Bye Bye


Tên: Bye bye
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Giao Bạch trơ mắt nhìn số bạn tốt trong tài khoản của cậu tăng từ 1 đến 8.
→ bạn tốt của tôi 1/8
Bao gồm tất cả vai chính và vai phụ quan trọng của bộ truyện tranh.
Trước mắt chỉ có Thích Dĩ Lạo online.
Bạn tốt có online hay không, có lẽ là tính toán dựa theo khoảng cách, Thích Dĩ Lạo đang ở ngay cạnh cậu.
Giao Bạch lia nhanh qua bốn nhóm danh sách.
→ duyên phận kiếp này 0/0
→ đời này vĩnh viễn không phụ lòng 0/0
→ bảo vệ đời đời kiếp kiếp 0/0
→ cả đời khó quên 0/0
Giao Bạch choáng đầu hoa mắt, cậu không muốn nhận hai chữ “đời” và “kiếp” này.
Còn không bằng cái tên nhóm trước đó, ít nhất “bạn trai của tôi” chính là nghĩa đen, bây giờ toàn là cái gì với cái gì ấy.

Bốn chú thích này có gì khác nhau à???
Giao Bạch chớp mắt, tài khoản của cậu biến mất, thay vào đó là một đoạn dài về điều người chơi cần biết.
Tổng kết lại, tất cả bạn tốt của Giao Bạch sẽ căn cứ vào độ sinh động với cậu để tiến hành chia nhóm, tự động chia nhóm.
Nếu tiến độ của cậu quá chậm thì sẽ trực tiếp khởi động nhiệm vụ bắt buộc.
Khi danh sách các nhóm đều có người, đầy đủ, Giao Bạch có thể hoàn toàn nắm giữ quyền khống chế thân thể này, trải qua cuộc sống mà mình muốn.
Giao Bạch lén đảo mắt, cậu còn đang muốn sớm rời khỏi cốt truyện chính đây, giờ thì tốt rồi, xong phim.
Đi đến đâu hay đến đó.
Không phải là có thể kiểm tra tư liệu của bạn tốt sao, đều là bàn tay vàng đấy.
Giao Bạch sử dụng ý thức để hiện tài khoản, phát hiện avatar của Thích Dĩ Lạo chia thành hai phần, một phần chiếm khoảng 2/3 không gian.

Đó là một con mèo, màu lông trắng nhợt nhạt chẳng hề sáng bóng, con ngươi vàng óng, mí mắt cụp xuống, trên cổ đeo một chiếc vòng màu đỏ.
Hình như có chỗ nào không ổn lắm, cậu tập trung nhìn kỹ, không khỏi xuýt xoa.
Đây không phải vòng cổ, mà là một thanh sắt mỏng siết chặt cổ mèo, màu đỏ tươi là máu của nó.
Giao Bạch bất giác vươn tay, đầu ngón tay cọ qua bụi bặm, cảm giác lông xù lạnh lẽo giống như thật sự chạm phải con mèo kia.

Cậu bỗng hoàn hồn, nhận ra cột tư liệu của Thích Dĩ Lạo bị khóa, có nhắc nhở độ sinh động đạt 50 mới có thể mở ra.

Hiện tại là 0.
“…” Bàn tay vàng cái con khỉ.
Giao Bạch quan sát phần còn lại của avatar Thích Dĩ Bạch, không nhìn rõ là thứ gì.
Liệu avatar có đại diện cho nội tâm nhân vật không nhỉ?
Sự chú ý của Giao Bạch chuyển đến độ sinh động 0.

Xem ra độ sinh động không dựa vào số lần nói chuyện, vậy có thể phải là trái tim chạm đến trái tim?
Giao Bạch lùi về sau, đôi mắt nhìn danh sách chăm chú.

Lúc lùi ra đến cửa, avatar của Thích Dĩ Lạo biến thành màu đen như bảy người bạn tốt khác, kèm theo một câu nhắc nhở: Bạn tốt Thích Dĩ Lạo của bạn đã offline.
Cậu bước lên trước một khoảng ngắn, nhắc nhở liền trở thành —— bạn tốt Thích Dĩ Lạo của bạn đã online.

Trải qua mấy lần thử nghiệm, Giao Bạch đại khái tìm ra khoảng cách, tầm năm mét.
Giao Bạch trộm liếc Thích Dĩ Lạo đang ngồi trên sofa.

