Giao Bạch không ngờ mình sẽ gặp lại Phùng Hà.
Hôm ấy cậu đang luyện tiêm trong phòng thí nghiệm. Cậu và mấy bạn cùng nhóm phát huy nhiệt tình với một người cao su, cậu đâm một lần, tôi đâm một lần, sau đó buộc miếng bọt biển lên cánh tay, lại đâm nhau một lần.
Giáo viên tới nói với Giao Bạch, bên ngoài có người tìm cậu.
"Ai ạ?" Giao Bạch lấy di động ra xem, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào, vậy thì không phải là người có trong danh sách liên lạc.
Giao Bạch mở cửa phòng học, đập vào mắt chính là Phùng Hà buồn rầu ảm đạm.
Điều này làm Giao Bạch thoáng khựng lại, lần cuối cùng tiếp xúc với người này, cậu vẫn còn là "Trần Vọng" .
So với khi đó, Phùng Hà bây giờ như một người khác hẳn. Toàn thân không còn vẻ kiêu ngạo, từng sợi tóc đều tiết lộ một điều —— ngọn lửa của cậu ta sắp tắt rồi.
Giao Bạch đút hai tay trong túi áo khoác trắng. Lúc trước nếu không phải cậu vô tình phát hiện ra chấp niệm của Trần Vọng, thông qua nội dung nguyên tác để tấn công vào điểm yếu của Phùng Hà, từ đó làm đối phương nhìn thẳng vào tình cảm của Trần Vọng, nghiêm túc từ chối và gửi lời chúc phúc, bấy giờ mới khiến thẻ che chắn xuất hiện dấu hiệu mất hiệu lực, chưa biết chừng hiện tại cậu vẫn đang sống trong cuộc đời của "Trần Vọng".
Phùng Hà câu nệ tự giới thiệu bản thân: "Cậu Bạch, chào ngài, tôi họ Phùng, Phùng Hà."
Giao Bạch hếch cằm.
"Xin lỗi đã gọi ngài ra trong giờ học." Phùng Hà ăn mặc giản dị, sửa soạn cũng không luộm thuộm, nhưng cậu ta vẫn rất xấu hổ. Sinh viên y khoa trước mặt trạc tuổi cậu ta, song cuộc sống của họ lại khác biệt hoàn toàn.
"Tôi không quen cậu, có việc gì sao?" Giao Bạch nói, "Nếu không có việc gì thì tôi trở về phòng thí nghiệm..."
"Có việc!" Phùng Hà cất cao âm lượng rồi lại yếu xuống, "Có việc, tôi có việc."
Lúc này là giờ học, không có nhiều người đi lại trên hành lang, rất yên tĩnh. Phùng Hà lên tiếng lần nữa, bổ sung thông tin cá nhân của mình: "Tôi là người yêu của Thẩm Ký."
Thấy Giao Bạch không biểu hiện ra vẻ căm ghét, Phùng Hà mới hít thở thông thuận hơn chút, vội vàng nói tiếp: "Năm trước lúc sắp bắt đầu mùa đông, anh ấy biết tin ngài không chết, kể từ ngày đó anh ấy mắc bệnh không dậy nổi."
Giao Bạch vốn đang xem sơ đồ cấu trúc trên bức tường đối diện, nghe được câu này, cậu mới dời mắt sang.
Phùng Hà cao ngang Giao Bạch, nhưng lúc này cậu ta lại cảm thấy mình thấp hơn một chút. Giọng cậu ta khẽ run, sắc mặt tái nhợt, cay đắng nói ra một câu: "Một ngày vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa."
Giao Bạch phì cười thành tiếng: "Cậu Phùng này, có phải là cậu uống thuốc trước khi tới đây, đầu óc không tỉnh táo không?"
Phùng Hà lúng túng nắm chặt ngón tay: "Anh ấy uống say sẽ kể về chuyện của hai người, tôi biết một ít... Anh ấy đã không còn là người cùng một thế giới với các ngài nữa, các ngài cũng chẳng thèm tìm anh ấy gây sự hay ngáng chân làm khó dễ anh ấy... Vì thế tôi mới dám đến tìm ngài..."
Giao Bạch không tiếp tục nghe Phùng Hà nói nữa, cậu nhớ tới một chuyện cũ. Năm ấy Thẩm Ký có thể chạy trốn, là do Thẩm Nhi An cố tình thả.
Với kinh nghiệm trên thương trường của Thẩm Ký, y không thể không biết con của y đang thả dây dài câu cá lớn.
Đến nay Thẩm Nhi An còn chưa thu hồi được khoản tiền kia.
Chứng tỏ Thẩm Ký vẫn đang chờ cơ hội, chờ đợi khả năng Thẩm Nhi An sẽ bất cẩn trong công việc hoặc gặp tai nạn.
