"Đau?"
"Hắn nhất định là muốn đem ta bỏ vào nồi ăn! " Tống Khuông Văn run lên.
.....
Nguyên lai là loại "ăn" này nha!
Bất quá, ta tin tưởng là Tống Khuông Văn hiểu lầm.
Trình Miểu "ăn" tuyệt không phải là cách "ăn" Tiểu Tống nghĩ trong đầu.
Thật không ngờ tiếng khóc Tống Khuông Văn lợi hại như vậy, sánh ngang giang hồ thất truyền lâu năm Xỏ lỗ tai thần công, tai của ta sắp bị phá hư, y có thể ở đây khóc không ngừng, thật lợi hại.
"Nếu khóc nữa, tớ liền quăng cậu về Trình gia, để cháu cậu ăn sạch cậu!" Nhịn không nổi nữa, ta đành nói như vậy.
Y mà lại khóc, ta nhất định sẽ trùm đầu lại.
"Ô... Chính là... Chính là ta rất đáng thương nha!" Tận lực đem tiếng khóc thu nhỏ một chút, mũi Tống Khuông Văn bị hắn khóc đến đỏ lè.
Nghĩ đến nghĩ đi nghĩ mãi mà không rõ, được ăn mà thôi có gì phải sợ? Huống hồ, hắn bị Trình Miểu "ăn" là chuyện tốt nha! Dù sao y nợ tiền nhiều như vậy, bị "ăn" cũng là chuyện đương nhiên, không phải "ăn" xong là xong hết sao?
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.
Tiểu Nhiên mở cửa, thấy người đến là ai ta không khỏi than thở công lực tìm người của Trình Miểu.
Hắn một khi tiến vào liền đi về phía Tiểu Tống, giáo huấn nói : "Chú, anh cứ luôn chạy đến nhà người ta như vậy là không tốt!"
Tiểu Tống co rụt thân thể sau lưng ta, mỗi lần y thấy Trình Miểu đều sẽ như vậy... Giống như một con rùa...
"Ca, anh theo em vào nhà bếp pha trà cho khách đi!" Tiểu Nhiên muốn để lại phòng khách cho hai người, kéo ta vào nhà bếp.
Hừm hừ! Tiểu Nhiên thiệt là, luôn như vậy, ta rất muốn nghe bọn họ nói chuyện nha!
Thấy ta bĩu môi, Tiểu Nhiên buồn cười ôm lấy ta, "Ca, cái sở thích này vô cùng không được nha!"
"Cái gì... sở thích?" Bây giờ tốt nhất là làm bộ gì cũng không biết, ta không dám nhìn ánh mắt của hắn.
"Chính là thói quen nghe lén." Hắn cố ý đem "thói quen" của ta nói đặc biệt lớn tiếng!
Thật là một chút mặt mũi cũng không để lại cho ta...
"Này mới không phải là thói quen." Đỏ mặt, biện bác ngay thẳng, "Anh chỉ là muốn biết nhiều một chút, giúp Tiểu Tống mà thôi."
Bĩu môi, Tiểu Nhiên lộ ra vẻ mặt tuyệt không tin tưởng, nhưng không nói gì, quay qua lấy gà rán trong tủ lạnh mà dì Vương chuẩn bị ngày hôm qua, để vào lò vi ba.
Ngửi mùi thơm trong không khí, ta không nhịn được xoa xoa bụng, nuốt nước miếng.
"Dù sao cũng là chuyện của bọn họ, anh ít để ý một chút đi!" Tiểu Nhiên nói đến đây, chuông cửa nhà ta lại vang tiếp.
Hôm nay khách đến nhà ta thật nhiều.
Ta đành phải nhịn không ăn gà rán, chạy ra mở cửa. Thế là ta thấy được dáng vẻ Tiểu Tống che miệng lệ nóng lưng tròng trong phòng khách, còn có vẻ mặt nở hoa của Trình Miểu kia.
Nhịn cười mở cửa, chính là khi cửa mở, ta liền cười không nổi, Tiểu Nhiên đi theo ta cũng nhíu mày. Có thể thấy người đến không được hoan nghênh.
"Các người đến làm gì? " Tiểu Nhiên lạnh lùng nói.
"Bọn em lần này là mời các anh đến dự sinh nhật của em." Trong mắt Phương Đan Đan này tựa hồ chỉ có Tiểu Nhiên!
"Đúng... Đúng vậy, tôi...tôi rất hi... hi vọng cậu sẽ đến." Đại ca cà lăm vẫn như vậy a!
Tiểu Nhiên trợn mắt nhìn nam nhân cà lăm, chắn trước người ta."Không hứng thú."
"Đừng như vậy! Chúng ta đã tính rồi mà." Phương Đan Đan nói, vội vàng vứt mị nhãn.
Nàng thật không hiểu hai chữ "Bỏ cuộc" viết như thế nào, Tiểu Nhiên lãnh đạm, vì sao nàng vẫn không tha?
"Không đi." Tiểu Nhiên giọng nói lạnh lùng không thay đổi.
"Cần giúp không?" Trình Miểu cùng Tiểu Tống đi tới.
Không ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy, ta cứ tưởng hắn là người không bao giờ chủ động giúp người khác đâu!
"Được." Tiểu Nhiên quay đầu cười nói.
"Các người cũng là bạn đại ca sao!" Phương Đan Đan thật là ngốc, sao đến bây giờ vẫn nghĩ Tiểu Nhiên là người nàng muốn tìm? "Cùng nhau đến đi! Chúng ta rất vui vẻ chào đón."
Nam nhân cà lăm thì ấp úng đối mặt ta cười khờ ∶ "Đến... đến nha!"