May mà chỉ cần độ sinh động, không phải độ thân mật gì gì đó, không là càng phiền lòng.
Dù sao sâu bên trong cậu ẩn giấu tính phản nghịch, không phải dạng người im lặng chịu thiệt thòi.

Mấy năm mợ khinh bỉ cậu, cậu sẽ tìm thời cơ khiến mợ không như ý.
Cậu cũng vĩnh viễn không có khả năng không hề phòng bị mà để lộ phần bụng cho người khác chải lông.
Giao Bạch nhìn Thích Dĩ Lạo cầm ly nước lên, sau đó ánh mắt nhảy tới bình trà cách cậu không xa.

Cậu xoay bước, đưa bình trà kia tới.
Thích Dĩ Lạo đặt ly nước xuống.
Giao Bạch cúi thấp đầu.

Cậu đứng, Thích Dĩ Lạo ngồi, nhưng cậu cũng không hề trông thấy cơ ngực lớn gì cả.

Thích Dĩ Lạo mặc áo choàng tắm như sư thầy mặc áo cà sa.
“Chủ tịch Thích, nếu tôi đi bây giờ, ngài Thẩm sẽ trách tôi.” Giao Bạch bị điệu bộ ngây thơ vô số tội của bản thân chọc muốn ói.

Cậu nuốt nước miếng.
Thích Dĩ Lạo nói: “Tôi sẽ nói rõ lại với anh ta.”
Giao Bạch bật thốt lên: “Việc anh nói rõ không liên quan đến việc anh ta trách cứ tôi.

Đây là hai chuyện khác nhau.”
Luồng không khí phất qua hai bên má như đã đông cứng, cậu biết hậu quả của việc mạnh miệng rồi…
Bây giờ rút lời còn kịp không?
Giao Bạch không phải diễn viên, chỉ là cậu nghĩ ra được đường sống.

Cậu che miệng ngáp một cái, từ trong mắt chảy ra ít nước mắt sinh lý, trông như sắp khóc: “Rất xin lỗi, là tôi không biết tốt xấu.

Chủ tịch thích, ngài đừng giận tôi.”
Thích Dĩ Lạo không có ý muốn so đo, hắn vẫn mang giọng điệu ôn hòa: “Tôi không tiện nhúng tay chuyện của các người.

Tốt nhất cậu vẫn nên nói chuyện với lão Thẩm xem sao.”
Giao Bạch muốn cười khổ, kết quả là cảm xúc không tới nên nghe khá quái gở.

Cậu ngậm miệng lại, im lặng.
“Thằng nhóc này thực sự là…” Thích Dĩ Lạo lắc đầu.

Hắn như đang ứng phó một đứa trẻ cố tình gây sự, rất bất đắc dĩ.
Giao Bạch liếc danh sách, độ sinh động của cậu và Thích Dĩ Lạo vẫn là 0, không nhúc nhích, giống như chết ngỏm.
Trong giây lát, mạch suy nghĩ của Giao Bạch bị tiếng chuông cắt đứt.

Tiếng chuông là do sáo thổi, khiến căn phòng yên tĩnh càng thêm vắng lặng và trống trải.

“Nhận điện thoại đi.” Có vẻ Thích Dĩ Lạo cảm thấy tiếng sáo quá ồn ào bèn lên tiếng nhắc nhở, đồng thời sắc mặt cũng hơi nặng nề.
Giao Bạch bình tĩnh lại, đi tới trước bàn, cầm điện thoại lên xem, cuộc gọi hiện tên Lễ Giác, nhân vật chính thụ, tiếng sáo là do cậu ta thổi.
Bộ truyện này phần lớn là góc nhìn của Lễ Giác, mở đầu là sinh hoạt nông thôn của cậu ta.

Theo lời kể, cậu ta làm bài tập mệt mỏi, nằm nhoài trên chiếc bàn cũ kỹ cạnh cửa sổ, ngẩn người hồi lâu, sau đó cầm áo khoác chạy ra ngoài, một mạch đến nhà trưởng thôn rồi mượn điện thoại gọi cho anh Tiểu Thu của cậu ta.

Bấy giờ mới đến nội dung chủ nhân thân thể của Giao Bạch – Vương Sơ Thu – nhận điện thoại ở phòng riêng của Đế Dạ.
Là một khung tranh.
Vẽ Thích Dĩ Lạo đứng bên cửa sổ lau tóc, nguyên chủ quỳ gối bên chân hắn, một tay cầm điện thoại, một tay đặt trên cúc áo đã mở một nửa.

