"Tiểu Lý! Đúng là có người!" Tên thuyền viên kiên trì muốn xem rõ ngọn ngành kinh sợ hô lên.
"Con mẹ nó." Đồng bạn Tiểu Lý nhát gan, suýt vứt đèn pin cầm tay đi. Gã cứng ngắc cơ thể rồi nhổ nước bọt, "Là người à? Không phải là thi thể đấy chứ?"
Vừa dứt lời, dường như nhiệt độ ở khoang chứa hàng đã giảm xuống rất nhiều.
Hai người liếc nhau, đều run rẩy toàn thân nổi da gà, há miệng lên tiếng gọi.
Không lâu sau, kẻ ngoại lai trong khoang hàng bị kéo lên boong tàu, bị quăng một cách tùy ý dưới bầu trời âm u đen kịt. Tất cả mọi người quan sát cách một khoảng không xa không gần.
Ngoại trừ ông lão. Lão thỉnh thoảng thay đổi vị trí, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Tiểu Lý, sao các anh lại đi khoang hàng hóa đó?" Lão hỏi.
"Sương lên rồi. Tôi chưa từng thấy sương mù lớn như vậy bao giờ, cảm thấy không ổn nên đã kéo Lâm Tử ra ngoài đi dạo." Tiểu Lý đang châm một điếu thuốc. Gió lớn nên hồi lâu sau gã vẫn không đốt được, tức giận đến nỗi gã muốn ném điếu thuốc xuống biển, nhưng nửa chừng lại thu tay về, còn chưa biết sẽ bị mắc kẹt ở đây bao lâu, hút một điếu sẽ bớt một điếu, tiết kiệm chút.
"Lâm Tử nghe thấy động tĩnh trước, kéo tôi quay về vào hầm hàng kiểm tra tình hình, sau đó nhìn thấy một người ngã ra từ phía sau thùng hàng tối om." Tiểu Lý kể đại khái tình huống, vẫn cảm thấy khiếp hãi.
Khi bộ thân thể này ngã xuống đất, âm thanh vang vọng như thể bị thứ gì đó đẩy rất mạnh, thật móa nó tà môn.
.
Kẻ ngoại lai không phải người chết mà là người sống, trái tim phập phồng
Chỉ có điều,
Đôi môi cậu khô cực kỳ, nứt nẻ rất nhiều vết lớn nhỏ, có vài chỗ còn rỉ tơ máu.
Đầu tóc rối bù, quầng mắt biến thành màu đen, mặt trắng bệch như quỷ, khóa kéo áo khoác ngoài bị kéo hết cỡ, cằm nhọn hoắt áp lên. Đôi tay buông thõng trên boong tàu bị tổn thương do lạnh, kẽ ngón tay bẩn thỉu, khí sắc tệ quá đỗi, trông như thể luôn bị cóng bị đói.
Có một số người trong đoàn thuyền viên đang đánh giá quần áo của kẻ ngoại lai, phỏng đoán áo khoác ngoài của cậu là loại mới trên tạp chí, đại khái trị giá khoảng bao nhiêu, đôi giày của cậu là nhãn hiệu đắt tiền nào.
"Đây là tiểu thiếu gia nhà nào thế, không lo ăn uống rảnh rỗi không có việc gì làm rồi ầm ĩ bỏ nhà trốn đi, trú trong khoang hàng thừa dịp chúng ta không chú ý."
"Một người lớn sống sờ sờ, không phải bé tí tẹo như con ruồi con muỗi, tại sao một đám người chúng ta không hề phát hiện ra? Cậu ta có thể tàng hình hay sao?" Người đàn ông vạm vỡ vừa nói vừa nhìn lướt qua các đồng nghiệp, một đôi mắt ưng lộ vẻ sắc bén.
"Ý anh là gì? Anh nghĩ trong chúng ta có ai đó nhận tiền rồi trộm giấu cậu ta đi à?" Có kẻ không hòa hợp với gã nên chống đối tại chỗ.
"Tôi cũng không nói như vậy." Người đàn ông vạm vỡ giang tay.
"Mẹ kiếp anh bóng gió cái gì, hoài nghi là ông đây thì cứ việc nói luôn ra! Ông đây đi thẳng ngồi ngay! Dám thề độc tại chỗ!" Người kia có lẽ từng bị hiểu lầm, loáng cái đã bị kích thích.
"Thề độc? Ngoài đứa trẻ con thì còn có ai tin chứ?"
Người đàn ông vạm vỡ nói xong liền bị túm lấy cổ áo.
Mùi thuốc súng trên boong bốc lên nồng nặc. Những đồng nghiệp khác đều không khuyên can, trong lúc nhất thời bọn họ không có cách nào chia phe, bèn lựa chọn bàng quan.
Ông lão lên tiếng hòa giải: "Được rồi, đều bớt tranh cãi đi. Không phải mọi người ra khơi ngày đầu tiên, không thể nào không biết tàu hàng có chở người, đến thắp hương cúng bái đi."
Đoàn thủy thủ im lặng một lúc, rồi một trận náo loạn nổ ra.
"Đừng nói nhảm không thực tế, phải làm sao bây giờ? Đây chính là kẻ giàu có đấy."
"Ai quan tâm đến đám người giàu chết tiệt chứ, chính cậu ta gây vạ cho chúng ta, vứt xuống biển đi!"
"Vẫn còn thở, tuổi tác cũng không lớn, rất giống học sinh cấp ba, thật sự phải ném à?"
"..."
"Gây vạ hay không, cũng không có chứng cứ."
"..."
Mọi người trao đổi ánh mắt rồi đều dời mắt, nhìn sương mù trên biển, lắng nghe tiếng sóng, cảm nhận từng luồng hơi ẩm.
Người thuyền viên có cơ chế tự vệ tâm lý suy sụp nhất thấy các đồng nghiệp như vậy, gã không thể chịu đựng được và hét lớn cuồng loạn: "Mọi người bình thường ra biển đều vô sự, chỉ lần này xảy ra bất trắc, chẳng phải là do có thêm tên dị loại là cậu ta à???"
"Các người đang lưỡng lự cái gì? Tàu đã lòng vòng ở đây ba ngày rồi! Bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện đá ngầm xoáy nước, chưa biết chừng đáy biển còn có núi lửa! Chúng ta có thể chết trước buổi trưa! Dù không có khả năng cũng phải thử một chút! Chờ thoát ra rồi thì phân phát lòng tốt sau có được không?"