Sau một thời gian dài, cá ngâm trong nước chết dần, lưỡi câu mục nát, hoen gỉ.
Cửa phòng thực nghiệm chỉ có mỗi giọng nói của Phùng Hà. Cậu ta kể người đàn ông của mình thê thảm nhường nào, chán chường sa sút ra sao, nói một hồi liền khó kiềm chế mà bật khóc nức nở, đau lòng xót xa.
Đứa con cưng của trời sinh ra trong phú quý, người đứng đầu giới kinh doanh ngày xưa, nay lại rơi vào tình cảnh khốn quẫn như vậy, bạn bè người thân đều ruồng bỏ mặc kệ y. Thân thể y bị rượu ăn mòn, gần như không thể tự lo liệu cuộc sống.
"Cầu ngài đi gặp anh ấy một lần." Phùng Hà cúi đầu thật sâu với Giao Bạch.
Giao Bạch không thể hiểu nổi trong đầu Phùng Hà chứa cái gì. Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu gặp người yêu đương ngu muội, đều có cùng một kiểu mẫu.
Phùng Hà thế này, chắc hẳn là nghe lọt lời cậu nói năm đó, nhưng lại vì Thẩm Ký, vì cái gọi là tình yêu, lần thứ hai từ bỏ ước mơ của mình.
Phùng Hà không thẳng người dậy mà khom lưng càng thấp hơn, trong cổ họng phát ra lời khẩn cầu đáng thương, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: "Cậu Bạch, xin ngài cứu người yêu của tôi, cho anh ấy toại nguyện đi. Anh ấy thật sự rất muốn gặp ngài... Tôi nhìn ra được, anh ấy ăn năn hối cải rồi. Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi ngài... Nếu ngài cảm thấy vẫn không bỏ qua được chuyện quá khứ, vậy ngài làm gì tôi cũng được, chỉ cần ngài có thể đi gặp..."
Bộ đồ thể thao bị giặt bạc màu bị một bàn tay níu lại kéo ra, Phùng Hà không kịp ngăn cản, những vết bầm tím kéo từ xương quai xanh đến ngực lộ ra dưới mắt Giao Bạch.
Trước khi Phùng Hà giãy giụa, Giao Bạch đã buông tay: "Anh ta đánh à?"
"Anh ấy uống say không tỉnh táo, không phải cố ý. Khi tỉnh dậy, anh ấy sẽ xin lỗi tôi, còn khó chịu hơn tôi nữa." Phùng Hà rũ mắt chỉnh lại áo thể thao.
Giao Bạch cười nhạo: "Cậu lành sẹo quên đau, nhưng tôi thì không."
Cho rằng tình cảm của mình bị xúc phạm, Phùng Hà cắn chặt môi dưới, sắc mặt rất tệ.
"Đúng rồi, vì không muốn gặp lại cậu, nghe cậu nói mấy lời lảm nhảm buồn nôn, tôi sẽ nhắc nhở cậu một câu..." Giao Bạch cười nói, "Nguồn gốc bệnh tật của anh ta không nằm ở tôi, mà nằm ở giới thượng lưu, ở quyền thế."
Dứt lời, cậu bước vào phòng thí nghiệm.
Phùng Hà đứng lặng tại chỗ, như thể bị ai đó ấn vào thùng đá, thất khiếu ngâm trong nước đá, đầu óc đau nhói từng cơn, cả người tỉnh táo lại.
Nếu Thẩm Ký trở về, trở lại vòng xã giao xa hoa trụy lạc ban đầu, mình sẽ không phải là người duy nhất trong thế giới của anh ấy.
Cứ thế đi.
Chỉ cần người đàn ông đó nằm trên giường một ngày, cậu ta sẽ ở bên một ngày.
.
Khi ra khỏi phòng thí nghiệm, Giao Bạch nhận được cuộc gọi của Thích Dĩ Lạo, nói là đã mua cho cậu một món quà, đang ở Thích thị, chờ cậu tan học tới lấy.
"Hôm nay cũng không phải là ngày lễ, tặng quà gì thế?" Giao Bạch kỳ quái hỏi.
Ghế văn phòng của Thích Dĩ Lạo trượt ra sau nửa mét: "Không muốn à?"
"Muốn chứ, sao lại không muốn được." Giao Bạch gật đầu với vài bạn học, cầm di động xuống cầu thang, "Anh chờ chút, em tan học sẽ đến tìm anh."
Trên đường tới Thích thị, Giao Bạch nghĩ mãi không ra là món quà gì. Cúc Hoa Linh được gửi không định kỳ, không thể dự đoán thời điểm xuất hiện. Nhưng nó là đồ cho cậu, Thích Dĩ Lạo sẽ không dùng nó để tạo bất ngờ.
Món quà kia rất có thể là bản thân lão Thích.
