Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Thời gian đã là nửa đêm, giữa không trung, ánh trăng sáng vằng vặc vẫn đang chiếu rọi xuống đại ngàn rừng rậm trong Cửu Long sơn mạch, dưới sự che phủ dày đặc của tán lá cây rừng, ánh trăng cũng bị ngăn cản không thể chạm đến mặt đất, khiến cho cả không gian như bị bao phủ bởi một màu đen. Điều kiện như vậy, thật đúng là tối phù hợp để làm những việc xấu xa, lén lút, và trên đỉnh Phong Long sơn lúc này, quả thực là đang có kẻ làm chuyện lén lút. Một bóng đen nhẹ nhàng di động giữa rừng cây, bước chân vô cùng cẩn thận, hết sức tránh không dẫm lên các cành lá khô để không tạo ra tiếng động. Khuôn mặt của kẻ này đã được bịt kín bằng vải đen, trên thân cũng mặc một bộ đồ đi đêm kín mít toàn một màu đen.

Cả người hắn chỉ lộ ra duy nhất đôi mắt, giữa rừng đêm yên tĩnh cũng phản chiếu lại chút ánh sáng mờ mịt, thâm độc vô cùng khiến người ta phải sợ hãi. Sau một hồi lần mò trong bóng đêm, bóng đen nọ cũng tìm được mục tiêu của mình. Sau khi đã xác định rõ mục tiêu không phát hiện ra sự tồn tại của bản thân, bóng đen nhẹ nhàng rút từ trong ngực áo ra một bình sứ, khe khẽ rải đều xung quanh khu vực của những kẻ xấu số kia. Một mùi hương thơm nồng lan tỏa theo gió, quyện vào trong không khí, khiến cho người ngửi phải đều có chút cảm giác mê muội, có lẽ bên trong hương thơm này đã được trộn thuốc mê. Đợi cho mùi hương trong gió đã tán dần đi, bóng đen mới quay người rời khỏi hiện trường, bỏ lại đằng sau một nhóm người không hề hay biết nguy hiểm đang cận kề bọn họ.

Vũ Ngôn mặc dù hai mắt đã nhắm chặt, nhưng tâm trí của hắn chưa có một lúc nào nghỉ ngơi, vẫn luôn bao phủ không gian xung quanh nơi ba người nghỉ lại, khống chế mọi động tĩnh trong phạm vi hơn năm mươi bước chân. Hành tung của bóng đen kia cũng không thể thoát khỏi tâm trí của Vũ Ngôn, nhưng hắn cho đến lúc này vẫn không động thủ, chính là vì muốn tìm hiểu rõ mục đích của đối phương. Sau khi bóng đen rắc đều Dụ Thú Hương quanh chỗ ba người ở, Vũ Ngôn về cơ bản đã có thể dám chắc, đây chính là người nhà Lâm gia muốn hãm hại ba người. Giữa rừng rậm mênh mông, tỉ lệ ngẫu nhiên chạm mặt với kẻ thù có thể nói là thấp vô cùng, hơn nữa một thầy đồ ẩn cư và hai thiếu niên thì có thể gây thù chuốc oán được với ai để bị hãm hại giữa rừng sâu như vậy. Từ đó có thể dễ dàng suy đoán được, kẻ muốn hãm hại bọn họ chính là những kẻ đã bị ba người cho ăn thiệt thòi vào chiều nay. Xác định được điểm này, Vũ Ngôn lúc này mới ra tay.


Phất tay một cái, không khí xung quanh Vũ Ngôn rung lên, hình thành một trận gió cuốn hết đi mùi hương còn đọng lại trong không trung. Theo thần niệm của Vũ Ngôn điều khiển, cơn gió mang mùi Dụ Thú Hương bám theo bóng đen, sau đó ám vào trong lều trại của nhóm người Lâm gia. Chưa đến một canh giờ, một đàn thú bị mùi hương hấp dẫn đã bao vây lấy doanh địa của đám người Lâm gia. Tiếng thú gào rống thô bạo, đầy vẻ cuồng dã và đói khát đã đánh thức những kẻ thuộc Lâm gia dậy, khiến cho chúng luống cuống chân tay, vội vã nghênh đón đàn thú đang nổi loạn này. Lâm Thành sau khi bước ra khỏi lều trướng, khuôn mặt bừng bừng tức giận, trách mắng tên nào làm việc cẩu thả, để cho dụ thú hương bám vào lều trại, khiến cho đàn thu bao vây bọn họ lại. Tên vừa rồi hóa thành bóng đen đi làm việc xấu, giờ này đang thanh minh khản cả giọng với Lâm Thành, thực sự mà nói, lỗi hoàn toàn không phải tại hắn. Chẳng ai có thể ngờ đến giữa rừng lại gặp phải một cao thủ, cũng chẳng ai ngu ngốc đến độ đi trêu chọc vào một cao thủ như vậy, thế nhưng đám người Lâm gia lần này, thật đúng là đen đủi chọc phải tổ kiến lửa, không còn gì để có thể nói được. Trong màn đêm, từng con thú điên cuồng gào rống, dạ dày chúng đã bị cơn đói hành hạ, nay lại bị kích thích bởi Dụ Thú Hương, đôi mắt sớm đã lộ ra vẻ điên cuồng, không còn khả năng kiềm chế bản thân. Sau một tiếng gầm thật to của hổ, cả đàn thú như nhận được hiệu lệnh tấn công, điên cuồng ồ ạt lao lên công kích đám người Lâm gia. Lâm Thành thấy tình thế nguy cấp, cũng không còn tâm trạng trách mắng kẻ dưới, vội vận hết toàn lực thì triển ra Phong Bích Thủ Vệ, hình thành lên trong không trung một bức tường gió thật lớn, bao quanh đám người Lâm gia lại, ngăn cản toàn bộ đàn thú ở bên ngoài.