"Mau lên!!!" Người thủy thủ mặt mày điên cuồng, mắt trợn lồi ra.
Gã trút sạch toàn bộ khủng hoảng và tuyệt vọng, lan tràn trong không khí, không ngừng ăn mòn sự tỉnh táo của những người khác.
Mọi người nhanh chóng nhất trí.
Lúc này ông lão là người đầu tiên đứng ra, trong túi áo gió dày cộp có một con dao găm, tay cầm nóng hổi ướt đẫm mồ hôi, hình như là cầm lâu lắm mới nhả ra.
"Chúng ta nói chuyện lớn tiếng như vậy mà thằng nhãi này cũng không có phản ứng gì. Tôi còn tưởng nó sắp tỉnh cơ đấy. Hẳn là từ khi lên tàu chưa từng được ăn gì, không sống nổi đâu."
Ông lão nhấc người trẻ tuổi vẫn hôn mê bất tỉnh lên.
"Khoan đã!"
Một thuyền viên chạy tới cởi áo khoác ngoài của kẻ ngoại lai, hắn ta cười he he: "Em trai tôi cũng tầm tuổi nó, nếu trở về sẽ tặng chiếc áo khoác này cho em tôi làm quà năm mới."
Mọi người không xem thường, nét mặt họ không lộ vẻ kinh ngạc, chỉ là thấy quái lạ.
Ngoài việc bị bẩn, chiếc áo khoác ngoài của kẻ ngoại lai không có vấn đề gì khác, nhưng làm thế nào mà chiếc áo len bên trong lại rách thành như vậy nhỉ? Như thể ai đó đã chém nó bằng một vũ khí sắc bén, ngay cả chiếc áo sơ mi phía dưới trong cùng cũng bị rách, loáng thoáng có thể nhìn thấy da thịt nhợt nhạt.
Trên cổ còn có một vết sẹo mới.
Sẽ không phải là đứa con riêng không được sủng ái, bị mẹ kế bạo lực gia đình mới chạy trốn đấy chứ?
Máu chó hào môn.
Mặc kệ, ném đi.
Làn sương mù vần vũ cuồng nhiệt cùng gió biển, từng luồng từng mảnh rối rắm, chia cắt rồi lại quấn lấy nhau, hiện lên một bức tranh vừa huyền bí vừa đẹp đẽ.
Những người trên boong tàu không giao lưu gì. Lần thứ nhất họ làm chuyện này, tuy người sống tế biển là truyền thuyết, nhưng trước mắt bọn họ không tin thì cũng phải tin. Ngộ nhỡ thật sự tà môn như thế, sau khi kẻ ngoại lai bị ném đi là con tàu có thể rời khỏi vùng biển quỷ dị này thì sao?
Ông lão đã lớn tuổi song thân thể lại không yếu. Lão dùng một tay ném người ra khỏi lan can.
"Oành —— "
Mặt biển bắn tóe bọt nước lớn, đó là âm thanh của cái chết.
Có người cầu nguyện với biển sâu đầy sương mù. Có người hậm hực bước đến cabin, dường như chỉ cần nhanh chóng rút lui, họ sẽ không tham gia vào vụ mưu sát này, lương tâm của họ sẽ không cắn rứt.
Ngay lúc ấy, một thuyền viên gầy gò đen đúa đột nhiên túm điện thoại lao tới chỗ lan can: "Mau! Mau thả thang cho tôi! Nhanh lên!"
Tất cả mọi người không kịp phản ứng, chỉ thấy chú ném điện thoại, trực tiếp vươn mình nhảy xuống.
Gấp đến độ còn chẳng cởi áo khoác lẫn giày.
.
Ông chú nhảy xuống có kỹ năng bơi rất tốt, thân thể cường tráng, quan trọng nhất là chú không lề mà lề mề, động tác đủ gọn gàng. Chú nín thở chìm xuống nước trong khí trời rét lạnh, tìm thấy thân thể rơi xuống kia, nhanh chóng bơi qua, linh hoạt như cá trong nước.
Giao Bạch tỉnh lại ở thời điểm chìm vào nước, nhưng mấy ngày nay cậu bị bỏ đói, không có thể lực, tay chân cũng không giãy giụa nhiều. Cậu nghĩ lần này mình thật sự phải chết.
Chết trên biển, bị cá gặm nát.
Quyển sổ nhỏ trong lòng Giao Bạch bị nước biển hòa tan, đầu óc trống rỗng. Khi cậu bị túm lấy và kéo lên khỏi mặt nước, ý thức và cơ thể của cậu cũng không có phản ứng.
Ông chú nửa khiêng Giao Bạch, leo lên thang trở về tàu.
"Anh làm gì thế?" Ông lão ngăn cản chú.
Những người khác hoàn hồn lại lập tức vây quanh. Chẳng phải đã ném người đi à, còn vớt lên làm gì?
Không chỉ mỗi ông chú, mà ngay cả thuyền viên thả thang cho chú cũng bị mọi người bài xích.
"Chờ đã, đợi lát nữa lại giải thích với các anh!" Ông chú ngắc ngứ vứt ra một câu. Chú mang Giao Bạch vọt vào cabin, thẳng đến phòng của mình, kéo cửa khóa trái.
"Tỉnh lại đi!" Ông chủ đặt người nằm trên mặt đất, làm hồi sức tim phổi một cách khá chuyên nghiệp, "Cậu bạn này, cậu mau tỉnh lại! Tỉnh đi nào!"
Chú bóp mũi của người nằm trên đất, định làm hô hấp nhân tạo thì thình lình đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu.
"Khụ..." Giao Bạch suy yếu ho khan một tiếng.
Ông chú bừng tỉnh, chú không ngay lập tức nói mấy câu kiểu "Không sao là tốt rồi", mà mở điện thoại di động, nhíu chặt đôi lông mày đen nhánh như cỏ dại, lúc thì xem trên điện thoại, lúc lại ngó Giao Bạch, tầm mắt di chuyển tới tới lui lui.
Giao Bạch nằm không dậy nổi, mỗi lần hít một hơi là tim cậu lại đau nhói. Chết đuối không khiến cậu sợ hãi, mà là nỗi đau về mặt sinh lý.