Trong những bộ phim thần tượng máu chó hạng ba toàn như vậy, trên cổ đeo cà vạt ngồi xổm trong hộp giấy lớn, vừa mở ra, ồ wow, aha.
Vì vậy khi Giao Bạch bước vào phòng nghỉ của Thích Dĩ Lạo, nhìn thấy chiếc hộp các tông nhỏ, phản ứng đầu tiên của cậu là, khá lắm, người đàn ông của mình biến nhỏ rồi à?
Trong hộp giấy không có tiếng động.
Giao Bạch ngồi xổm xuống, dùng một tay xé mở thùng giấy ra, cậu nhìn thấy món quà Thích Dĩ Lạo tặng mình.
Đó là một con mèo.
Mèo con, lông trắng, mắt vàng.
Thế giới đứng im trong vài giây, Giao Bạch lẩm bẩm: "Là mèo à..."
"Là mèo trắng!" Giao Bạch kích động nhảy cẫng lên hét lớn. Cậu đã muốn nuôi mèo từ lâu, nhưng vì áp lực học tập lớn, không có đủ thời gian, lo lắng không chăm sóc tốt nên mới dập tắt ý định đó.
Năm nay, khát vọng "Mình muốn làm con sen" mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Gần đây trong điện thoại của cậu toàn ảnh mèo, có lẽ đã bị Thích Dĩ Lạo nhìn thấy.
"Aiya..."
Giao Bạch cúi người ôm con mèo trắng nhỏ lên: "Tiểu Thích của tao."
Đằng sau vang lên thanh âm: "Em gọi nó là gì?"
"Con số, Thất(1)(7)." Giao Bạch giải thích chẳng chút hoang mang.
(1) Chữ Thích 戚 đọc là qī, còn Thất 七 (số 7) đọc là qī.
Thích Dĩ Lạo ôm cậu với tư thế ôm trẻ con xi tiểu, bế cậu đến bên giường: "Đổi cái khác đi."
"Vậy thì Seven." Giao Bạch nựng mèo, vùi mặt vào lớp lông trắng mềm mại của nó, "Seven, cha thích con quá."
Thích Dĩ Lạo: "..."
"Là tôi đích thân mua mèo cho em." Thích Dĩ Lạo dựa vào đầu giường, đặt Giao Bạch lên chân mình, hai tay vòng lấy cậu.
Giao Bạch cúi đầu cọ cọ con mèo nhỏ trong lòng, vô cùng miễn cưỡng nói: "Cảm ơn."
Sắc mặt Thích Dĩ Lạo đen như mực: "Vô nghĩa."
Hắn vừa dứt lời, Giao Bạch quay lưng về phía hắn bỗng nhiên xoay người lại, đặt con mèo lên người hắn: "Anh ôm mèo đi, để em chụp ảnh cho các anh."
Thích Dĩ Lạo không hợp tác, rất ghét bỏ: "Tôi không hợp với mèo."
Giao Bạch đau đầu: "Thế thêm cả em nữa."
Vì vậy thành viên mới trong gia đình đã bị ép chụp ảnh.
Giao Bạch ôm mèo, Thích Dĩ Lạo ôm cậu, bức ảnh chung đầu tiên của một nhà ba người đã được hoàn thành trên giường.
.
Trước đây không phải ngày nào Giao Bạch cũng về Lan Mặc Phủ. Nếu quá bận, cậu sẽ ở lại chỗ Chương Chẩm qua đêm. Sau khi có mèo, Giao Bạch ngày ngày trở về, bớt ra chút thời gian làm thí nghiệm dành để nuôi mèo.
Mùi giấm trong Lan Mặc Phủ càng lúc càng nồng.
Các anh em ngửi mùi giấm chua đến mức phát hoảng, đẩy Thích Đại ra ngoài, gã thận trọng nhắc nhở cậu Bạch.
"Không thể nào?" Giao Bạch đang chăm sóc hoa cỏ ở sân trước, "Ai sẽ ghen với một con mèo chứ?"
Thích Đại thầm nhủ trong lòng, người đàn ông của cậu đấy.
Giao Bạch không hiểu ra ngay tại chỗ, cậu rất bận rộn, Lan Mặc Phủ có nhiều sân vườn nhưng không thuê một thợ làm vườn nào. Lão biến thái nói muốn cùng cậu sửa sang sân vườn, trước kia làm mỗi tuần, song khoảng thời gian này không biết tại sao mà hắn không làm nữa.
Con mèo chơi đùa trong bụi hoa, Giao Bạch dặn nó cẩn thận, trên mặt vô thức lộ ra nụ cười tựa cha già cũng giống người yêu, rất dịu dàng.
Các vệ sĩ xung quanh: "..."
Thích Đại nhận một cuộc điện thoại, vội vàng tiến vào sân trước: "Cậu Bạch, tối nay Thích gia không về ăn cơm."
