Thẩm Nhi An siết chặt tay Giao Bạch.
Nếu như vẫn tỉnh táo thì y sẽ kiềm hãm sức lực, nhưng y lại không tỉnh táo, phần nhiều là bản năng muốn sống sót.
Giao Bạch đau xương, thậm chí cánh tay khuỵu xuống co giật, cậu hít một hơi để tự an ủi mình. Kiên nhẫn nào, sóng to gió lớn đều đã ập đến, chút đau đớn này có là gì đâu.
Ai mà không phải vì sống sót chứ.
Tiêm xong một mũi kia, thú tính nơi đáy mắt Thẩm Nhi An không còn nồng đậm đến vậy nữa.
Ông chú nhờ hai trợ thủ họ Thích bôi thuốc nước cho Thẩm Nhi An.
Giao Bạch dẫn những người còn lại về nhà trọ.
Về nút thắt tình tiết đêm nay trong truyện tranh, ở tập hồi ký chỉ có nội dung ở nhà nghỉ, trong nồi hầm thập cẩm chứa đầy thịt kho tàu vụn dính, không đề cập đến việc Lễ Giác lấy thuốc từ đâu và làm cách nào để Thẩm Nhi An trúng chiêu.
Dọc đường đi, Giao Bạch rất buồn bực, Lễ Giác có thuộc tính tiện thụ thời xưa, cũng rất cố chấp, còn có thể ăn năn hối hận, khả năng chịu đựng tâm lý của cậu ta cực kỳ bất ổn, sơ sẩy một cái là muốn nghĩ quẩn.
Đương nhiên, hào quang nhân vật chính sẽ không để cậu ta chết, mà sẽ chỉ khơi ra càng nhiều máu chó không thể tưởng tượng nổi.
Giao Bạch cần phải ngăn chặn nó trước đó.
Không biết liệu có thành công hay không, chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức.
Giao Bạch chà xát mặt, trong hơi thở nồng nặc mùi máu. Mẹ kiếp, hôm nay mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Những người khác có thể điên cuồng ở đâu đó cùng bạn bè, hoặc là chơi game xem phim, còn cậu, dính máu khắp người, bây giờ phải đi khắc phục hậu quả.
Ngày tháng Sáu, dù là nửa đêm cũng không thể mở cửa sổ xe. Gió quá oi nóng.
Giao Bạch đang ngồi trong ô tô bật điều hòa, cảm thấy lưng nhớp nháp. Cậu sờ vào mặt dây chuyền móc khóa của điện thoại, sờ một mạch tới chìa khóa nhỏ. Bóp bóp chìa khóa, cậu nhắn tin cho Thích Dĩ Lạo.
- Anh ba, có lẽ tôi phải bận đến sáng.
Giao Bạch gửi xong liền muốn rút về, nội dung quái quái. Khi cậu đang định xóa tin thì Thích Dĩ Lạo trả lời, là tin nhắn thoại.
"Vậy chú đi ngủ trước, quà tốt nghiệp ở tầng hầm thứ hai, sáng mai nhóc tự đi lấy."
Giao Bạch nghe xong đoạn audio liền nhắm mắt lại ngủ gật, quà tốt nghiệp gì chứ, trừ phi là cho cậu mở lồng, còn không thì cậu không hứng thú. Cậu không hề biết rằng, người nhà họ Thích cùng tài xế trong xe bị sốc trước đoạn âm thanh kia đến mức hồi lâu mãi không hoàn hồn.
.
Tới nhà nghỉ, Giao Bạch bảo mọi người chờ bên ngoài, mình cậu vào phòng.
Lễ Giác vẫn ngồi đờ bên tường, ánh sáng từ bóng đèn hắt xuống gương mặt bị tát hai lần nên sưng tấy nghiêm trọng của cậu ta. Có vài con muỗi nhỏ chui trong sợi tóc của cậu ta, víu tại cổ và đầu ngón tay cậu ta.
"Bác sĩ nói thuốc kia sẽ làm Thẩm Nhi An suy kiệt nội tạng." Giao Bạch nói một cách tàn nhẫn, "Còn có thể làm cậu ấy nghiện, cả đời không bỏ được."
"Không thể nào." Lễ Giác mấp máy đôi môi khô nứt, "Không thể, không thể..."