Mẹ kiếp, Tề Tử Chí đánh ngất cậu trước khi đẩy cậu ra ngoài, là vì ngăn cậu khai ra trong khoang hàng hóa còn có hai người.
Tề Tử Chí không thể nào không biết chuyện gì sẽ xảy ra với một kẻ ngoại lai như cậu, đột nhiên nhảy ra trước một nhóm thuyền viên đang căng thẳng trong tình huống ác liệt bị thiên tai ngắm trúng.
Đây là muốn cậu trước khi chết cũng không mở miệng được.
Không hổ danh là một doanh nhân quyết đoán, anh bình tĩnh ứng phó vào thời điểm quan trọng, hy sinh một con tin để cứu chính mình và người em trai mới nhận. Tính toán hay quá cơ.
Đủ tàn con mẹ nó nhẫn!
Đôi môi rét cóng của Giao Bạch run rẩy, cắn răng phun ra một câu chửi: "Đệt."
Cậu bắt gặp đôi mắt đầy tò mò, ngậm chặt miệng.
Ông chú ngồi xổm xuống, lật màn hình di động lại, hướng về phía Giao Bạch: "Người bên trên có phải cậu không?"
Mắt Giao Bạch xuất huyết, đầu óc choáng váng, thị lực cũng bị ảnh hưởng: "Cầm gần một chút."
Ông chú dí sát điện thoại vào.
Màn hình gần như chạm vào chóp mũi Giao Bạch.
Giao Bạch liếc nhìn, đó là bức hình, ảnh phong cảnh, hơi quen mắt.
Trong bức ảnh có bóng người.
"Quá nhỏ, không thấy rõ." Giao Bạch đau mắt.
Ông chú lấy điện thoại về, ngón tay ấn ấn mấy lần rồi lại cho Giao Bạch xem: "Bây giờ thì sao?"
Giao Bạch nheo mắt nhìn một cái, rồi lại nhìn thêm một cái: "... Là tôi."
Tốt, cậu đã biết tại sao phong cảnh trong ảnh trông quen mắt, đó là Lan Mặc Phủ.
Bức ảnh chính là cảnh trước khi cậu rời đi, lần cuối cùng đọc sách cho Thích Dĩ Lạo.
Thích Dĩ Lạo không có trong ảnh, chỉ mỗi cậu cầm kinh thư và một góc sân trước.
.
Giao Bạch ướt sũng khắp người, chiếc áo len rách rưới bám chặt vào quần áo lót giữ ấm bên trong. Bộ quần áo lót dính vào làn da trắng nhợt.
Dưới thân là một vệt nước lớn, ướt nhẹp mặt đất, diện tích đó còn đang không ngừng lan rộng.
Cậu di chuyển chân, nước trong giày thấm ra ngoài, ngón chân như đông cứng lại.
Mà ông chú cũng đang mặc quần áo ướt đẫm lại rất hưng phấn. Chú ba mươi mấy, trông khá thành thật, không xấu, không có thói quen không tốt nào, nửa đời người chưa từng gây sự với ai, còn độc thân, hàng năm về nhà đều bị mẹ già giục kết hôn, bị nhóm thân thích nói nọ nói kia.
Nhưng em trai chú thấp hơn chú, bộ dạng khỉ ốm, nghiện thuốc nặng, còn thích uống rượu, mà đã mua nhà mua xe cưới vợ đẹp.
Chỉ vì em họ đang làm việc ở nhà họ Thích tại Tây Thành.
Thỉnh thoảng em họ sẽ chụp một ít ảnh làm màu, khách sạn lớn, dinh thự, máy bay tư nhân các kiểu, gì cũng có.
Chú làm màu bằng cái làm màu của em họ. Vì thế còn cài đặt chú ý đặc biệt, chỉ sợ bỏ lỡ gì đó.
Ông chú chăm chú soi bức ảnh trên điện thoại, như thể đang ngắm cuộc sống tốt đẹp của mình. Bức ảnh được em họ đăng lên vòng bạn bè vào khoảng tháng Mười Hai, nhưng có lẽ đăng lên mới phát hiện chụp phải ai đó nên rất nhanh chóng bị xóa đi.
Ông chú kịp thời lưu lại, chú vốn chỉ muốn giữ sử dụng để ra vẻ, song không ngờ sẽ lôi ra vào hôm nay.
Khi kẻ ngoại lai bị kéo lên boong tàu, ông chú không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy cậu bé quá đáng thương, đáng lẽ không nên lên tàu một cách bừa bãi.
Nhìn thêm mấy lần, ông chú không dời nổi mắt, không phải tính hướng của chú đột nhiên thay đổi, vừa ý đứa trẻ có thể làm con mình, mà là chú cảm thấy mình từng bắt gặp gương mặt này trong album ảnh.
Trong lúc các đồng nghiệp tranh cãi ầm ĩ, chú đang phóng to các bức ảnh để so sánh.
Đến khi chú cảm giác khá tương tự thì người đã bị ném xuống biển, chú nhảy xuống chẳng chút nghĩ ngợi.
Phát tài rồi.
Ông chú xoa xoa tay: "Tôi là ân nhân cứu mạng của cậu."
"Đúng thế." Hàng mi đóng băng của Giao Bạch rung rung, "Ân nhân, chỗ chú có nước để tắm rửa không? Cháu sắp không được rồi."
"Có có có, có nước!" Ông chú vội vàng đáp, "Ở ngay đằng kia, cậu đi theo tôi."
Đoạn, chú vẫn chưa yên tâm mà căn dặn: "Cậu chịu đựng nhé, nhất định phải gắng chịu đựng!"
Giao Bạch hơi nhướng đôi môi tím tái, nhe ra hai chiếc răng khểnh, được, OK.
.
Giao Bạch tắm xong, thay một bộ áo bông cũ kỹ ngồi ở trên ghế, đây là chuyện của hơn mười phút sau. Hai tay cậu co rụt trong ống tay chiếc áo khoác quân đội thùng thình đã bạc màu, mười đầu ngón tay lộ ra một chút, hơi cuộn tròn.
Thật ngoan. Ông chú bày tỏ sự cảm khái của người cha già, nếu chú kết hôn sớm thì con cái cũng có thể lên trung học rồi.
"Chú à, cám ơn chú đã liều mình cứu cháu. Cháu tên là Giao Bạch, chính là món ăn ấy." Giao Bạch cười một cách cảm kích, chủ động giới thiệu bản thân.