Cậu nghe Lễ Giác nói chuyện ở đầu bên kia, đôi mắt đong đầy yêu thương dịu dàng, dường như chỉ cần Lễ Giác nói một câu là cậu có thể dâng lên tính mạng và linh hồn.
Bây giờ nội dung khung tranh này thay đổi.
Thích Dĩ Lạo ngồi ở sofa gõ laptop, Giao Bạch không quỳ cũng không mở cúc áo.

Cậu nắm chặt điện thoại, tựa lưng lên vách tường.

Đôi mắt xoay chuyển một cách lanh lợi và cảnh giác.
Tâm trạng Giao Bạch phức tạp.

Là fan cuồng của nhân vật chính, đọc bộ truyện tranh nào cũng yêu nhân vật chính.

Nhưng nay cậu nghe giọng thiếu niên trong điện thoại mà yêu không nổi.
Đêm nay nguyên chủ bị xe tông chết, mấy hôm sau, vai chính thụ sẽ từ nông thôn tới để nhặt xác cho người anh trai hàng xóm này, tình cờ gặp tra công Thẩm Nhi An, nhất kiến chung tình với y, chính thức bắt đầu câu chuyện ngược luyến tình thâm, ba tấn máu chó.
Trong truyện tranh, nhân vật Vương Sơ Thu con mẹ nó chính là công cụ hình người(1).
(1) 工具人: Tiếng lóng mạng, chỉ những người cam tâm tình nguyện hy sinh vì người khác, sẵn sàng trả giá về mặt tình cảm, vật chất, kính tế mà không cần trả lại.

Dạng người này thường bị lợi dụng hoặc sai bảo như công cụ, khi người ta dùng mình, công cụ hình người sẽ mừng thầm, rốt cuộc bản thân cũng hữu dụng.
“Anh Tiểu Thu, bao giờ anh trở về thăm em?” Giọng Lễ Giác nhỏ bé, xen lẫn tiếng nghẹn ngào đè nén khiến người khác thương tiếc.

Cậu ta nói: “Em nhớ anh lắm.”
Giao Bạch đang phải lo lắng vì mỗi bước đi trong tương lai, còn khó chịu do phát sốt, thể xác tinh thần đều bị hành hạ.

Cậu không có kiên nhẫn dỗ dành vai chính thụ, qua loa đáp: “Khó nói lắm, có thời gian thì nói sau.”
Lễ Giác ngừng nghẹn ngào, nhạy cảm hỏi: “Có phải là anh đi làm rất mệt không?”
Giao Bạch: “…”
“Anh Tiểu Thu, tại sao anh phải liều mạng như thế, tiền kiếm không xuể mà.” Lễ Giác lẩm bẩm, giọng nói ẩn chứa nỗi oán trách, “Em có nói thế nào anh cũng không nghe.

Anh vốn tuổi ăn tuổi học, lại cứ khăng khăng đi nơi khác làm thuê.

Sau này anh nhất định sẽ hối hận.”
“Anh đừng tiếp tục gửi tiền cho em nữa, em không cần!” Lễ Giác hơi dừng lại, rồi tức giận kêu một tiếng ngắn ngủi.
Giao Bạch ê răng, tiền bán thân của nguyên chủ đều dành cho ánh trăng sáng này, còn sợ cậu ta nghi ngờ, phải đặc biệt chia thành nhiều đợt gửi.

Thảm.
Giao Bạch thầm cười khẩy, không cần thì không cần.

Anh Tiểu Thu của cậu còn phải bắt đầu tích tiền vì một ngày nào đó sẽ chạy trốn trong tương lai đây.
Hơi thở quanh quẩn mùi thuốc lá.

Đầu óc Giao Bạch căng thẳng, truyện tranh xoay quanh nhân vật chính, chuyện xảy ra sau đêm nay tựa hồ xuất phát từ câu thứ ba đếm ngược hoặc là thứ tư gì đó của Lễ Giác, bao gồm cả tên chết tiệt nào đó ngồi trên ghế lái của chiếc xe đen kia.
Giao Bạch cúp điện thoại, mắt liếc lên mặt tường bên tay trái, phòng cách vách không hề có chút động tĩnh nào, hiệu quả cách âm rất tốt, cũng không biết Thẩm Ký đến lần thứ mấy rồi.
Cậu nhìn đồng hồ trên di động, bây giờ chưa tới chín giờ.

Trong tình huống Thích Dĩ Lạo nhiều lần đuổi người, nguyên chủ rốt cuộc ở lại đến sau nửa đêm bằng cách nào?
“Chủ tịch Thích, tôi đi đây.” Giao Bạch quyết định rút mình khỏi tình thế bị động.

