với Hoàng Kim trân quý hơn, Hoàng Kim coi là cái gì? Lại không thể no bụng, lại không thể tan ra.
Cho nên! Vẫn là kem tốt hơn!
Hơn nữa hết kỳ nghỉ hè sẽ trở về trường, Tiểu Nhiên vẫn tiếp tục kế nhiệm chức hội trưởng hội học sinh.
Chỉ là, Tiểu Nhiên không giống người vì học sinh mà phục vụ nha! Sao lại tự nguyện nhận chức vụ này?
"Bởi vì làm hội trưởng hội học sinh có quyền lợi đặc biệt." Tiểu Nhiên không hổ là lớn lên từ nhỏ với ta, ta nghĩ cái gì hắn cũng biết.
Quyền lợi đặc biệt? Quyền gì đặc biệt?
Không hiểu...
Mắt hơi mỏi, để xuống tạp chí, dụi mũi vào lòng Tiểu Nhiên, cọ cọ, ngô... muốn ngủ quá...
"Muốn ngủ sao?" Giọng nói thật ấm áp, nếu giọng nói có thể biến thành kem xoài nuốt xuống bụng thì càng tốt.
"Ừm... " Lấy lồng ngực Tiểu Nhiên làm gối, nhắm mắt lại trực tiếp ngủ.
Hắn so với cái gối thoải mái hơn.
Nghỉ hè thật là tốt, đây là mùa hè tốt nhất.
Buổi sáng thức dậy không cần đi học cảm giác rất thoải mái, "Tiểu Nhiên, hôm nay anh muốn đến phòng khám Dật Thần xem."
Nói không chừng có thể thấy Tiểu Thông nha!
Vốn muốn gọi Tiểu Tống đi cùng, chính là, nghĩ lại vẫn quên đi, ngày đó có một phút thôi mà Trình Miểu giám sát chặt như vậy. Cho nên trước khi hắn phục hồi trí nhớ, vẫn đừng mong gọi Tiểu Tống ra ngoài chơi được.
Tiểu Tống hảo đáng thương nha!
Xin lỗi, tiểu nhân ta đây không có can đảm giải cứu cậu từ trong tay Trình Miểu, cố nhịn một chút đi! Nói không chừng Trình Miểu thấy cậu đáng thương sẽ tự động nhớ lại, đầu óc Trình Miểu sẽ tự phục hồi.
"Người ta rất bận." Tiểu Nhiên không biết tìm được một khối băng ở đâu cho ta ăn."Anh ngoan ngoãn ở nhà đi, hai năm nữa thi đại học rồi, thành tích anh bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn mà thôi."
"Có miễn cưỡng hay không cũng không sao, quản nó khỉ gió gì mà miễn cưỡng hay không miễn cưỡng... " Này đúng là ý nghĩ của ta!
"Ca, anh không thể như vậy... " Tiểu Nhiên vô lực nói.
Vì sao không thể? Ta không hiểu a!
Nếu không thể đến phòng khám Dật Thần chơi, vậy thì đến nhà Tiểu Tống là được...
Tiểu Tống nhất định sẽ ở nhà, hơn nữa y nhất định rất nhàn!
Quyết định rồi, phải đi gặp Tiểu Tống!
Tâm động là động! Kéo Tiểu Nhiên ra ngoài.
Tới nhà Tiểu Tống, lướt qua nhân viên bảo vệ ngoài cửa, đi vào phòng khách, thấy Trình Miểu ngồi trên sô pha, hắn dường như biết chúng ta sẽ đến tìm Tiểu Tống, chỉ chỉ một căn phòng∶ "Y ở thư phòng."
Hắc hắc! Ta đi theo phương hướng hắn chỉ, đưa tay dùng sức kéo nắm cửa...
... Ta nỗ lực thật lâu, vẫn không mở được!
"Tiểu Nhiên, Trình Miểu thật quá đáng, lại nhốt Tiểu Tống ở trong!" Ta nhỏ giọng nói: "Em nhìn! Anh kéo hoài mà không nhúc nhích, nhất định là bị chặn rồi!"
"Ca, anh đương nhiên kéo không nhúc nhích." Tiểu Nhiên thở dài, kéo tay ta ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy: "Cửa này là cửa đẩy."
Hắc hắc! Ta... Ta chỉ là... Đã quên cửa ngoài trừ kéo, còn có thể đẩy... Tuyệt không phải bởi vì ta ngốc nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...