"Tên dễ nhớ." Ông chú cười ngây ngô, "Chú họ Triệu, mọi người đều gọi chú là To Con."
Giao Bạch nói: "Cháu gọi chú là chú Triệu đi."
"Ôi!" Chú Triệu châm chước, "Chú cứu cháu là vì..."
Giao Bạch tiếp lời: "Cháu có liên quan đến Lan Mặc Phủ họ Thích."
Chú Triệu nghẹn.
"Hắt xì —— hắt xì ——" Giao Bạch hắt hơi, không ngừng rùng mình. Nước tắm không đủ nóng, hàn khí trong cơ thể cậu vẫn chưa được loại bỏ.
Chú Triệu rời khỏi chốc lát, khi trở về có mang cho cậu một bình thủy tinh, bên trong là nước nóng: "Ôm đi."
Giao Bạch dùng hai tay giữ bình thủy tinh kẹp giữa hai chân, hơi nóng xuyên qua lớp vải quần truyền vào từng mạch máu của cậu. Một lát sau, toàn thân cậu như sống lại.
Chú Triệu tình trạng của đứa trẻ tốt hơn rất nhiều, bèn tiếp tục chủ đề trước đó: "Cháu có quan hệ gì với nhà họ Thích?"
Giao Bạch lập lờ nước đôi: "Cháu quen chủ tịch Thích."
Chú Triệu và cậu mắt to nhìn mắt nhỏ: "Cháu là họ hàng nhà họ Thích à?"
Chú Triệu hỏi ra câu này, đến chính mình cũng không tin.
Tuy đứa trẻ này ăn mặc không tệ, nhưng không giống con nhà giàu, không có khí chất đó, không có cả tốt lẫn xấu.
Vì vậy Giao Bạch lắc đầu: "Là tình nhân, cháu từng ở Lan Mặc Phủ một thời gian."
Trong lòng chú Triệu nghĩ như vậy, nên chú tin tưởng không chút nghi ngờ:: "Vậy bây giờ cháu vẫn cùng Lan..."
Cái chỗ kia nhắc đến đã cảm thấy quý giá.
"Vẫn có liên lạc." Giao Bạch cười nói. Lão biến thái, mượn chú dùng một lát.
Chú Triệu không kìm được nỗi kích động của mình, làn da đen phủ lên sắc đỏ sậm: "Vị nhà họ Thích kia có biết cháu mất tích không?"
Giao Bạch sưởi ấm bằng bình thủy tinh, khi nóng quá sẽ chuyển sang nơi khác: "Hẳn là biết."
"Cháu chạy lên tàu để trốn ngài ấy." Giao Bạch rũ mắt, "Cháu một lòng muốn ra khơi và sống ở một nơi mà ngài ấy không tìm ra." Cảm ơn những năm tháng ấy đọc truyện tranh máu chó, mình mới có thể há mồm bắn một đoạn rap cổ lỗ sĩ.
Chú Triệu tỏ vẻ "Cháu đang nói cái gì đấy".
"Mỗi người đều có nỗi chua xót của riêng mình. Chú Triệu, cháu chỉ có thể nói đến như vậy, những chuyện khác không tiện lắm, mong chú thông cảm." Giao Bạch cố nặn ra một nụ cười. Cậu hơi run rẩy, không phải vì buồn nôn vì mình mà là do bị bỏng.
Đùi khẳng định nóng đỏ lắm rồi, nhưng cậu vừa lấy bình thủy tinh ra là lại lạnh ngắt.
Giống tình trạng bây giờ của cậu.
Làm nhiệm vụ, bị tra tấn, không làm, chết.
.
Chú Triệu chà xát điện thoại, tàu bị cuốn vào vùng biển này là mất tín hiệu. Chú không thể lấy chứng cứ từ em họ, nhưng người trong ảnh chính là Giao Bạch, cái này không giả rồi. Có thể vào ở nơi đó, đủ để chứng minh quan hệ giữa đối phương và nhà họ Thích không hề đơn giản.
"Vị kia có thể ra biển tìm cháu không?" Chú Triệu nhìn thẳng vào Giao Bạch.
Giao Bạch không trả lời, cậu đăng nhập vào tài khoản xem danh sách bạn tốt. Tuy độ sinh động của Thích Dĩ Lạo tăng chầm chậm, nhưng không phải lên xuống thất thường nhiều lần không ngớt, mà là vẫn luôn hướng lên trên.
"Có." Giao Bạch nói.
Chú Triệu không biết lúc nói ra chữ kia, Giao Bạch không chắc chắn quá năm mươi. Chú nắm đầu gối đối phương, hai mắt đẫm lệ như nhìn người thân: "Đến lúc đó cháu có thể nói giúp chú vài lời hay được không?"
Giao Bạch dự liệu được sẽ hướng phát triển này, nhưng trong lòng có chút không hiểu: "Chú Triệu, đồng nghiệp của chú đều cảm thấy đã tiêu rồi, sao chú còn có tâm tư suy nghĩ tương lai như thế nào?"
"Trước khi ra khơi, chú có vào miếu tính quẻ, đoán mệnh nói chuyến này của chú sẽ gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy gì." Trên gương mặt thô ráp của chú Triệu xuất hiện niềm tin và sự thành kính dành cho quẻ tượng.
Giao Bạch: "..."
Cậu rất bội phục các vị đại sư trong bộ truyện tranh này. Lão đại trong đám công cụ hình người.
"Chú không nói cho mọi người vì sợ họ không tin. Vào lúc này mà xuất hiện một thanh âm bất đồng là sẽ dẫn tới công kích." Chú Triệu là người từng ăn khổ chịu khó nên nhận rõ tình thế. Chú do dự chốc lát, "Đoán mệnh còn nói chú sẽ gặp được quý nhân."
Giao Bạch sững sờ. Cậu chỉ chỉ bản thân, chế nhạo hỏi: "Quý nhân à, cháu ấy hả?"
Chú Triệu cười ngượng ngập.
"Chờ khi vị kia nhà họ Thích tới tìm cháu, cháu có thể giúp chú... Giới thiệu một chút không?" Chú Triệu dùng từ hàm súc, chứa đựng chút câu nệ.
Giao Bạch không choáng váng mê muội đồng ý luôn. Cậu muốn hỏi cho rõ, cân nhắc thêm mình có thể giúp được hay không: "Chú muốn đi làm việc cho nhà họ Thích à?"