Cậu muốn thử nghiệm xem cuối cùng sẽ có tình huống ẩn giấu gì.
Thích Dĩ Lạo ngậm thuốc lá cúi đầu làm việc, bên trái sống mũi hắn có nốt ruồi đỏ nhạt màu, vô cùng anh tuấn gợi cảm: “Ừ, trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Giao Bạch mím môi mở cửa.

Tục ngữ có câu “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”, “gần mực thì đen gần đèn thì rạng”, Thích Dĩ Lạo là một trong những người bạn chí cốt của Thẩm Ký, đương kim gia chủ của nhà họ Thích ở Tây Thành.

Thật sự bình dị gần gũi như thế à? Bậy.
Chỉ có thể nói, trước mắt, so với Thẩm Ký, Thích Dĩ Lạo giống con người hơn.
Giao Bạch không quan tâm đám vệ sĩ bên ngoài.

Cậu chỉ liếc Chương Chẩm – tướng tài đắc lực của Thích Dĩ Lạo – một cái, vì có tiếng nhắc nhở bạn tốt online.
Người này vậy mà cũng trong danh sách của cậu, không biết sẽ bị xếp vào nhóm nào đây.
Giao Bạch nhìn avatar của Chương Chẩm mấy lần, là những khối màu rực rỡ to to nhỏ nhỏ.
Nếu ghép lại với nhau…
Chẳng phải là kẹo đó sao?
Chương Chẩm chẳng buồn nhìn Giao Bạch.

Anh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, da dẻ mềm mịn như có thể bóp chảy nước, nhưng nắm đấm cũng cứng đến nỗi có thể đập chết một con trâu.

Giao Bạch thầm nghĩ, vị này chính là đại mỹ nhân có thể bước đi trên mũi dao nòng súng.
Không biết Thích Dĩ Lạo có ăn cỏ gần hang không.
Bước chân Giao Bạch dần tăng tốc.

Cậu còn đang suy nghĩ xem lát nữa phải làm sao để né tránh chiếc xe đứng ngoài Đế Dạ chờ mình, thì bị một luồng sức mạnh bắt vào trong một căn phòng.
“Tại sao bây giờ mới tới, không phải trước đó ở toilet đã hẹn tám giờ à? Con mẹ nó mày cố ý để ông đây chờ đúng không? Nhanh chóng hầu hạ bố mày!” Người thiếu niên gấp gáp gào thét: “Mịa, chờ cha của anh An tìm mẹ nhỏ cho cậu ấy xong là sẽ để mày cút xéo.

Bố mày nuôi mày, bố mày có tiền.”
Lời nói không đáng tin cậy chút nào.

Thiếu niên máu nóng xông đầu, hiển nhiên chỉ muốn nhanh chóng sảng khoái.
Về vấn đề sau khi sảng khoái, vốn không có sau đó, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thôi.
Giao Bạch phẫn nộ sôi gan, hóa ra đây chính là nội dung ẩn giấu.

Đêm đó Thích Dĩ Lạo không chạm vào nguyên chủ, cậu bị kẻ này tóm lại, chơi xong một đợt mới thả đi…
Thiếu niên đang túm tóc cậu tên gì ấy nhỉ?
Giao Bạch híp mắt nhìn, à, có ấn tượng, thằng nhóc này tên là Lương Đống, gã là bạn của Thẩm Nhi An.
Sau này Lương Đống là một thành viên thuộc nhóm nam phụ thâm tình của Lễ Giác.
Giao Bạch cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng cao, cậu đứng không vững, hơi thở nóng rực: “Cậu qua đây một chút, nhìn tôi.”

“Làm gì.” Lương Đống đang ấn Giao Bạch xuống thì nghe vậy, vẻ mặt gã tràn đầy sự ghê tởm: “Con mẹ nó có phải là mày muốn hôn ông đây không? Đầu óc mày bị lừa đá rồi à, ông đây không ăn nước bọt thối của mày…”
Giao Bạch ôm đầu Lương Đống, rút ngắn khoảng cách.

Trong ánh nhìn sửng sốt của gã, cậu cong chân, đầu gối huých lên một cách tàn nhẫn.
Huých xong bỏ chạy.
Giao Bạch nổ đom đóm mắt, trở về theo đường cũ, đằng trước là Thích Dĩ Lạo đi ra khỏi phòng.
Đằng sau là Lương Đống chân co quắp tay che đũng quần, nghiến răng nghiến lợi mặt mũi dữ tợn như muốn giết cậu đến nơi.

