Hại ta không tìm được việc làm nguyên nhân là Tiểu Nhiên sao?
Có khi nào là do Tiểu Nhiên nhìn đáng sợ quá hay không, nên những người đó vừa nhìn thấy Tiểu Nhiên liền sợ đến mức không dám thuê ta?
Ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhiên, sờ sờ mặt hắn, không nha! Rất soái, tuyệt đối không xấu.
Vậy... Sẽ không phải ta quá xấu đi?
Sờ sờ mặt của mình, trơn bóng, nhớ rõ sáng nay ra cửa có soi gương, không tính là xấu mà!
Ai... rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Dù sao không tìm được chính là không tìm được.
Nguyên lai tìm việc khó khăn như vậy sao?
Quên đi, làm ổ trong nhà cũng không tệ.
Dù sao Tiểu Nhiên nói sau này hắn sẽ nuôi ta, không tìm việc cũng không sao.
Trên tay lại lật xem nhật ký Tiểu Nhiên, ngô... xem đến già luôn sao?
Tiểu Nhiên nói đến ngày sinh nhật hắn sẽ xem xong.
Sinh nhật hắn tháng mười hai, nhật ký thì lại...
Bây giờ mới tháng bảy, tháng mười hai... dài lắm a!
Không thể xem nhiều hơn sao?
Mỗi ngày chỉ có thể xem ít như vậy, không đã!
"Ca, Tiểu Tống đến." Tiểu Nhiên rút quyển nhật ký trên tay ta đi.
Bây giờ Tiểu Tống thành khách quen nhà ta.
Chỉ là, mỗi lần y đến đều bĩu môi, sao lần này lại vui vẻ, nhảy nhảy chạy chạy lại đây?
Có chuyện gì tốt sao?
"Tiểu Ngôn cậu nhìn cậu nhìn, tớ ôm Tiểu Trư!" Y dường như cao hứng đến nói năng lộn xộn.
Nhìn Tiểu Trư trong lòng y, hình như đã từng thấy...
"Là Tiểu Trư lạc đường trong miếu sao?" Tiểu Nhiên lại nắm Tiểu Trư lên nhìn.
"Ngao ~~~~ ngao ~~~~ " Tiểu Trư kêu hai tiếng.
Hảo khả ái nha!
Ta muốn ôm Tiểu trư, nhưng nhớ tới lần trước Tiểu Nhiên nói không được ôm người khác...nên Tiểu Trư cũng không được.
Không thể làm gì khác hơn là bỏ đi ý niệm này.
"Em gọi điện thoại cho Thiên, xem hắn có biết chủ nhân của Tiểu Trư ngốc này là ai hay không." Tiểu Nhiên xách Tiểu Trư đi gọi điện thoại.
Tiểu Tống và ta bĩu môi, vốn còn muốn để Tiểu Trư ở lại chơi một ngày.
"Tiểu Tống, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
Tiểu Tống ngay lập tức mở mắt cười, nắm lấy tay ta nói ∶ "Đúng rồi, sáng hôm nay Miểu Miểu bị ném trúng đầu, hắn bị mất trí nhớ."
Mất trí nhớ?
Nhìn dáng vẻ nghi ngờ của ta, Tiểu Tống tỉ mỉ nói ∶ "Sáng hôm nay, Miểu Miểu đi làm thì đột nhiên bị người ta ném cái gì trúng vào đầu từ trên cao, bác sĩ nói sẽ mất trí nhớ tạm thời."
"Hắn tỉnh chưa?" Thật kỳ quái tại sao Tiểu Tống không ở lại bệnh viện. Trình Miểu bị thương đó nha.
"Tỉnh rồi! Cho nên tớ mới biết hắn thật sự không nhớ tớ là ai." Tiểu Tống cười đến vui vẻ, "Cho nên tớ liền chạy đến nhà cậu."
"Hắn mất trí nhớ, sao cậu lại cao hứng?" Nếu Tiểu Nhiên quên ta, ta nhất định sẽ khóc đến chết.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ Tiểu Tống, dường như rất cao hứng!
"Đương nhiên, bởi vì Miểu Miểu mất trí nhớ hắn sẽ quên ta thiếu tiền hắn!"
Không phải vậy chứ...
"Tiểu Trư sẽ ở lại nhà chúng ta một ngày, ngày mai chủ nhân của nó sẽ đến đón về." Tiểu Nhiên đi tới nói.
Hắc hắc, đó chính là nói Tiểu Trư sẽ được ở lại nhà ta một ngày a.
"Tiểu Nhiên, cho anh ôm Tiểu trư một cái." Muốn ôm một cái quá!
"Không được." Hắn lách người, ôm Tiểu Trư sang hướng khác, cản tay ta đưa về phía trước.
Nhìn Tiểu Nhiên đem Tiểu Trư giao cho Tiểu Tống.
Bĩu môi, ta rất muốn ôm nó một cái!
Tiểu Trư xem ra thật biết điều nha! Không ầm ĩ không nháo.
"Tiểu Nhiên, Trình Miểu bị mất trí nhớ!" Nói với Tiểu Nhiên chuyện Tiểu Tống mới nói với ta.