"Không không không, chú không làm được." Chú Triệu vội vàng lắc đầu xua tay, bây giờ chú học công phu cũng đã muộn rồi.
Chú Triệu đột nhiên thẹn thùng, đứng lên đi vài bước rồi ngồi lại, nói một lèo: "Chú chỉ muốn chụp ảnh cùng nhân vật lớn ấy, đóng khung treo trong nhà, xem như bảo vật gia truyền."
Giao Bạch: "..."
.
Giao Bạch đồng ý chuyện này. Chỉ cần cậu có thể sống sót lên bờ và liên lạc với Thích Dĩ Lạo, thực hiện tâm nguyện của ông chú cũng không khó lắm.
Nếu Thích Dĩ Lạo không muốn thì Giao Bạch đọc thêm vài trang sách.
Nếu Thích Dĩ Lạo vẫn không chịu, vậy Giao Bạch sẽ... Đọc thêm vài trang nữa.
Những người bên ngoài đã hết kiên nhẫn, đang phá cửa.
Chú Triệu sốt ruột xoay vòng quanh, tình thế cấp bách cứu người đi, nói cũng đã nói xong, giờ đến bước phiền toái nhất. Chú không biết làm sao để mọi người buông tha Giao Bạch.
"Thì nói cháu là con trai chú?" Giao Bạch nghĩ kế.
Chú Triệu: "... Bọn họ biết thừa chú còn chưa có người yêu."
Đầu dây thần kinh của Giao Bạch buông lỏng, khi cơ thể vừa ấm lên liền cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ: "Bà con xa, nhà bạn, chọn bừa một cái?"
"Cũng không ổn lắm. Nếu quen biết thì tại sao chú không đứng ra sớm hơn, đợi cháu rơi xuống biển mới nhảy xuống vớt cháu?" Chú Triệu túm túm lỗ thủng nhỏ trên áo bông trước người bị tàn thuốc đốt thủng, nói không chút nghĩ ngợi, "Nếu cháu là con gái thì tốt rồi, chú còn có thể nói hai ta đã từng yêu đương, đã quá lâu không gặp, không biết cháu từ đâu hỏi thăm được chú ở trên con tàu hàng này, bèn bí mật lên tàu thăm chú. Chú nhất thời không dám tin tưởng, sau đó mới phản ứng kịp, vội vàng xuống cứu cháu."
Chú Triệu còn chưa ngậm miệng đã nghe thấy cậu chàng nói một câu: "Thế cứ như nói vậy đi."
Ông chú lảo đảo luôn.
"... Cháu là nam mà."
"Có làm sao đâu."Giao Bạch vươn tay vỗ vỗ vai chú Triệu, không hổ là to con, phải gần hai mét đấy nhỉ. Cậu vừa vỗ vừa nói, "Nam tử hán đại trượng phu, không cần để ý chi tiết nhỏ này."
Ý tưởng của ông chú này rất tốt, đậm vị máu chó, Giao Bạch sử dụng luôn không cần nói nhiều.
Chú Triệu không muốn dùng lời giải thích này cho lắm.
"Thế này đi, chú bảo nhóm đồng nghiệp của chú là, trước đây chú gặp cháu ở một quán bar hoặc đâu đó hai lần, nhất thời không nhận ra, không đành lòng mới cứu cháu. Nếu đồng nghiệp của chú nghi vấn, chú còn có thể lâm thời phát huy, bày ra dáng vẻ lúng túng quẫn bách, nói thật ra chú có ý kia với cháu." Giao Bạch nhún vai, "Đơn giản dễ dàng."
Chú Triệu trợn mắt ngoác mồm.
"Chọn một trong hai, chú cứ xem rồi làm, cháu sao cũng được." Giao Bạch giao quyền lựa chọn cho ông chú xuống biển cứu cậu. Mặc dù đối phương không hướng về cái mạng của cậu, mà nhằm vào nhà họ Thích trong vòng xã giao của cậu.
.
Chú Triệu do dự phân vân hồi lâu. Sau đó chú ra ngoài ứng phó các đồng nghiệp, sưng mặt sưng mũi trở về.
"Chú dùng ý kiến thứ hai của cháu. Sau khi lên bờ, cháu nhất định phải giải thích với nhà họ Thích đấy, chúng ta không như thế. Hiện tại mọi người đã phát tiết rồi, sẽ không sao đâu."
Chú Triệu xoa xoa cái eo bị đạp xanh tím. Chú khẽ nhướng khóe miệng rỉ máu với Giao Bạch, "híz-khà" hai tiếng, an ủi: "Không sao đâu!"
Giao Bạch nghe thấy tiếng động bên ngoài, không giống không có chuyện gì theo lời ông chú nói.
"Chú mắng cháu đi, dùng âm lượng lớn nhất, nói lời khó nghe nhất." Giao Bạch bỗng nói, "Mau lên."
Chú Triệu nghĩ không ra: "Tại sao chú phải mắng cháu?"
"Bảo chú mắng thì mắng đi, còn tại sao gì nữa." Giao Bạch thiếu kiên nhẫn, "Chú bị các đồng nghiệp đánh vì cháu, trong lòng có oán khí, trút lên người cháu, hiểu không?"
Chú Triệu như hiểu như không.
"Cháu nói một câu, chú nói một câu." Giao Bạch áp bình thủy tinh lên mặt, "Kỹ nữ, đồ đê tiện, tao đã thành thế này vì mày, mày còn chạy cái gì, hầu hạ tao thật tốt, có bệnh? Mày có bệnh thì làm sao, quỳ xuống!"
Chú Triệu sợ hãi nhảy dựng lên, vết thương trên người bị tác động đến. Chú đau cực kỳ, khuôn mặt ngăm đen hơi vặn vẹo: "Không được, không được không được, chú không chửi được!"
Chú lắc đầu nguầy nguậy: "Chú không phải loại người như thế. Chú chửi thì mọi người sẽ không tin đâu."
Giao Bạch hỏi: "Bọn họ từng thấy chú nhảy xuống biển cứu người bao giờ chưa?"
Chú Triệu đáp: "Vừa nãy là lần đầu tiên."
Giao Bạch hỏi tiếp: "Bọn họ biết chú có ý đó với con trai không?"
Chú Triệu lắc đầu.