Người này dáng vẻ nhìn ngơ ngác ngây ngốc, dường như rất vui! Nếu y không phải là thân thích của chúng ta, nói không chừng ta sẽ vui vẻ vì có thể chơi đùa một bằng hữu thú vị. ( Tiểu Ngôn, ngươi là đem hắn thành sủng vật đi? )
"Cha mẹ các người có ở đó không? " Không hiểu sao Tiểu Nhiên lại hỏi như vậy.
"Có!" Phương Đan Đan một khuôn mặt hoa si cười đối diện Tiểu Nhiên.
"Tôi đi xem một chút!" Có chút hoang mang khi Tiểu Nhiên nói như vậy.
Một nhóm sáu người xa hoa ngồi xe...buýt đến nhà Phương Đan Đan.
Không còn biện pháp, xe nhà không thể chứa sáu người, cho nên chỉ có thể ngồi xe công cộng.
Xuống xe, chúng ta đi một đoạn nữa mới đến nhà bọn họ.
Có tiền thật ngu ngốc, chỗ ở cách xa thành phố, chẳng qua là vì không ai quấy nhiễu, chỗ vắng vẻ thì thân phận đặc trưng sao?.
Trời mới biết chỗ đó y như thâm sơn dã nhân!
Ta đi, đi, đi đã đã đi một giờ. Ta âm thầm phát thệ, sau này nhất định sẽ không đến! Nhất định! ! !
Trên đường Tiểu Nhiên mệt chết đi! Ta không ngừng nhận được ánh mắt đầy trìu mến của đại ca cà lăm ném tới, đương nhiên, y lại bị Tiểu Nhiên trừng lại. Mà Tiểu Tống dọc đường đi phải đỡ lấy Trình Miểu, bởi vì Trình Miểu luôn nháo dán lên người Tiểu Tống, mà Tiểu Tống lại không dám đẩy hắn ra. Cho nên Tiểu Tống cứ cứng nhắc để Trình Miểu dựa vào, tình huống rất là buồn cười.
Cuối cùng, đã đến nhà Phương Đan Đan, thấy Tiểu Tống thở một hơi lớn vì Trình Miểu rời khỏi y, chính là lúc này Trình Miểu lại nắm lấy tay y, làm Tiểu Tống một lần nữa cứng người, thật là... Quá thú vị.
Bước vào nhà lớn, phát giác quả là người có tiền, từ cửa lớn đến cửa nhỏ, trên đường cây cối cũng được tu bổ thành các hình động vật, có chút không được hoàn mỹ đó là có lão hổ sư tử, lại không có con trâu.
Nhìn số người trong phòng, sinh nhật lần này là hình thức vũ hội, cũng may có thứ để ăn.
Ta phát giác từ khi chúng ta tiến vào, có rất nhiều người nhìn về phía chúng ta, cảm giác đó giống như chúng ta là con mồi để nhiều người thưởng thức.
Phương Đan Đan dẫn chúng ta đi đến trước mặt hai người trung niên, ta đoán đây nhất định là cha mẹ bọn họ, là chú và mợ.
"Ưm, là Tiểu Ngôn và Tiểu Nhiên a! Thật không ngờ các con lại đến! " Âm lượng của mợ thật không phải lớn bình thường, nàng nói, ta khẳng định tất cả mọi người đều nghe."Hôm qua Vu Tuấn có nói với ta mời các con đến, không nghĩ đến các con đến thật!"
"Nghe Đan Đan nói, nàng rất thích con, có phải hay không?" Chú nhìn ta, ông không nhận nhầm ta!
Phương Đan Đan lúc này đẩy đẩy cha nàng, chỉ lấy Tiểu Nhiên, "Cha, hắn mới là đại ca mà!"
Xem ra lần này thân phận của ta cuối cùng có thể làm rõ.
Ông trợn mắt nhìn con mình một cái, "Nói bậy gì đó? Đây mới là Tiểu Nhiên!"
Xem ra Đại tiểu thư nhận được đả kích không nhẹ, ngây dại.
"Chú, chúng ta hơi mệt, muốn đi dạo xung quanh." Tiểu Nhiên lạnh lùng, nhưng vẫn lễ nghĩa nói.
"Được! Thuận tiện để Vu Tuấn và Đan Đan dẫn mọi người tham quan nhà chúng ta." Mợ cười cười nói."Lão nhân chúng ta đã già, người trẻ tuổi nói chuyện hợp hơn."
"Không cần, bọn họ còn tiếp nhiều khách, tự chúng ta đi là được. " Tiểu Nhiên nhã nhặn từ chối kéo ta đi.
Chuyện thứ nhất phải làm là kiếm cái gì ăn, đi lâu như vậy, chân của ta mỏi, bụng thì đói. Lúc ra ngoài, gà rán ta cũng chưa ăn, bây giờ thật sự rất đói.
Hắc hắc, ta nhìn thấy Tiểu Tống cũng muốn ăn giống ta, nhưng tay y bị Trình Miểu nắm, "Miểu Miểu..."
Trình Miểu liếc y một cái, "Có chuyện?"
"Ta... Muốn ăn... " Tiểu Tống nói rất nhỏ, ta không nghe thấy y nói gì.
Thấy Trình Miểu cầm lấy một miếng sandwich 3 lớp đưa đến bên miệng Tiểu Tống, Tiểu Tống không muốn mở miệng nhưng không mở thì bụng lại đói, thế là bất lực nhìn Trình Miểu.
Trình Miểu không nói chuyện, chỉ nhìn Tiểu Tống, ánh mắt kia thật giống như muốn nói ∶ Ăn, hay không ăn?
Quá gian trá! ! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...