Giao Bạch kéo chăn giường đẫm máu xuống, giũ chúng trước mặt cậu ta: "Sao lại không thể? Cậu không biết cậu bỏ thuốc mạnh bao nhiêu, khiến cậu ấy đau đớn nhường nào sao? Trên này ngoài máu của Thẩm Nhi An, còn có cả da thịt nát của cậu ấy."
Lễ Giác ôm đầu liều mạng co rụt về sau, bị dọa sợ nói không thành tiếng.
"Thuốc từ đâu ra?" Giao Bạch ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Lễ Giác, song thay vào đó, cậu lại bị túm ngược lại.
"Cậu ấy sao rồi?" Lễ Giác run rẩy hỏi, "Anh, anh Tiểu Thu, anh nói cho tôi biết, giờ cậu ấy ở đâu..."
Da tay Giao Bạch bị cào xước, cậu đẩy ngón tay trắng nõn của Lễ Giác ra: "Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi à, tình huống của cậu ấy rất nguy hiểm. Cậu hạ thuốc cho cậu ấy, cậu ấy không thể kiềm chế bản thân."
Lễ Giác như bị ma chướng, trong mắt bùng lên ánh sáng cố chấp: "Vậy anh đưa tôi đi, cậu ấy nghe lời anh, anh bảo cậu ấy chạm vào tôi, có được không? Tôi cho cậu ấy chạm mà, tôi không giãy giụa, tôi thế nào cũng được, bất luận cậu ấy đối xử với tôi thế nào, tôi đều có thể chịu đựng."
Giao Bạch ha ha, quả nhiên thế giới thật xem thế giới 2D và sống trong thế giới 2D là hai chuyện khác nhau. Máu chó tra công tiện thụ mà cậu yêu nhất ăn không hề ngon miệng chút nào, chỉ muốn cà khịa.
"Cậu còn không rõ ư?" Giao Bạch chỉ vào chăn máu trên đất, "Cậu ấy thà tự mình hại mình chứ không đụng vào cậu."
Lễ Giác run rẩy toàn thân, ánh sáng trong mắt đột nhiên biến mất.
"Bác sĩ phải biết thành phần thuốc và công thức phối chế." Giao Bạch túm Lễ Giác, "Cậu muốn cứu cậu ấy thì mau chóng nói ra sự thật, tôi không có thời gian ở đây cùng cậu chậm rãi tán gẫu đâu!"
Lễ Giác suy sụp tinh thần: "Không có nhà máy, tôi không biết, tôi mua trên mạng, chọn bừa một gói combo."
Giao Bạch: "..." Mua trên mạng cũng thôi, con mẹ nó còn là gói combo.
Làm cậu tưởng nó có liên quan tới tên nam ba Chử Đông Sán chứ. Xem ra cậu đã đánh giá thấp vầng sáng của vai chính thụ rồi.
"Có thuốc nước, ống kim tiêm, còn có thuốc bột." Ánh mắt Lễ Giác trống rỗng, "Tôi đã do dự, nhưng suốt hai ngày, bốn người chúng tôi ở một địa điểm thi mà cậu ấy chẳng hề nhìn tôi lần nào, chỉ trò chuyện với Triệu Liễm, thi xong cũng tán gẫu với cô ấy, hai người họ nói với nhau..."
Giao Bạch nhíu mày, Triệu Liễm chính là cô gái Thẩm Nhi An thầm thích.
"Triệu Liễm biết Thẩm Nhi An có ý với mình, nhưng cậu ấy cũng không bước về phía trước, nhất định phải lưu lại tiếc nuối, tôi không hiểu." Lễ Giác ôm lấy chính mình, nhẹ giọng nói, "Tôi cũng thích Thẩm Nhi An, năm ngoái ở bệnh viện, lần đầu tiên gặp gỡ đã thích rồi. Ở trường tôi không nói chuyện với cậu ấy, chỉ lặng lẽ yêu thích, nhưng tôi không muốn giống Triệu Liễm, tôi muốn làm gì đó, để lưu giữ kỷ niệm cho thanh xuân của tôi."
Giao Bạch nhìn vai chính tiện thụ trong "Gãy Cánh", câm nín.