Sau khi trông thấy Thích Dĩ Lạo, đối phương lại giống chuột nhỏ gặp phải hổ báo, xị mặt chạy thẳng.
Giao Bạch nhắm mắt lại, bây giờ cậu là một miếng thịt cá, ai cũng có thể quyết định cách cho cậu lên bếp, trong lòng cậu liên tục trút ra tiếng mắng chửi.
Tại khoảnh khắc ấy, một lượng ký ức lớn không thuộc về Giao Bạch tràn vào trong đầu cậu.

Cậu khựng lại, sau đó kiên định tiến lên.
Nguyên chủ mềm yếu, sẽ chỉ nhẫn nhục chịu đựng, thế nào cũng được, bất kể vận mệnh cho cậu cái gì, cậu cũng không đấu tranh, cho rằng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Đó là cách cậu làm người.
Nhưng bây giờ, dùng thân thể này là Giao Bạch, cách cư xử xử sự sẽ khác biệt.
Còn một khoảng cách ngắn nữa, Giao Bạch lung lay ngã lăn ra đất.

Cậu bò từng chút một về phía Thích Dĩ Lạo.
Kế hoạch ban đầu là thừa cơ ké xe đối phương để rời đi.

Kết quả cậu đánh giá cao khả năng của bộ thân thể này, còn chưa bò bao xa thì mắt tối sầm lại, ngất.
Thích Dĩ Lạo xoa xoa ấn đường: “Đi gõ cửa.”
Chương Chẩm đáp lời.

Anh tới trước cánh cửa phòng bên cạnh, gõ mấy lần, cất giọng thông báo quy củ: “Ngài Thẩm, Tiểu Thu thiếu gia ngất xỉu.”
Không có tiếng động.
Chương Chẩm liếc mắt nhìn ông chủ nhà mình.

Dựa vào cách phân loại theo ngày tháng, anh tìm tới nhóm “202308”, gọi vào số của Ớt nhỏ, bảo đối phương bật loa ngoài rồi lặp lại những lời kia một lần.
“Không cần để ý, tùy tiện vứt đâu thì vứt.” Đầu kia điện thoại truyền tới thanh âm lạnh lùng của Thẩm Ký, mang theo tiếng thở gấp xen lẫn tiếng kêu cao vút ngọt xớt.
Câu trả lời của Thẩm Ký không làm Chương Chẩm và nhóm vệ sĩ cảm thấy kỳ lạ, bọn họ đã gặp tình cảnh này nhiều rồi.

Thẩm lão thái thái từng nói, vị nằm bò trên đất này là một trong những người được chọn làm Thẩm phu nhân.
Cũng chỉ là một trong những mà thôi.
Vả lại, dù thực sự là Thẩm phu nhân thì có sao.
Chương Chẩm vừa xoay thân túm lấy người nằm trên đất, trong tay chợt xuất hiện xúc cảm nóng hầm hập.
Người tỉnh rồi, đang sốt cao.
Giao Bạch cầm chặt tay Chương Chẩm.

Cậu há mồm, thanh âm khàn khàn khô khốc, chói tai cực kỳ: “Anh bé, định đưa tôi về nhà đúng không?”
Chương Chẩm đối diện đôi mắt sốt đỏ quạch, không khỏi ngạc nhiên.

Trong tình cảnh thế này, không phải là người này nên tuyệt vọng đến chết lặng ư, tại sao anh lại có thể cảm nhận được sức sống và hy vọng cuộn trào không ngừng trong đôi mắt kia? Chương Cẩm run lên, gật đầu: “…Đúng.”
Anh tỉnh táo lại, liếc nhìn người thanh niên ngất đi vẫn kéo mình không buông, cảm thấy mù mờ, sao ban nãy lại đồng ý rồi?
Hơn nữa, tại sao người này gọi anh là anh bé?
Rõ ràng ban ngày là lần đầu gặp mặt, lúc ấy đối phương cụp mắt phục tùng, theo sát Thẩm Ký, trông thấy anh cũng không gọi.
Chương Chẩm muốn ôm người nằm trên đất lên.
Thích Dĩ Lạo đứng cạnh nhìn từ trên cao xuống, giữa chân mày vẫn luôn là vẻ nho nhã ôn hòa: “A Chẩm, cách mấy thứ bẩn thỉu xa một chút, đừng làm dơ mình.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui