“Kẻ nào”
Nguyễn Phong quát vang một tiếng, âm thanh vang vọng trong mảnh rừng rậm, mang theo khí thế mãnh liệt, khiến cho cả một mảnh rừng cây cũng ầm ầm rung động. Chim chóc thú rừng bị một tiếng quát này dọa cho sợ hãi, bỏ chạy tán loạn. Mà đám người thần bí ẩn núp trong rừng, dường như cũng bị một tiếng quát này của Nguyễn Phong dọa cho ngây sợ. Nhất thời, cả một mảnh rừng cây lại lâm vào tĩnh lặng, không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng tới cực điểm.
“Trưởng lão, tên này như thế nào có thể lợi hại đến vậy? Một tiếng quát của hắn không ngờ có thể khiến cho cả một mảnh rừng cây rung chuyển. Đây nào có phải điều mà một tên tu luyện nhân có khả năng làm được. Cử động của bản thân cũng ảnh hưởng đến môi trường xung quanh, đây phải là cấp bậc Bát quái mới có thể làm được đó”
“Đúng vậy, chuyện này quả thực là kì quái đó, phải chăng là nguồn tin tình báo đã có sai sót? Nếu đối phương là võ giả cấp bậc Bát quái, chúng ta chỉ sợ khó mà hoàn thành được nhiệm vụ”
“Hừ, các ngươi sợ cái gì. Chân hồn của tên này là thuộc Phong hệ, vừa nãy khi hắn quát nhất định đã ngầm sử dụng nguyên lực, hư trương thanh thế để dọa chúng ta. Nếu bây giờ chúng ta mà lùi lại, chẳng phải là đã trúng kế của hắn rồi sao? Hơn nữa, với bố trí của chúng ta hôm nay, cho dù là võ giả cấp bậc Bát quái đến đây, cũng không nhất định có thể bảo toàn được mạng sống. Chỉ là ta thật hy vọng hắn không phải võ giả cấp Bát quái, bằng không thương vong mà hắn gây ra chỉ sợ chúng ta không thể gánh chịu nổi”
Trong một lùm cây ở vị trí khá bí ẩn, ba tên nam nhân mặc đồ đen đang bàn luận với nhau. Xung quanh bọn chúng, còn có đến hơn hai mươi tên mặc đồ đen khác, tất cả đều đang cẩn thận ẩn nấp, mai phục nhóm người Nguyễn Phong. Nếu để ý kỹ hơn một chút, còn có thể phát hiện ra xung quanh đám người mặc đồ đen này có bố trí không ít cơ quan máy móc, vẻ ngoài có chút tinh xảo, nhưng lại mang theo một cỗ nguy hiểm chết người. Ba kẻ vừa bàn bạc, có lẽ là thủ lĩnh của nhóm người này, mà kẻ được gọi là trưởng lão kia, dưới lớp vải che mặt đen tuyền không ngờ còn lộ ra một hàng lông mày bạc trắng.
Có lẽ tuổi của hắn cũng không còn trẻ nữa, chỉ là thân thể hắn nhìn qua lại tráng kiện vô cùng. Bộ quần áo đen bao phủ bên ngoài thân thể, thế nhưng lại không thể che giấu được những cơ bắp tráng kiện trên người lão già này. Đặc biệt hơn là hai cánh tay của hắn, thô to cực kỳ, có lẽ là quanh năm làm việc nặng mới hình thành lên một thể hình như vậy. Mà không chỉ có một mình lão già này, toàn bộ đám người mặc áo đen, kẻ nào kẻ nấy đều thân thể tráng kiện, hai tay thô to. Nếu có bất cứ tu luyện giả nào thuộc vùng An Tĩnh nhìn thấy đám người này, chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận ra bọn chúng chính là người thuộc Thiết Luyện Môn, một môn phái chuyên về chế tạo vũ khí cơ quan rất có danh tiếng trong vùng An Tĩnh. Tất nhiên, danh tiếng ở đây chỉ là sự nổi tiếng của môn phái này mà thôi, hoàn toàn không bao gồm ý nghĩa tốt hay xấu, bởi Thiết Luyện Môn là một môn phái không chính không tà, chỉ truy cầu theo lợi ích. Chỉ cần là việc có lợi ích, bọn họ chắc chắn sẽ làm, bất chấp mọi thủ đoạn để thành công.
“Thế nào, tại sao các ngươi còn chưa phát động công kích?”
Một bóng đen khác xuyên qua tầng bụi cây rậm rạp, nhanh chóng tiến vào khu vực mai phục của đám người Thiết Luyện Môn. Giọng nói của bóng đen này sang sảng mạnh mẽ, tuy rằng đã cố đè thấp âm thanh nhưng vẫn không thể che giấu được cái khí chất kiêu ngạo trong giọng nói. Mấy người Thiết Luyện Môn sau khi nghe thấy giọng nói này, trong lòng không ngờ đều run rẩy một chút. Mặc dù xét về trình độ tu luyện, trong số mấy người Thiết Luyện Môn ở đây cũng có vài kẻ cao thâm hơn so với người vừa đến, chỉ là xét về khí chất thì ở đây lại không kẻ nào có thể so bì với hắn.
“Từ công tử, chúng ta có chút chậm trễ, cũng là có nguyên nhân. Ta nghi ngờ nguồn thông tin của công tử không chính xác, tên thanh niên kia tuyệt đối không phải là một tu luyện nhân tầm thường, rất có thể là võ giả cấp Bát quái ẩn giấu cấp độ.”
“Hừ, cho dù hắn có là võ giả cấp Bát quái đi nữa, với bố cục mà chúng ta bày ra vẫn có thể tiêu diệt được hắn. Huống chi các ngươi cũng có thể nhìn ra kẻ này trình độ nguyên lực không cao, chỉ mới ở mức tu luyện nhân mà thôi. Có lẽ là hắn gặp được may mắn, cho nên cảnh giới chân hồn có bước đột phá, nhưng ta dám đảm bảo khả năng chiến đấu của hắn tuyệt đối không thể so sánh được với cấp bậc Bát quái chân chính, nhiều nhất là ngang với tu tinh mà thôi. Chẳng lẽ Thiết Luyện Môn các ngươi lại sợ một tên tu luyện giả cấp bậc tu tinh sao?”
“Thôi được rồi, chúng ta sẽ phát động công kích ngay đây, phiền Từ công tử lui lại phía sau, tránh cho bị tên bay loạn gây thương tích”
Giọng điệu của trưởng lão Thiết Luyện môn có chút tức giận, dường như đã bị tên Từ công tử kia chọc giận.
“Toàn bộ chú ý, khởi động Liên tiễn nỏ, mục tiêu là bốn tên võ giả kia, đợt đầu tiên bắn theo ba lớp liên tiếp”
“Rõ, trưởng lão”
Toàn bộ hơn hai mươi tên mặc đồ đen của Thiết Luyện môn đồng loạt hô to, sau đó nhanh chóng khởi động những cỗ máy được bố trí ở xung quanh. Tổng cộng có hai mươi mốt cỗ máy, bộ dáng giống nhau y hệt, thuộc cùng một loại cơ quan máy móc được gọi là “Liên tiễn nỏ”. Đám Liên tiễn nỏ này, chỉ cần nghe tên cũng đã có thể hiểu được phần nào đặc tính của chúng.
Mà nếu nhìn từ hình dạng, lại càng hiểu rõ hơn được đặc tính của đám Liên tiễn nỏ này. Đặc tính của chúng có thể tổng kết lại ở một chữ “Liên”. Những cỗ Liên tiễn nỏ này, có thân nỏ to bản, rất giày, bên trên có đến năm khe rãnh lắp tên, cũng có nghĩa là mỗi một bộ nỏ có thể bắn được cùng lúc năm mũi tên.
Mà càng đặc biệt hơn, đó là ở phần chuôi nỏ lại có một bánh xe được điều khiển bằng trục quay. Bên trên bánh xe này được khắc nổi lên bốn nấc cao hơn bình thường, mỗi nấc có năm khe rãnh, mục đích là để liên tục lưu chuyển tên nắp lên thân nỏ, rút ngắn đến tối đa thời giant hay tên, gần như không có khoảng ngừng trong lúc bắn. Toàn bộ thân nỏ được đặc trên một hòm gỗ, bên trong đựng đầy tên, phía cuối có 5 khe rãnh tiếp xúc với bánh xe ở trên, liên tục đẩy tên ra theo mỗi vòng xoay của bánh xe. Tổng hợp lại chỉnh thể, cả một cỗ Liên tiễn nỏ này hình thành lên một vòng xoay chiến đấu liên tục, có thể không ngừng bắn tên, mỗi đợt năm mũi tên, khiến cho kẻ địch không thể chống đỡ.