"Tôi chỉ muốn tặng bản thân cho cậu ấy, tôi là nam, không cần cậu ấy chịu trách nhiệm. Người đau cũng là tôi, tại sao cậu ấy phải như vậy..." Âm lượng Lễ Giác càng lúc càng nhẹ, hoang mang luống cuống giống một đứa trẻ, "Tay chân của cậu ấy, da thịt đã nát hết cả... Tôi không muốn cậu ấy khó chịu. Hướng dẫn trên thuốc nói rằng tôi là người duy nhất phải chịu đựng, cậu ấy sẽ thấy thoải mái. Tôi thực sự không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này."
Giao Bạch hơi muốn nôn, không biết là do bị Thẩm Nhi An đạp, hay là bị mùi máu trong phòng kích thích, hơn nửa đêm rồi, cậu không mấy dễ chịu. Ai có thể ngờ rằng, cậu cũng chỉ là một công cụ hình người thấp kém chứ, mịa.
"Cậu bỏ thuốc Thẩm Nhi An kiểu gì?" Giao Bạch cố nén cảm giác buồn nôn, hỏi một câu.
"Triệu Liễm cho Thẩm Nhi An một vật trang sức nhỏ do cậu ấy tự tết, tôi đã nhét bột vào đó." Lễ Giác rũ mắt, lông mi rung rung, "Cậu ấy chạm vào vật trang sức là sẽ đụng phải thuốc bột. Nhưng nếu chỉ chạm vào một loại thuốc bột đó thì cậu ấy sẽ không sao, chỉ có thời gian ủ bệnh bảy ngày."
Lễ Giác khàn tiếng nói: "Trong vòng bảy ngày, tôi phải chạm vào cậu ấy, để cậu ấy ngửi được loại thuốc nước thứ hai trong gói đó, hai loại kết hợp với nhau, cậu ấy mới trúng chiêu."
Giao Bạch: "..."
"Thẩm Nhi An nói với tôi là có bạn tiễn cậu ấy tới Tây Thành, cậu lấy cơ hội từ đâu ra?"
Lần này Lễ Giác không trả lời, lại ngẩn người.
Mãi đến tận khi Giao Bạch không nhịn được đứng lên, nhét chăn máu vào trong lòng cậu ta, cậu ta mới khóc nức nở như sắp ngất đi và kể lại những gì xảy ra tiếp theo.
"Tôi có người bạn ở Tây Thành, anh ấy muốn tôi đi đến đó trong kỳ nghỉ hè. Anh ấy tìm cho tôi một công việc bán thời gian. Tôi thuê xe lần lượt lên đường cao tốc với xe của Thẩm Nhi An..."
Trong phòng chỉ có tiếng khóc nấc của Lễ Giác, cậu ta nói đường dài ngồi bao lâu, Thẩm Nhi An dừng lại trạm nghỉ nào, hai chiếc xe cơ bản đều là cùng đường.
Khi đó Lễ Giác không nghĩ đến việc sử dụng một loại thuốc khác vào tối nay, cậu ta cảm thấy mình không có cơ hội. Vì Thẩm Nhi An đi cùng bạn bè, dù có thể làm Thẩm Nhi An trúng chiêu, cậu ta cũng sẽ bị bạn của đối phương phát hiện.
Cho đến thời điểm,
Xe của Thẩm Nhi An rời đường cao tốc, tới một nghĩa trang.
Nghe vậy, Giao Bạch thoáng biến sắc, hôm nay sẽ không phải là ngày giỗ của mẹ Thẩm Nhi An đấy chứ???
Trong truyện tranh máu chó thời xưa, khả năng xuất hiện cốt truyện này là rất cao.
"Cậu ấy đi thăm mẹ, đây là lần đầu tiên tôi biết đến mẹ cậu ấy được an táng ở nơi đó..." Lễ Giác nhớ lại nghĩa trang đêm khuya với những tấm bia mộ âm trầm, cậu ta rùng mình, "Tôi không muốn ảnh hưởng đến cậu ấy đang tế bái mẹ, nhưng tôi phát hiện người bạn của cậu ấy không có mặt bên cạnh. Tôi đã không khống chế nổi bản thân, khi kịp phản ứng lại, tôi đã hắt thuốc nước lên người mình và va vào cậu ấy."
Giao Bạch cười: "Tiểu Giác, lúc đó mẹ Thẩm Nhi An đang nhìn cậu đấy, cậu không sợ bác ấy đến tìm cậu à?"