Giao Bạch lăn bình thủy tinh lên mí mắt, thoải mái phát ra tiếng thở dài: "Vậy không phải xong rồi à, chuyện gì cũng có lần đầu tiên, đừng lãng phí thời gian nữa. Sau khi chú bị đánh thì lửa giận lớn nhất, dễ thiếu tỉnh táo. Kéo dài thời gian thì lại khác rồi."
Chú Triệu hơi dao động: "Nhưng chú đã bảo họ rằng, nói chú với cháu cái gì kia, mà chú còn đánh cháu à?"
"Được chứ." Giao Bạch ha ha, "Nhân danh tình yêu mà."
Chú Triệu không tài nào hiểu nổi. Trong tiếng giục giã của Giao Bạch, chú chửi theo.
Tiếng huyên náo bên ngoài dần biến mất.
Chú Triệu tưởng như vậy là xong, không ngờ cảnh kế tiếp mới là màn kịch quan trọng. Suốt quá trình, chú luôn trong trạng thái kinh hãi khi chứng kiến hiện trường bạo hành.
Giao Bạch đã sử dụng một số thứ trong căn phòng nhỏ để tự gây thương tích cho mình.
Chú Triệu đỏ hoe viền mắt. Chú bị các đồng nghiệp hành hung cũng không nghiêm trọng như vết thương của đứa trẻ này, thảm thiết tới nỗi chú không đành lòng nhìn.
"Cháu làm gì thế?" Chú Triệu ngẩn ra.
Giao Bạch đã thay lại bộ quần áo ban đầu của mình. Làn da lộ bên ngoài của cậu chi chít vết cấu véo bầm tím. Toàn bộ khuôn mặt bị cậu đánh sưng đỏ đáng sợ. Một bên khóe mắt còn rách chảy máu, nhưng cậu đang cười với đôi mắt đen nhánh: "Chú theo cháu ra ngoài là biết."
Chú Triệu dẫn Giao Bạch thoi thóp ra khỏi phòng. Trên hành lang cabin có hai thuyền viên đang hút thuốc trò chuyện, khi họ nhìn sang, lời nói trên môi đã biến mất.
Trong mắt của họ tràn ngập không dám tin tưởng.
Dưới sự chỉ đạo của Giao Bạch, chú Triệu đưa cậu lên boong tàu.
Giao Bạch còn chưa lấy áo khoác về, chỉ mặc chiếc áo len ẩm ướt rách tả tơi. Gió thổi đau nhói từng khúc xương, cậu còng lưng loạng chà loạng choạng, bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã sấp xuống. Dáng dấp cậu như thế tạo cảm giác thà rằng rơi xuống biển chấm dứt mọi chuyện.
Chỉ chốc lát, các thuyền viên khác gặp được người thanh niên vô cùng thê thảm này.
Một người trong số họ từng đấm đá chú Triệu, hận không thể treo chú lên cánh buồm, nay bội phục giơ ngón tay cái lên: "To Con, anh ra tay thật tàn nhẫn."
Chú Triệu ngại đối diện gã, sợ lộ tẩy.
Giọng nói mơ hồ của người thanh niên rơi vào tai chú Triệu: "Cứ như thế, đồng nghiệp của chú biết chú cứu ta, cũng trách cháu oán cháu, địch ý của họ dành cho chú sẽ bớt một chút. Ngoài ra, họ cũng biết mặt tàn nhẫn của chú, cũng sẽ không tiếp tục kiếm chuyện với chú chẳng chút kiêng kị nữa. Người hiền bị bắt nạt, chú mà ác thì người khác sẽ biết sợ."
Chú Triệu sửng sốt, đứa trẻ này...
Giao Bạch bắt đầu nôn mửa sau khi nói những gì phải nói, móa nó con tàu quá chóng mặt.
Một thân thương tích của cậu chẳng những bày tỏ lập trường của ông chú cho đoàn thủy thủ, tận lực không để ông chú bị đồng nghiệp cô lập vì chuyện cứu cậu, mà còn có tác dụng trọng yếu hơn.
.
Buổi trưa, Giao Bạch ăn một chút gì đó trong phòng của chú Triệu rồi nói phải về khoang hàng.
Chú Triệu ngừng động tác gặm bánh màn thầu động. Chú mở miệng phun vụn bánh ra ngoài: "Sao còn trở về đó? Chưa lấy lại được áo khoác của cháu, cởi áo khoác quân đội làm gì?"
Giao Bạch đánh lừa: "Khoang chứa hàng đen thùi, khiến cháu có cảm giác an toàn. Chú Triệu, hai tiếng sau chú tới đó gọi cháu nhé. Cháu ngủ say lắm, chú lớn tiếng lên, hung ác một chút, không là cháu sẽ không tỉnh được."
Không chờ chú Triệu hỏi lại, Giao Bạch đã đi luôn.
Vào giờ này, nhóm thuyền viên đều đang ăn uống. Giao Bạch thuận lợi trở về khoang hàng hóa.
Ông lão ở bên trong.
Giao Bạch chưa tiến vào, cậu chờ bên ngoài.
Vì ông lão đến, trong hầm hàng có thêm mùi cơm nước. Ông lão nhét thức ăn qua khe cửa, lần này cẩn trọng hơn hẳn mấy ngày trước.
Lúc ông lão sắp đi, một bàn tay duỗi ra từ khe cửa, tóm lấy cổ tay lão.
Cũng chẳng biết Tề Tử Chí cố ý hay vô tình. Anh kề sát nửa bên mặt bị bỏng lên: "Tình huống bên ngoài thế nào?"
"Tàu vẫn đang lượn vòng thôi!" Ông lão bị hù dọa, có chút buồn nôn.
"Cái kẻ mà các người mang đi..." Tề Tử Chí khàn giọng nói, "Đã chết rồi à?"
"Sao có thể, chúng tôi cũng không phải hải tặc." Ông lão phiền chết mất, nhận một khoản tiền làm sao dính dáng đến nhiều chuyện thế nhỉ. Hiện tại lão còn phải đề phòng người trẻ tuổi bị phát hiện kia khai mình ra.
Đi tàu thuận buồm xuôi gió, người Tạng(1) cùng lắm là phàn nàn vài câu, chiêu đãi khách khứa là đủ rồi.
(1) Người Tạng hay người Tây Tạng, là một dân tộc bản địa tại Tây Tạng.
Nhưng đi mà gặp phải chuyện quỷ, vậy chuyện lão thu tiền trộm vận chuyển người bị bại lộ là sẽ xong đời.
Ông lão vốn nghĩ, nếu người trẻ tuổi sắp tỉnh dậy, lão sẽ một dao đâm chết người trước, sau đó ném người xuống biển thừa dịp mọi người không chú ý.
Nếu người không tỉnh thì lão không cần mạo hiểm ra tay, ném thẳng người ra ngoài lan can luôn.
Nhưng ai ngờ, To Con nhảy ra.
Bây giờ tình cảnh của ông lão rất không ổn, cổ tay còn bị nắm lấy. Vị trong cửa rõ ràng còn muốn nghe nội dung khác, lão thả cây đuốc lên người tên què: "Cậu ta ở chỗ To Con, bị làm mấy tiếng!"
Ông lão nói xong liền tránh thoát, quay người rời đi. Quẹo đi, hắn liền ngừng lại.
Giao Bạch lau máu dưới mũi, cười nói: "Bác à, đừng đụng vào dao găm của bác. Nếu tôi muốn nói ra chuyện bác giấu người trong khoang chứa hàng của người Tạng thì đã nói từ lâu rồi."
Ông lão thu vẻ ác độc trong mắt về, nghe được ý tứ của thanh niên, là muốn bàn điều kiện với lão.
"Lát nữa về tán gẫu." Giao Bạch chỉnh lại cổ áo len dính máu. Cậu đỡ eo, nhấc bàn chân run lập cập, chầm chậm lướt qua.
Ông lão thầm chửi bới một tiếng xúi quẩy, như thể nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu.
.
Giao Bạch đi vào khoang hàng.
Cậu ho khan vài tiếng, lê bước vào trong.
Tề Tử Chí đang dỗ Lễ Giác ăn cơm, nghe thấy tiếng động, anh đặt chiếc thìa trên tay xuống.
Lễ Giác tựa vào vai Tề Tử Chí, mở to hai mắt: "Là Giao Bạch!"
"Giao Bạch trở về rồi... Anh ấy đã trở về..."
Lễ Giác lảo đảo bò dậy và chạy về phía nơi phát ra âm thanh. Thỉnh thoảng cậu ta va va chạm chạm, trong miệng phát ra tiếng kêu đau đớn.
Tề Tử Chí bật đèn pin soi phía trước cho cậu ta, bước chân theo sau: "Chậm một chút!"
Lễ Giác nhào tới trước mặt Giao Bạch, hai hàng nước mắt chảy ra từ đôi mắt khóc sưng húp: "Anh có khỏe không? Anh không sao chứ?"
Lúc nói chuyện, tay cũng chạm lên người Giao Bạch.
Giao Bạch kêu thảm thiết.
Lễ Giác cứng đờ. Cậu ta vội vội vàng vàng quay lại chỗ anh trai mình, cầm đèn pin chiếu một cái.
Dưới chùm sáng đó, là một người tàn tạ.
Lễ Giác nghĩ tới một khả năng, điện thoại trong tay cậu ta rớt xuống, bị Tề Tử Chí bắt được giữa không trung.
"Anh cả, đều tại anh!" Lễ Giác gào khóc đánh Tề Tử Chí, "Tại sao muốn đẩy Giao Bạch ra ngoài? Anh nhìn anh ấy mà xem... Anh nhìn anh ấy đi!"
"Anh còn nói anh ấy sẽ tố giác chúng ta, muốn mang em đổi chỗ trốn! Em nói sẽ không mà anh không tin! Nếu anh ấy tố giác, chẳng phải là chúng ta đã sớm bị phát hiện rồi à?" Lễ Giác khóc không ra hình thù gì.
Tề Tử Chí dùng một tay chùi mặt em trai, lau nước mắt cho cậu ta, tay còn lại lấy điện thoại soi từ đầu đến chân Giao Bạch mấy lần. Như là đang xác nhận thật giả.
Giao Bạch ho ra một búng máu.
Cậu cố ý ngửa đầu trước rồi cúi đầu, phương hướng là phun vào Tề Tử Chí.
Một giọt máu nhạt văng lên cằm Tề Tử Chí. Anh giơ tay quẹt mất rồi mân mê đầu ngón tay, đáy mắt phủ kín hận thù không hề dao động.
Cơ thể Lễ Giác khẽ lảo đảo. Cậu ta đi về phía Giao Bạch với đôi mắt ngấn lệ, run rẩy vươn tay ra.
Ban nãy Giao Bạch bị vị này đụng phải vết thương, ám ảnh, cậu lập tức hô khẽ: "Đừng chạm vào tôi!" Cậu cách ông đây xa một chút!
Khuôn mặt nhỏ của Lễ Giác trắng bệch.
Giao Bạch cười gượng: "Tôi quá bẩn, cậu đừng đụng vào tôi."
Lễ Giác há miệng: "Xin lỗi xin lỗi... Em hiểu lầm anh, em đã tưởng anh... Em tưởng anh trách em... Giao Bạch, đừng trách em, cầu xin anh..."
"Không trách cậu." Tầm mắt Giao Bạch như có như không đảo qua Tề Tử Chí.
Đối phương dùng một tư thế che chở đứng đằng sau Lễ Giác, trong mắt chẳng chứa chút áy náy nào.
.
Ngoài việc không bị luân phiên cưỡng gian, các thương tích khác của Giao Bạch đều là thật. Cậu ngồi xổm trong tư thế vô cùng chật vật, khó khăn nằm xuống đất, co ro tay chân nhắm mắt lại, hô hấp vừa loạn vừa yếu.
Chỉ mỗi hận thôi chưa đủ, vậy thì thêm ít nguyên liệu đi.
Để xử lý xong Tề Tử Chí, cậu thậm chí có thể ra tay với chính mình.
Về phần vạch trần Tề Tử Chí và Lễ Giác, điều đó là không thể.
Một khi đến bước đấy, Tề Tử Chí sẽ nổi điên, hoặc là giết chết tất cả mọi người trên tàu, đồng quy vu tận, hoặc là tự sát rơi xuống biển.
Tại sao không được,
Vì hôm qua tiểu trợ thủ mới trả lời cậu rằng, sau khi bạn tốt gia nhập nhóm thì sống chết không liên quan gì tới cậu, trước lúc vào nhóm nhất định phải sống sót, nếu chết là sẽ thất bại.
Tin tức quan trọng như thế, cậu không hỏi là trợ thủ sẽ không nói!
Giao Bạch nghĩ thầm, cậu thật sự phải nhanh lên.
Lễ Giác và Thẩm Nhi An đều là vai chính đào hố cho người bên cạnh còn bản thân không chết được.
Những kẻ khác thì chưa chắc, đặc biệt là Úc Lĩnh bán mạng ở nhà họ Sầm. Còn có Thích Dĩ Lạo bề ngoài nom phong độ nhẹ nhàng tuấn nhã tột cùng, thành công thành thục, nhưng nội tâm đã chết ngỏm, thậm chí cũng đã bắt đầu mục nát, có khuynh hướng bi quan vặn vẹo cực kỳ nghiêm trọng.
.
Lễ Giác che miệng khóc một lúc lâu, khóc mệt lại thiếp đi trong lòng anh cả cậu ta.
Tề Tử Chí cởi áo khoác trải trên đất, khẽ khàng đặt em trai nằm xuống. Anh khập khiễng đi về phía Giao Bạch, cúi nhìn chốc lát rồi ngồi xuống, bật đèn pin cầm tay.
Miệng Giao Bạch phát ra tiếng nói mớ.
"Lạnh quá..."
"Đừng đánh tôi... Nhẹ chút... Cầu xin anh nhẹ chút... Cứu mạng..."
"Tôi sai rồi... Tôi đau quá... Tôi nằm sấp rồi... Tôi tự nằm sấp... Đừng tới đây, tất cả đừng tới đây... A!"
Thân thể gầy yếu bỗng co giật một trận, hàm răng cắn chặt môi dưới loang lổ vết máu.
Tề Tử Chí trào phúng: "Diễn cho tôi xem à?"
Anh nắm lấy mái tóc ẩm ướt của người thanh niên, dùng đầu ngón tay cọ vào trán đối phương, chạm đến nhiệt độ nóng bỏng vô cùng.
Người bị sốt cao đang nói mê sảng.
Tề Tử Chí buông những sợi tóc giữa ngón tay, hờ hững nói: "Đừng trách tôi nhẫn tâm, tất cả đều do cậu gieo gió gặt bão."
"Nếu cậu chịu khổ mà còn không an phận, muốn lợi dụng Tiểu Giác như lợi dụng Tiểu Sương, dù tôi chết," Anh kề sát bên tai thanh niên vẫn đang nói mơ, nhẹ giọng thì thào, "Cũng sẽ mang theo cậu."
Tề Tử Chí nghe thấy thanh âm, vẻ hận ý trên mặt ngưng đọng trong chốc lát.
Người thanh niên liên tục khua tay, cố gắng bắt lấy thứ gì đó.
"Mẹ..."
"Mẹ... Con ở đây... Mẹ ơi..."
Giờ phút này, cậu cũng không phải là bộ dáng thường ngày. Cậu yếu đuối bất lực, nhưng không đau khổ bi thương, mà khóe môi đẫm máu nhếch lên, trên khuôn mặt chẳng chút hồng hào nở một nụ cười.
—— như người sắp chết mơ thấy mặt trời ấm áp nhất trong đời.
Tề Tử Chí tắt đèn pin, tầm mắt trở nên tối tăm, vừa định đứng dậy thì góc áo bị túm lấy.
Đó là hai ngón tay trắng trẻo và gầy guộc, có sức mạnh và sự bướng bỉnh.
"Mẹ..." Thanh niên dụi mặt lên, cười ngây ngô tươi đẹp, "Mẹ..."
Tề Tử Chí đẩy hai ngón tay ra xa từng chút một, sau đó bỏ đi mà không ngoái đầu.
Giao Bạch kêu chốc lát rồi mở mắt ra, phát hiện độ sinh động vượt qua 25, cậu bèn nhắm mắt lại và ngất xỉu.
Không biết đã qua bao lâu, khoang hàng truyền đến tiếng gào của chú Triệu: "Ra đây!"
Giao Bạch không tỉnh, cậu thật sự vẫn chưa tỉnh lại, ý thức rất nặng nề.
Lễ Giác hoảng loạn rơi lệ không ngừng: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Anh cả, không thể lại để Giao Bạch đi nữa, anh ấy đã như vậy rồi, thêm một lần thì anh ấy sẽ chết!"
Tề Tử Chí nói: "Không liên quan gì tới em."
"Anh ấy là hàng xóm của em, chúng em lớn lên bên nhau, làm sao sẽ không liên quan chứ!" Lễ Giác oán trách trừng anh cả. Cậu ta cắn môi khóc, "Anh không giúp anh ấy thì em sẽ lao ra!"
Vừa dứt lời, cậu ta bị một con dao đánh bất tỉnh.
Nhưng không ngã xuống đất.
Bị một đôi tay đỡ lấy, sao có thể va đập vào đâu được chứ.
Tề Tử Chí tìm một góc an toàn sắp xếp em trai ổn thỏa. Anh trở về đường cũ, nhìn Giao Bạch sắp sốt chết.
Thuyền viên ngoài khoang hàng vẫn đang rống, nếu chú chưa thấy người muốn tìm, ắt sẽ đạp cửa tiến vào.
Tề Tử Chí khom lưng, nhẹ nhàng bế Giao Bạch lên, sau đó,
Đưa cậu đến lối vào của địa ngục.
Đi đi.
.
Giao Bạch bị Tề Tử Chí véo tỉnh. Cậu lâng lâng ra khỏi khoang hàng, chưa đi được mấy bước đã ngã nhào xuống đất.
Chú Triệu kịp thời đỡ cậu, dùng áo khoác quân đội trùm lên cậu.
Không hỏi gì cả, chỉ nghĩ không thể để chết người, có đầy đủ các loại thuốc thông thường, mau mau cho cậu ta uống thôi.
"To Con, anh lúc thì đánh, lúc thì dìu, mỗi lúc một kiểu!"
Giao Bạch nghe thấy tiếng gây sự của ông lão. Cậu hé mí mắt nặng nề ra một chút, trong đôi mắt sốt đỏ có vài phần trêu ngươi.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão đông cứng, giả vờ vô tình lướt qua, sát vai cậu.
Hơi thở của Giao Bạch nóng hổi hỗn loạn, câu chữ lại rất rõ ràng, đong đầy rét lạnh: "Hai vị bên trong không ăn tối, đừng đưa cho bọn họ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...