“Đại ca, ông ta nói lung tung gì vậy? Ta thấy gia đình ngươi từ trước đến giờ vẫn luôn hòa thuận êm ấm mà”
Văn Thái lên tiếng hỏi Nguyễn Phong nhưng giọng điệu lại tràn đầy vẻ cảnh giác và ý tứ nhắc nhở, dường như muốn nói cho Nguyễn Phong biết rằng ông lão bói chữ kia có vẻ giống kẻ lừa đảo. Trần Duy cũng nhìn về phía Nguyễn Phong, gật đầu ra hiệu, ý bảo Văn Thái nói rất đúng. Trong ba người, chỉ có duy nhất Nguyễn Phong mới biết rõ, tất cả những điều ông lão nói không sai một chút nào, có thể nói đây là một bậc kỳ nhân, khó có cơ hội mà gặp được. Gật đầu ra hiệu cho hai người anh em của mình yên tâm, Nguyễn Phong lại quay sang tiếp tục nói chuyện với ông lão
“Thật không ngờ, ông lại là một người có trí tuệ uyên bác như vậy. Cháu nguyện ý lắng nghe ông giảng giải thêm ạ”
Trần Duy thấy Nguyễn Phong chẳng buồn để ý đến lời nhắc nhở của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, hóa ra tình cảm giữa ba người lại không bằng cả mấy lời mê hoặc của một tay thầy bói ngồi ngoài chợ. Chỉ có Văn Thái, tuy bề ngoài có vẻ cứng nhắc, nhưng tâm tư lại tinh tế, nhanh chóng nhận ra điểm khác lạ trong cách hành xử của Nguyễn Phong, vì vậy hắn khẽ kéo áo Trần Duy, không để cho tên nhanh nhảu này làm ra chuyện gì xấu hổ. Hai người đi ra một chỗ khá xa, Trần Duy lúc này mới giằng tay ra khỏi Văn Thái:
“Văn Thái, mặc dù ta tôn trọng ngươi nên để ngươi đứng thứ hai trong ba anh em, nhưng ngươi cũng không thể ngăn cản ta khuyên can đại ca tránh bị mê hoặc chứ”
“Ngươi nóng nảy quá rồi đó. Ta nghĩ đại ca hành xử tự khắc sẽ có chuẩn mực của bản thân, không cần hai người chúng ta nhắc nhở. Hơn nữa, lời ông lão nói chưa chắc đã sai. Ngươi có nhớ trước kia khi chúng ta còn bé không. Hồi đó mặc dù đại ca rất hay tạo ra các loại đồ chơi mới lạ, khiến cho bọn trẻ con trong làng như chúng ta có thêm nhiều niềm vui, nhưng đã bao giờ ngươi thấy đại ca chơi chung với chúng ta mà cười thật sự vui vẻ chưa. Hồi đó ta còn không rõ, nhưng giờ ngẫm lại mới thấy, đại ca khi đó khiến người ta cảm thấy thật cô đơn lạc lõng. Trong lòng đại ca chắc chắn là có tâm sự khó nói, nay gặp được người có thể nhận ra tâm sự, để đại ca cùng ông lão ấy nói chuyện, có lẽ cũng là một chuyện tốt”
“Đấy là ngươi nói thế, chứ đại ca có thật sự nghĩ thế không? Ngươi không phải đại ca, làm sao ngươi biết đại ca nghĩ gì?”
“Thế nhưng Trần Duy ngươi cũng đâu phải đại ca, sao biết đại ca nghĩ gì? Ta nghĩ chúng ta nên để cho đại ca làm theo ý mình đi. Dù sao chúng ta cũng không ngăn cản được hắn mà”
“Được, vậy chúng ta chờ xem. Nếu đại ca mà bị lão thầy bói kia mê hoặc, ngươi đừng hòng được yên ổn”
Trong khi hai người Trần Duy và Văn Thái còn đang lo lắng bàn luận về Nguyễn Phong, thì nhân vật chính của câu chuyện lại đang im lặng lắng nghe những điều mà vị thầy bói già giảng giải
“Vừa rồi ta mới chỉ giảng cho cậu về vấn đề tình cảm gia đình. Còn một chữ ‘tình’ nữa, giờ ta sẽ tiếp tục giải thích. Chữ ‘tình’ này cậu viết, nếu nói về vẻ ngoài thì nhìn rất đẹp, giống như cái vẻ hào nhoáng bên ngoài của tình yêu vậy, nhưng bên trong đó có ẩn chứa bao nhiêu nỗi đau, liệu có mấy người hiểu được. Cậu là người viết chữ, cũng là người trong cuộc, chỉ có cậu mới hiểu rõ nhất nỗi đau trong một tình yêu, điều này chỉ cần nhìn lướt qua chữ tình của cậu cũng có thể thấy. Chữ Tình vốn có hai phần, trên và dưới, nhưng nhìn khoảng cách khá xa giữa hai phần trong chữ tình của cậu, cũng thấy được cậu đã phải trải qua cảm giác chia ly cách biệt đau khổ, cũng đã từng trải qua nỗi đau tương tư, lo nhớ về người mà cậu yêu. Phần trên cậu viết rất chăm chút, nét chữ rất đẹp nhưng lại có chút mất mác, phần sau cũng rất đẹp, nhưng lại có chút miễn cưỡng, qua đó có thể thấy hiện giờ tình duyên của cậu hiện giờ không chỉ gắn với một người. Có lẽ người đầu tiên mới là người cậu yêu nhất, nhưng mà lại không thể ở cạnh. Người thứ hai mặc dù trong lòng cậu cũng chiếm vị trí quan trọng, nhưng có vẻ như tình cảm cậu dành cho người ấy chưa phải hoàn toàn là yêu. Hơn nữa, chỉ cần nhìn vào nét kết của chữ kéo dài, lại có chút khúc khuỷu, ta có thể cam đoan cậu sau này chắc chắn là một người rất đào hoa, chỉ là đường tình duyên của cậu sẽ không được yên ổn mà thôi. Có vượt qua được hay không, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân cậu”
Nguyễn Phong một lần nữa phải thán phục vị thầy bói trước mắt này. Không ngờ ông ta có thể đoán chính xác được về tình duyên của bản thân đến thế. Kiếp trước có Ngọc Thanh, nhưng còn chưa thể cùng nàng chính thức trải nghiệm tình yêu thì đã phải lìa xa. Mặc dù Nguyễn Phong tin rằng nhất định sẽ gặp lại được nàng, nhưng mà nỗi sầu tương tư thì khó tránh được. Kiếp này lại có Tiểu Yến nguyện cùng mình đi đến trọn đời, nhưng Nguyễn Phong vẫn luôn cảm thấy có lỗi với nàng khi mà không thể dành cho Tiểu Yến một tình yêu trọn vẹn nhất. Tự cảm thán tình duyên của bản thân thật sự có chút gập ghềnh, Nguyễn Phong lại không tin lắm vào điều mà ông lão nói về tương lai. Bản thân chỉ cần có hai người con gái mà mình yêu thương là Ngọc Thanh cùng Tiểu Yến là hắn đã thấy mãn nguyện, sao còn có thể không biết quý trọng mà yêu thêm những người khác. Vốn là người sống trong xã hội văn minh, chế độ một vợ một chồng, cho nên Nguyễn Phong đối với việc yêu nhiều người cũng không quá thích thú, thậm chí còn có một chút chán ghét, bởi khi dành tình yêu cho nhiều người, thì cũng có nghĩa là không chung thủy với bất cứ ai cả. Chính vì vậy Nguyễn Phong đã từng nghĩ, cả đời này chỉ yêu hai người con gái mà thôi. Có điều, tương lai liệu có mấy ai biết rõ, Nguyễn Phong hiển nhiên không phải là một trong số đó rồi.
Đàm luận với vị thầy bói về công danh, cuộc sống cũng như một vài vấn đề khác mà người ta thường hay đi xem bói. Nguyễn Phong càng lắng nghe càng cảm thấy thán phục với trí tuệ của vị thầy bói này. Thời gian một buổi chiều, giống như nháy mắt đã qua, cuối cùng hai người cũng phải chia tay. Nguyễn Phong đối với ông lão thì cảm kích vô cùng, bởi ông lão giảng giải một buổi chiều, giúp Nguyễn Phong đối với cuộc sống của bản thân càng nhận thức rõ ràng hơn, cũng xác định được rõ ràng mục tiêu và mong muốn của mình.
“Ông à, cháu sắp tới sẽ lên kinh dự thi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại ông. Hy vọng ngày sau cháu lại có thể được nghe ông chỉ dạy như hôm nay”
“Sĩ tử đi thi vốn là chuyện tốt, cần gì phải lưu luyến như thế. Lão đây đã già, cũng không biết còn sống được mấy ngày, ở đây có chút quà muốn tặng cho cậu, coi như để lại cho người trẻ tuổi chút lộc vậy. Hy vọng cậu có thể sử dụng nó thật tốt”
Ông lão lấy từ trong chiếc giỏ đồ của mình ra một nhúm cỏ, tặng cho Nguyễn Phong. Loại cỏ này hình thù rất kì lạ, phần gốc không khác nhiều so với cỏ bình thường, nhưng trên ngọn lại chia thành nhiều sợi nhỏ, màu vàng kim, uốn lượn mềm mại vô cùng. Nhìn thấy loại cỏ này, Nguyễn Phong cũng phải kinh ngạc mà “a” lên một tiếng
“Long tu thảo, ông tặng quà quý như vậy, cháu làm sao nhận được”
“Có gì mà không nhận được chứ, cậu viết chữ đẹp như vậy, thứ cỏ này tặng cho cậu, không phải là rất thích hợp sao. Hơn nữa lão giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, ngoài việc đem đi bán kiếm tiền thì cũng không thể sử dụng hết tác dụng của loại cỏ này, vậy chẳng phải uổng phí lắm sao? Cậu nên nhận lấy đi, coi như nhận lấy tấm lòng của lão đây cũng được.”
“Ông đã nói vậy, cháu cũng không dám từ chối nữa. Ân tình của ông, cháu xin được ghi nhớ. Sau này cháu nhất định sẽ báo đáp thật tốt”
“Ha ha, chúng ta có duyên gặp mặt, vậy đã đủ lý do để lão tặng cậu thứ này rồi, còn nói chi đến báo đáp chứ. Thôi tạm biệt cậu, lão đi đây”
Nói xong ông lão khoác chiếc giỏ lên sau vai, nhẹ nhàng bước vào dòng người tấp nập, chỉ chốc lát đã hoàn toàn biến mất giữa phố thị nhộn nhịp. Nguyễn Phong vẫn đứng tần ngần tại chỗ, cảm thấy cả chiều này như là mơ vậy. Gặp được một vị thầy bói tài giỏi, lại được ông ta tặng cho thứ quý giá như Long tu thảo, thật không biết phải nói gì về vận may của bản thân đây. Loại Long tu thảo này, nếu như nói có giá trị thì quả thật rất quý, nhưng nếu nói vô giá trị thì cũng không khác gì cỏ rác, bởi vì loại cỏ này chỉ có những người thuộc giới thư pháp mới hiểu rõ và biết cách sử dụng. Long tu thảo ngọn cỏ chia làm nhiều sợi, mỗi sợi bền chắc vô cùng, lại mềm mại uyển chuyển, hơn nữa cũng có khả năng thấm hút tốt, rất thích hợp làm ngòi bút. Chỉ có điều Long tu thảo cũng có độc tố, người không nhận biết mà ăn phải thì có thể bị trúng độc mà tử vong, mà các loại thú vật cũng không bao giờ ăn loại cỏ này, thế nên mới nói nó vừa có giá trị lại vừa không có giá trị.
Nguyễn Phong cẩn thận cất kỹ Long Tu thảo vào túi áo, chỗ cỏ hắn được tặng ít ra cũng phải có đến bốn năm cây, đủ để làm một chiếc bút thật tốt cho bản thân sử dụng. Trần Duy và Văn Thái thấy trời đã tối, cũng sớm trở lại bên cạnh hắn. Ba người nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng không ai nói gì, bởi chỉ cần dựa vào ánh mắt, bọn họ đã có thể nhận ra được tâm tình của hai người còn lại. Hai người Trần Duy và Văn Thái thấy Nguyễn Phong vẫn bình thường, thậm chí có chút vui vẻ thì cũng yên tâm. Mà Nguyễn Phong thấy hai người kia lo lắng cho mình, thì cũng vô cùng cảm động. Ba người thân mật khoác vai nhau, cùng trở về giáo trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...