Lễ Giác co rúm ró: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Nụ cười trên mặt Giao Bạch biến mất, nguyên tác không hề đề cập hôm nay là ngày giỗ của mẹ Thẩm Nhi An.
Chẳng trách, Thẩm Nhi An sẽ nổi điên.
Thẩm Nhi An là kết quả của việc mẹ y bỏ thuốc cha y.
Thẩm Ký sẽ không giấu Thẩm Nhi An chuyện này, y ghét cay ghét đắng đến tột cùng, nóng lòng muốn nói cho toàn thế giới biết con trai mình đã lăn ra khỏi bụng một cô gái hái chè tính kế y thế nào.
Trong truyện tranh, điều cấm kỵ duy nhất của Thẩm Nhi An khi đã thành tra công chính là thân thế của y, không ai dám nhắc một chữ trước mặt y.
Vào ngày giỗ của mẹ, y bị hạ thuốc và trở thành người giống cha mình, tình cảm nặng nề đã để cho một số thứ bị đè nén trong lòng lẻn ra ngoài, không bao giờ thu hồi được, tiếp tục tăng trưởng theo tuổi tác rồi nuốt chửng y. Dẫn đến việc y coi Lễ Giác như vật chứa của mình, chuyên cất giữ tất cả những tối tăm, điên cuồng, tàn ác, máu me và bạo ngược mà y không thể hiện ra ngoài.
Giao Bạch vò đầu bứt tóc, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm fan cuồng máu chó của cậu, có thể tổng kết ra một kết luận, kịch bản của rất nhiều văn tra tiện HE đều có bắt đầu giống "Gãy Cánh", xuất phát từ cưỡng hiếp.
Pháp luật gì chứ, không tồn tại.
Thiết lập luôn là, công hoặc thụ bị ép, sẽ bị dọa dẫm bằng những bức ảnh do bên lập kế hoạch chụp lại, nhờ đó quỹ tích của hai người dây dưa với nhau. Giai đoạn trước, bên tính kế sẽ chịu đủ loại bạo lực ngược đãi.
Giai đoạn sau, bên bị hiếp sẽ yêu bên hiếp.
Và những bức ảnh được chụp để đe dọa là chất keo dính.
Trên thực tế đã sớm không còn bị uy hiếp nữa, không rời đi là vì đã yêu.
Nếu bên bị hiếp sớm nhận ra cũng thừa nhận đối mặt, lửa hỏa táng sẽ nhỏ chút, nếu không nhận ra hoặc không chịu thừa nhận, lửa hỏa táng sẽ lớn ngút trời.
Dù sao đến cuối cùng, hai người sẽ ôm nhau bước ra khỏi lửa, năm tháng bình yên.
Nhưng BE không giống vậy.
BE là kết cục của "Gãy Cánh", từ đầu tới cuối Thẩm Nhi An chưa từng yêu Lễ Giác. Lễ Giác mua dây buộc mình, vĩnh viễn từ chối nhóm nam phụ và quỵ lụy Thẩm Nhi An.
Bộ truyện tranh này không cưỡng ép tẩy trắng tra công tiện thụ, đây là nguyên nhân Giao Bạch yêu nó.
Thẩm Nhi An bị Lễ Giác bỏ thuốc, đó là ngòi nổ, dẫn nổ thế giới của y, mặt tối mà thậm chí y còn không biết đã triệt để bộc phát, đen kịt và méo mó.
Lễ Giác tự nguyện làm vật chứa của Thẩm Nhi An, Thẩm Nhi An có dục vọng khống chế bệnh hoạn với cậu ta.
Hệt nhân sinh quan của Thẩm Ký, chó của tôi, súc sinh của tôi, chỉ có tôi được đánh được mắng.
Một bộ thuốc, một bộ ảnh, một trói buộc máu chó, cầm tù cuộc đời của hai người.
Cốt truyện máu chó xưa cũ biết bao, quả thực là mỹ vị nhân gian trong mắt kẻ cuồng yêu máu chó.
Giao Bạch ném tấm chăn thấm máu trên đất trở lại giường, trước tiên có Lễ Giác ti tiện, sau đó mới có Thẩm Nhi An tệ bạc.
Tuy nhiên, truyện tranh gần như toàn là góc nhìn của Lễ Giác, khán giả tự nhiên sẽ nhìn vào sự phát triển của cốt truyện theo góc độ của cậu ta, thương cảm cậu ta sống trong sự trả thù và ngược đãi của Thẩm Nhi An suốt mấy chục năm sau.
Hai người đều cố chấp, một người không đi, một người không thả, tra tấn nhau trong vùng đất không có tình yêu.
Bây giờ fan truyện tranh Giao Bạch đi vào đây, Thẩm Nhi An và Lễ Giác cũng sẽ không còn là người giấy nữa. Tâm thái Giao Bạch không ổn, máu chó này chẳng thơm gì hết, thối hoắc, cậu nuốt không trôi.
Giao Bạch nghe tiếng khóc của Lễ Giác, thái dương giật giật, Thẩm Nhi An đã đi ra khỏi nút thắt tình tiết này, khả năng có thể biến thành cặn bã không lớn.
Hiệu ứng cánh bướm có lẽ cũng sẽ ảnh hưởng đến Lễ Giác.
Giao Bạch nhìn độ sinh động của Lễ Giác. 42.
Giấy đăng ký kết hôn vẫn rách thành hai nửa, nhạc nền là một bài nhạc không lời, thê lương khôn xiết.
"Học xong cấp ba, tốt nghiệp, đường ai nấy đi, tôi chỉ muốn một lần là được, qua đêm nay, không còn gặp nhau..."
Nghe lời này của Lễ Giác, Giao Bạch bật cười thành tiếng: "Một lần là được? Cậu không định chụp ảnh quay video, dùng chúng để uy hiếp cậu ấy ở bên cậu à?"
Lễ Giác đầu tiên thất kinh, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Giao Bạch như nhìn một con quái vật đáng sợ.
Như thể không hiểu tại sao đối phương sẽ biết tâm tư của cậu ta.
Giao Bạch nhìn cậu ta từ trên cao xuống: "Cậu nên thấy may mắn là tôi đã tới đúng lúc."
Nếu không chính là, cậu bỏ thuốc Thẩm Nhi An, khiến cậu ấy mất đi lý trí tra tấn cậu mấy ngày cho hả giận, thứ trên giường nhà nghỉ không phải máu thì là vật bài tiết nôn mửa của cậu.
Sau đó, cậu sẽ bị Thẩm Nhi An xé toạc trong một thời gian dài, bài tiết không tự chủ, kéo lê sau ngựa, độc câm, nội tạng vỡ nứt, nhưng cậu không chết. Mỗi ngày trong tương lai, Thẩm Nhi An sẽ nhìn cậu như thể nhìn một miếng thịt thối đang sinh trưởng trong cuộc đời cậu ấy.
—— đây là tình yêu của cậu, cừu hận của Thẩm Nhi An, nhân quả của các người.
Cùng với,
Máu chó chỉ có một mình ông đây từng ăn.
Dòng suy nghĩ rối bời của Giao Bạch bị tiếng rung cắt ngang, là ông chú của phòng khám gọi. Cậu đi ra ngoài nhận điện thoại, không chú ý thấy di động của Lễ Giác cũng đổ chuông.
.
"Chú, bạn tôi thế nào rồi?" Giao Bạch hỏi trên hành lang.
"Hoàn thành, có thể chịu đựng được." Ông chú hừ một tiếng, "Nhưng lòng phòng bị và tính công kích quá mạnh, như con sói hoang ấy. Cậu quay về xử lý vết thương trên tay chân cậu ta đi, tôi không có bản lĩnh đó."
"Cậu ấy bị thuốc ảnh hưởng, bình thường cậu ấy rất yên tĩnh hướng nội." Giao Bạch vô thức bao che.
"Trẻ con thiếu tình yêu phiền phức thế đấy." Ông chú oán trách vài câu, rồi chợt nói một câu rất đột ngột, "Tôi có trở về tham quan hầm rượu lớn nhất nhà họ Thích, phát hiện có bốn bình rượu là vật quý giá của vị ở Lan Mặc Phủ.
Cặn kẽ nói tên rượu và niên đại, ý tứ rõ ràng.
Giao Bạch: "..."
"Để tôi thử xem, chú đừng ôm hy vọng quá lớn." Giao Bạch ân oán phân minh, ông chú giúp Thẩm Nhi An, tình này, phải trả.
Ông chú như biến thành người khác, cười ha hả chúc Giao Bạch đạt được thành tích tốt, còn bảo Giao Bạch khi nhận được thư thông báo của đại học và tổ chức tiệc mừng, cậu nhớ nhắc vị ở Lan Mặc Phủ gửi thiệp mời cho ông, ông muốn đi.