“Tặc, tặc…”
Liên tục có tiếng tên phóng ra, đám người Nguyễn Phong đang đứng giữa rừng rậm, bốn phía bị cây cối bao phủ, lúc này lại bị thêm một tầng mưa tên dày đặc phủ xuống, khiến cho đám Nguyễn Phong luống cuống chống đỡ. Mưa tên dường như không bao giờ ngừng, phủ xuống từng đợt liên tiếp, mà ba người Nguyễn Phong, Trần Duy, Văn Thái cũng liên tục múa lên vũ khí, không ngừng gạt đỡ tên bay đến. Mặc dù tạm thời có thể chống đỡ được mưa tên bắn tới tấp, thế nhưng nếu tình trạng này tiếp tục, cũng sẽ có lúc thể lực của ba người cạn kiệt, cuối cùng bị tên loạn bắn chết.
Thế nhưng, Nguyễn Phong lại không chỉ là một võ giả, hắn đồng thời còn là một thư pháp gia rất có tiềm năng, hơn nữa bọn họ còn có một vị sư phụ cao tay là Vũ Ngôn, cho nên chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra. Rốt cục Nguyễn Phong cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục tình trạng chống đỡ chật vật này, hắn rất nhanh từ bỏ phòng ngự của bản thân, mà hai người Trần Duy và Văn Thái giống như có mối liên hệ tâm thần với Nguyễn Phong, nhanh chóng chống đỡ làn mưa tên dày đặc, tạo cho Nguyễn Phong một khoảng trống nhất định. Nguyễn Phong một tay lấy ra một tập giấy trắng, chất liệu cực kì trơn mịn, nhìn qua có phần giống với lụa trắng, mà trên tay kia của hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cây bút lông tinh xảo.
Nguyễn Phong tung tập giấy trắng lên không trung, tổng cộng có mười tám tờ, phân thành ba tầng, mỗi tầng có sáu tờ. Ngọn bút trong tay Nguyễn Phong giống như trở thành vật sống, uốn lượn bay múa giữa tầng tầng giấy trắng, mỗi lần ngọn bút lướt qua, một chữ phong đầy tự do lại được viết ra, mang theo một khí thế không gì ngăn cản được. Rất nhanh, toàn bộ mười tám tờ giấy trắng đều được viết lên một chữ phong, theo sự điều động của Nguyễn Phong, mười tám tờ giấy này phân ra ba hướng khác nhau, hình thành lên một tam giác không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu bọn họ. Từng chữ phong trên tờ giấy vốn đã sống động vô cùng, lúc này lại lóe sáng, tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh nhạt gần như trong suốt, dịu mát vô cùng. Từng tia sáng lóe lên trên mỗi tờ giấy, lại nhanh chóng liên kết với một chữ phong ở bên cạnh, giữa không trung xuất hiện một tam giác hình thành từ ánh sáng xanh nhạt, mang theo hơi thở mát rượi, lại có chút ngạo nghễ tự do.
“Cái gì? Không ngờ trong số bọn chúng lại có một tên thư pháp gia. Nhanh, mau đổi lại, tên bắn đồng loạt một lần, tăng tốc độ bắn nhanh hơn hai phần so với lúc trước. Hy vọng có thể phá tan được quá trình thi pháp của đối phương trước khi hắn hoàn thành”
Trưởng lão Thiết Luyện Môn nhìn thấy hành động của Nguyễn Phong, không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng, ngay lập tức ra lệnh cho đám thủ hạ tăng tôc độ bắn lên. Thư pháp gia thi triển chiêu thức, luôn cần có một khoảng thời gian nhất định trước khi chiêu thức được hoàn thành. Nếu có thể trong khoảng thời gian này gây ảnh hưởng lên thư pháp gia, khiến cho chiêu thức của hắn bị gián đoạn, vậy hoàn toàn có thể phá tan chiêu thức của đối phương, còn có thể khiến thư pháp gia bị cắn trả, mất đi sức chiến đấu. Chỉ là, ý định này của trưởng lão Thiết Luyện môn có thể thành hiện thực sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...