Tiểu Nhiên nghe xong, nói muốn tới bệnh viện thăm Trình Miểu, nhưng ta biết là hắn muốn đưa Tiểu Tống về!
Chính là, không cần chúng ta đưa Tiểu Tống về, Trình Miểu đã đến.
Khi hắn tiến vào liền đi qua chỗ Tiểu Tống, "Chú ở chỗ này làm gì?"
Ta tò mò nhìn Trình Miểu mất trí nhớ, không có gì khác nha! Tai mắt mũi miệng đều ở trên mặt giống y như trước, phương thức nói chuyện với Tiểu Tống cũng giống. (Chứ em muốn khác gì? Mặt mũi biến dạng à =)) )
"Không phải ngươi đang ở bệnh viện sao... " Tiểu Tống cúi đầu nói nhỏ.
"Trình tiên sinh nghe cậu chủ đến đây liền ngay gấp gáp đi ngay." Bảo vệ thứ hai thay mặt trả lời.
Nghe hắn nói như vậy, ta không khỏi hoài nghi, Trình Miểu có phải mất trí nhớ thật không?
Hắn làm những chuyện này giống y như lúc trước!
Dường như chứng tỏ hắn thật sự mất trí nhớ, Trình Miểu kéo Tiểu Tống qua, nhìn ta và Tiểu Nhiên, hỏi ∶ "Các người là ai?"
Hắn không nói dối nha!
Tiểu Nhiên và các nhân viên bảo vệ nói chuyện một lúc với Trình Miểu, đem thân phận của ta và Tiểu Nhiên nói cho hắn biết, hắn mới "Nga!" một tiếng.
Mặc dù biết chúng ta là ai, hắn vẫn đem Tiểu Tống đi.
Xem ra chủ ý của Tiểu Tống không đánh được rồi.
"Trình Miểu tuyệt không giống như mất trí nhớ." Sau khi bọn họ rời đi, ta nói với Tiểu Nhiên.
Xoa xoa đầu ta, Tiểu Nhiên cười cười, "Có thể là do phản xạ có điều kiện đi!"
"Phản xạ có điều kiện?" Không hiểu nha!
"Chính là bảo vệ bảo bối mình yêu quý nhất."
Nghe hiểu, trầm ngâm thử nghĩ, "Tiểu Tống là người hạnh phúc."
"Ca cũng vậy." Tiểu Nhiên hôn môi của ta.
Hôm sau, chủ nhân Tiểu Trư đến, chính là nam tử tên Dật Thần mà Thiên nói.
Hôm nay không thấy ai đi theo sau hắn, nam hài khả ái có sức ăn kinh người.
Nguyên lai Dật Thần và Tiểu Tống giống nhau, đều là họ Tống.
Hắn là một bác sĩ thú y! Hắn ôm Tiểu Trư về.
Híc... Cả một ngày ta còn chưa có ôm qua đâu!
Cũng tại Tiểu Nhiên, không cho ta ôm Tiểu Trư!
Tiểu Nhiên đại bại hoại!
.
Qua hai ba ngày, ta và Tiểu Nhiên đến Trình gia thăm Trình Miểu.
Thông qua bảo vệ canh cửa ở ngoài, đi vào thấy Tiểu Tống ngơ ngác ngồi một mình trước cửa.
Thấy chúng ta, liền nở nụ cười, "Sao hai người lại đến?"
"Đến thăm bệnh nhân nhà cậu nha!" Ta trả lời, nói gì thì nói, cũng là người mình quen biết, đương nhiên phải có đến xem một chút.
"Buồn bực chết tớ." Tiểu Tống la lớn, "Miểu Miểu không cho tớ ra ngoài, trước kia còn để tớ ra ngoài một chút, miễn có nhân viên bảo vệ theo là được. Bây giờ lại một bước cũng không cho."
... Mồ hôi, sẽ không đi!
Trình Miểu mất trí nhớ ngược lại bảo vệ Tiểu Tống gắt gao hơn?
"Tớ đã rất nhiều ngày không được bước qua cánh cửa này." Tiểu Tống bất mãn nói.
Ta hiểu được, cho nên y mới ngồi trước cửa, ngắm nhìn thế giới tự do bên ngoài.
Tiểu Tống thật đáng thương.
Ta rất đồng tình y!
Cũng may Tiểu Nhiên không đối với ta như vậy.
Tiểu Tống dẫn chúng ta vào, thấy Trình Miểu, hắn tuyệt không giống bệnh nhân, tinh thần rất tốt xem giấy tờ.
"Vượt qua một phút." Trình Miểu nhìn Tiểu Tống đứng phía sau ta nói.
Một phút? Một phút gì?
Ta im lặng hỏi Tiểu Nhiên, hắn lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
"Là một phút này! Ta không có lao ra ngoài cửa." Tiểu Tống nói.
Xem ra bây giờ Trình Miểu đã dán con mắt lên người Tiểu Tống, không bao giờ được rời khỏi!
Thật là đáng sợ!
Không dám ở lại Trình gia quá lâu, bởi vì chỉ cần Tiểu Tống đến gần chúng ta, ta liền cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của Trình Miểu.
Cho nên vẫn là kéo Tiểu Nhiên nhanh chóng rời đi, miễn cho bị đâm trúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...