Giao Bạch giật giật khóe miệng cúp điện thoại, cậu dùng ngón tay út móc lấy móc khóa, lần mò chìa khóa nhỏ và trở về phòng.
Không biết Lễ Giác đã bò dậy từ bên tường lúc nào, sắc mặt trắng bệch giống quỷ: "Anh mới là đứa trẻ họ Tề."
Giao Bạch dừng bước ở cửa, sau đó trở tay đóng cửa lại.
"Tôi biết đến anh trong miệng Thẩm Nhi An, dùng điện thoại của cậu ấy gọi cho anh, rồi anh tìm đến, đầu óc của tôi rất loạn, lúc đó quên nhắc, giờ mới nhớ tới chuyện này." Lễ Giác mở to đôi mắt đẫm lệ, "Có phải là anh cảm thấy tôi buồn cười lắm không, anh Tiểu Thu."
Giao Bạch im lặng.
"Trên tàu hàng anh đã biết rồi nhỉ, anh nhìn ngài Tề coi tôi thành em trai anh ấy, lại hành hạ em trai ruột thịt của mình đủ kiểu, để khi anh ấy biết chuyện sẽ đau đớn không muốn sống. Sao anh lại xấu xa như thế, anh ấy là anh cả của anh cơ mà, chí thân, có gì là không thể nói rõ ràng chứ, anh buộc anh ấy hộc máu." Lễ Giác nhỏ giọng nói, nhìn Giao Bạch bằng ánh mắt xa lạ, như thể đây là lần đầu tiên thật sự hiểu cậu.
Giao Bạch nhét điện thoại vào túi: "Ngu ngốc."
Cơ thể Lễ Giác run rẩy dữ dội: "Đúng vậy, tôi là một đứa ngốc, nếu không phải tôi mang tin tức về cái chết của anh trở lại tàu, khiến ngài Tề hôn mê, Tề Lận thừa cơ đẩy tôi xuống tàu, chế nhạo tôi giả ngu, tôi cũng sẽ không biết chân tướng. Tôi đâu có giả ngu, tôi tin lời ngài Tề nói, cũng chỉ nghe anh ấy."
"Lúc đầu Tề Lận nói tôi không phải em trai anh ta, tôi còn tưởng do mình làm không tốt, không khiến anh ta yêu thích." Lễ Giác tự giễu vô cùng đáng thương.
Giao Bạch nhìn độ sinh động, con mẹ nó sắp phá 50, đệt.
Thuộc tính của vai chính tiện thụ thay đổi so với nguyên tác, trong nguyên tác cũng không thánh mẫu ngây thơ ngu xuẩn đến mức độ này.
"Điều làm tôi bất ngờ nhất là," Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lễ Giác tràn đầy ước ao và khó tin, "Thẩm Nhi An lại quan tâm anh đến thế, thuốc cũng không thể xóa bỏ tình cảm của cậu ấy dành cho anh. Ngay cả bản thân mà cậu ấy còn quên mất, nhưng cậu ấy vẫn nhớ tên anh."
"Tôi và cậu ấy xem như có giao tình phó thác tính mạng, cậu ấy đang theo bản năng gọi người mà mình tín nhiệm, muốn cầu cứu." Giao Bạch nói bằng giọng điệu ác liệt, "Nói với cậu thì cậu cũng không hiểu, cậu là kẻ yêu đương mù quáng, chẳng biết gì khác ngoài tình yêu."
Sắc mặt Lễ Giác càng thêm tái nhợt, cậu ta còn chưa kịp phản bác đã nghe thấy Giao Bạch hỏi: "Bà nội cậu còn sống không?"
Giao Bạch ném một thanh phi đao trúng ngay chính giữa phần hiếu thuận trong thuộc tính của nhân vật Lễ Giác: "Bà có biết cậu bỏ thuốc cho bạn học cùng trường, nhốt người ta ở nhà nghỉ, thiếu chút nữa là chết người không?"
"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa, đừng nói nữa..." Lễ Giác tuyệt vọng lùi về sau vài bước, "Đều là lỗi của tôi, tôi nhận ngài Tề làm anh cả, là tôi si tâm vọng tưởng, tôi đã không giúp anh trên tàu, là tôi có lỗi với sự chăm sóc của anh dành cho tôi ở quê, tôi bỏ thuốc Thẩm Nhi An, là tôi không biết liêm sỉ, toàn bộ là lỗi của tôi..."
Cậu ta lùi ra chỗ cửa sổ, loạng choạng lảo đảo, mỉm cười với đau thương đong đầy trong mắt: "Tất cả các người bị tôi hãm hại, đều là lỗi của tôi, tôi chết là tốt rồi..."
Cơ hàm Giao Bạch bỗng nhiên co rút mạnh, cậu nhanh chóng lao về phía Lễ Giác nhảy cửa sổ, kéo lấy cậu ta.
Lễ Giác bị treo bên cửa sổ, sững sờ ngước lên nhìn cậu: "Tại sao phải cứu..."
Còn chưa dứt lời liền hôn mê bất tỉnh.
Ngay lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng huyên náo, sau đó là tiếng đấm đá, Chử Đông Sán đá tung cửa đi vào, thân hình cao to, tràn ngập lo lắng.
Giao Bạch túm Lễ Giác hôn mê về phòng, đang vỗ vào mặt cậu ta.
Chử Đông Sán chứng kiến tình cảnh này.
Giao Bạch như bị máu chó từ trên trời giáng xuống che kín đôi mắt, đệt con mẹ. Cậu kịp thời né tránh cú đá của Chử Đông Sán.
Không chờ cậu lấy hơi, họng súng đen ngòm nhắm thẳng cậu.
Chử Đông Sán vội vàng chạy tới, cúc áo sơ mi buộc sai, vạt áo cũng không nhét vào quần, chưa bao giờ chật vật như vậy. Gã giơ súng ra lệnh cho Giao Bạch: "Thả người ra."
"Được." Giao Bạch buông tay.
Lễ Giác ngã xuống đất, khuôn mặt sưng phù xanh đỏ úp sấp.
Trên cằm còn có vết máu do bị chỗ cửa sổ quẹt trúng, làm cậu ta trông cực kỳ thê thảm.
"Cậu tìm chết!" Chử Đông Sán đỏ mắt.
Giao Bạch bảo gã nhìn chiếc giường.
Chử Đông Sán hít thở nặng nề, trên đường tới gã đã nhận được tư liệu điều tra từ thuộc hạ. Nhưng bây giờ gã lại chỉ xót xa đứa trẻ bị lạc lối: "Tiểu Giác chỉ nhất thời kích động thôi, chuyện cũng chưa thật sự xảy ra, nhưng cậu sẽ vì vị thiếu gia nhà họ Thẩm ấy mà đẩy em ấy xuống tầng."
Nam ba chính là nam ba, rất phù hợp tính cách thiết lập si tình bảo bọc. Tuy nhiên, Giao Bạch vẫn muốn chửi bậy, cậu vừa mở miệng là Chử Đông Sán giơ súng nhắm ngay mi tâm cậu: "Cậu không xứng làm bạn của em ấy, lúc trước tôi nói với em ấy là cậu đã chết, hẳn nên biến nó thành sự thực luôn."
Giao Bạch siết chặt chiếc chìa khóa trong túi.
Một giây sau, Thích Nhị xông vào từ cuộc hỗn chiến ngoài cửa, hô to: "Chử nhị thiếu, điện thoại của Thích gia!"
Bàn tay cầm súng của Chử Đông Sán rất vững vàng, trong mắt vẫn đầy sát khí nhìn Giao Bạch. Gã và lão Thích có giao tình mấy chục năm, nếu bắn chết người dưới họng súng, lão Thích sẽ không làm gì gã. Phía lão Thẩm thì càng không sao.
Chử Đông Sán bóp cò.
Trong khoảnh khắc đó, cuộc gọi được bật loa ngoài.
Giọng Thích Dĩ Lạo truyền tới từ đầu bên kia, vang lên trong căn phòng tràn ngập sát khí. Không nhanh không chậm, rõ ràng từng chữ, mang theo ý cười hờ hững, lại lộ ra một loại âm hàn khó dò.
"Đông Sán, tối nay cậu ấy chạy nhảy tung tăng khi được tôi đưa lên xe. Tôi hy vọng cậu ấy bình an vô sự, nguyên vẹn đầy đủ trở về Lan Mặc Phủ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...