"Tại sao?" Giao Bạch cầm cuốc làm cỏ.
Thích Đại có cảm giác như đã nhìn thấy bình minh, cậu Bạch biết hỏi rồi, tiến triển lớn!
"Thích gia có buổi xã giao." Thích Đại đáp.
"Đã biết." Giao Bạch tiếp tục làm cỏ, miệng phàn nàn sao lại lắm cỏ dại đến vậy.
Khuôn mặt rắn rỏi của Thích Đại tràn đầy vẻ ngỡ ngàng, chỉ thế? Không còn gì nữa à?
Giao Bạch nhờ Thích Đại đi cắt cho cậu một quả dưa hấu.
"Vâng, tôi đi ngay." Thích Đại rối rắm rời khỏi.
.
Đêm đó Giao Bạch đang luyện khâu trong phòng thí nghiệm dưới tầng ngầm thứ hai, cậu bỗng tỉnh táo lại, gọi điện cho Thích Dĩ Lạo.
Thích Dĩ Lạo bấm nhận rất chậm, bắt máy cũng không mở miệng.
Giao Bạch vuốt ve con mèo nằm nhoài trên bàn: "Chú ơi, chú còn chưa xong buổi xã giao à?"
Thích Dĩ Lạo vừa nghe điện thoại vừa dựa vào lưng ghế hút thuốc: "Làm sao?"
Những người trong bàn ăn nhận thấy giọng điệu và thái độ của hắn khác hẳn bình thường, bèn nhận ra là ai gọi điện, tiếng ồn ào lập tức biến mất.
Trong điện thoại đột nhiên không còn âm thanh nền, Giao Bạch vốn không căng thẳng, nhưng lúc này không hiểu sao cậu lại hít một hơi thật sâu: "Một mình em buồn chán lắm, anh về đây với em đi."
"Buồn chán cái gì..." Thích Dĩ Lạo dửng dưng gảy điếu thuốc, "Không phải là em có mèo rồi à?"
Giao Bạch đè nén nỗi kích động muốn văng tục: "Mèo là mèo, anh là anh, không giống nhau."
"Không giống nhau? Em vừa tan học về nhà liền gọi mèo, hết hôn đến ôm, tắm rửa chải lông cho nó, ngồi trên đất xem nó ăn cơm uống sữa, ngủ cũng phải ôm nó, trong album điện thoại toàn ảnh của nó." Thích Dĩ Lạo như thể vừa mới nhận ra, nói với giọng điệu chợt bừng tỉnh, "Nếu nói cụ thể chi tiết, thật đúng là đãi ngộ giữa tôi và nó không giống nhau."
1
Giao Bạch: "..."
"Thế anh có trở về không?" Giao Bạch đuối lý chột dạ, dứt khoát hỏi thẳng.
Thích Dĩ Lạo im lặng không đáp.
4
"Không trở về đúng không?" Giao Bạch bình tĩnh hòa nhã, "Được rồi, anh cứ bận việc đi, em không quấy rầy anh nữa."
Ngoài miệng nói như vậy, song Giao Bạch lại không cúp máy.
Thích Dĩ Lạo cũng không, hiển nhiên hắn đang chờ chiêu thứ hai của chàng trai.
Giao Bạch cứng rắn xong liền ra chiêu mềm mỏng: "Em thích mèo trắng mắt vàng, là vì anh, em cảm thấy loại mèo này giống anh."
Thích Dĩ Lạo cười như không cười: "Thế à?"
"Đương nhiên rồi." Giao Bạch nói, "Em yêu ai yêu cả đường đi mà."
Cậu chàng nói quá nghiêm túc, từng chữ từng câu đều nặng trĩu những hồi ức. Thích Dĩ Lạo đưa điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đến bên môi, nhất thời quên hút.
"Em không nhiều lời với anh nữa, giờ em đi tắm đây." Giao Bạch hừ lạnh, "Tự anh xem rồi làm."
Thích Dĩ Lạo chờ đầu kia cúp mới đặt điện thoại xuống. Hắn bóp tắt điếu thuốc rồi đứng dậy, nở nụ cười đầy áy náy: "Các vị, thật ngại quá, người yêu tôi gọi tôi về, tôi sẽ không ở lại thêm nữa."
"Bữa ăn này ghi tên tôi, lần sau có thời gian lại hẹn sau." Thích Dĩ Lạo cầm áo khoác âu phục, phong độ lịch thiệp rời đi.
Tất cả các ông chủ lớn trên bàn ăn đều thầm thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc tiến vào phòng riêng, vị này chẳng khác gì bị chồng ruồng bỏ, áp suất không khí quanh thân cực kỳ thấp.
Hắn còn thỉnh thoảng liếc điện thoại, liếc một lần là khói mù giữa mi tâm dày thêm một phần.
1
Giờ thì cuối cùng đã đi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...