Dựa theo tính toán của Lâm Thành, chỉ cần có thể phòng thủ trong hai canh giờ, Dụ Thú Hương sẽ dần mất đi hiệu lực, đàn thú không còn bị kích thích, cũng sẽ mất đi trạng thái tấn công điên cuồng này, đến lúc đó, Lâm Thành hắn có thể dễ dàng đánh đuổi đám thú này đi, giải trừ thế bị bao vây của đoàn người. Thế nhưng người tính thường không bằng trời tính, hoặc nói đúng hơn là không bằng kẻ cao tay hơn tính, trong khi Lâm Thành đang gắng sức phòng ngự chống chọi với đàn thú, Vũ Ngôn ở bên ngoài lại chỉ cần phẩy nhẹ tay đã có thể đem công sức của Lâm Thành đổ sông đổ biển. Một đạo Phong Thứ được Vũ Ngôn tiện tay vẽ ra, lao thẳng xuống đất, khoan thủng một đường đến dưới Phong Bích của Lâm Thành, sau đó theo thần niệm của Vũ Ngôn chỉ đạo mà đâm thẳng lên trên, tạo ra trên bức tường gió một vết nứt khá nhẹ. Nhìn từ bề ngoài, tưởng như tường gió dù có vài vết nứt như vậy vẫn có thể thoải mái đứng vững, nhưng không ngờ đến chỉ một chút dấu vết nhỏ như vậy cũng đã có thể khiến cho Lâm Thành biến sắc.

Vết nứt tuy không to, không kéo dài, nhưng lại đã phá hỏng kết cấu hạ tầng của bức tường gió, chặn đứt đường lưu chuyển liền mạch của gió, gió mà không có sự lưu chuyển, thì đã không còn được gọi là gió nữa. Bức tường gió của Lâm Thành từ từ tiêu tán, mặc cho hắn đã dùng rất nhiều nguyên lực để bồi đắp, bức tường gió vẫn mờ dần, đến cuối cùng chỉ còn một lớp mỏng như tờ giấy vẫn kiên cường chống cự với đàn thú đang điên cuồng cắn xé. Trên trán Lâm Thành toát ra từng hạt mồ hôi to như hạt đậu, hai tay hắn run lên bần bật vì cố sức, da mặt trắng bệch, thiếu hẳn đi màu hồng nhuận sung sức như mọi khi. May cho Lâm Thành là Vũ Ngôn không muốn ra tay đuổi tận giết tuyệt, cho nên sau khi thi triển một đạo Phong Thứ phá vỡ kết cấu của tường gió, Vũ Ngôn đã quay lưng rời đi, trở về nơi nghỉ ngơi của ba người. Trong khi Lâm Thành đang cố hết sức vì phòng hộ, thì ba tên tu luyện nhân đã kịp thời chạy đến giúp đỡ. Ba người kết thành trận hình Tam Tài trận, sắp xếp theo thứ tự tăng dần về thực lực, sau đó đồng thời vận khởi nguyên lực, thi triển ra từng lớp tường gió ở bên trong cái khung do Lâm Thành dựng lên. Đén khi thấy bốn phía xung quanh đều bao bọc bằng tường gió của ba người thi triển ra, Lâm Thành mới thở phào một hơi, thu tay lại nghỉ ngơi hồi phục nguyên lực. Bị kẻ khác phá hoại trong khi thi triển đạo pháp đã khiến cho nguyên lực của Lâm Thành bị tiêu hao rất nhiều, chút nữa thì bị ngất xỉu do sự thất thoát quá độ của nguyên lực. Sau khi đã hồi phục được khoảng ba bốn thành, Lâm Thành lại tạo ra thêm các bức tường gió bảo vệ xung quanh, luân phiên thay đổi với ba tên tu luyện nhân. Mãi cho đến khi gần sáng, dụ thú hương mới tan hết hiệu lực, đàn thú mất đi sự kích thích, lập tức đều ỉu xìu xuống, tất cả đều như bị thoát lực. May mắn cho bọn chúng là đám người ở trong lồng gió kia, sau một đêm liên tục lo lắng và cố gắng, lúc này cũng đã hoàn toàn kiệt sức, không thể làm gì được đám thú xung quanh. Trời sáng dần, đám thú đều đã tán đi, đoàn người Lâm gia giờ mới được thoải mái nghỉ ngơi. Lâm Thành dường như nằm gục luôn xuống đất, mệt mỏi thở hồng hộc. Hai gò má lúc này cũng bị móp lại, miệng không mở ra lời, chỉ có thể tự trách bản thân quá đen đủi, lại bị gậy ông đập lưng ông khi sử dụng ám chiêu, quả thật là không thể đổ lỗi cho ai khác được.


Cách nhau một mảnh rừng cây khoảng hơn hai trăm bước chân, Nguyễn Phong và Tiểu Yến lúc này đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, cảm giác được trong gió sớm như có chút hương thơm, đều thấy sáng khoải vô cùng.

“Tiểu Yến, chào buổi sáng. Đêm qua em ngủ ngon chứ?”


Nguyễn Phong theo thói quen của thế giới kia, chào buổi sáng Tiểu Yến một câu. Tiểu Yến có vẻ như cũng đã quen với hành động này của Nguyễn Phong, đôi môi mỉm cười đáp lại

“Chào buổi sáng anh Phong, đêm qua em ngủ rất ngon. Anh có ngủ ngon không?”

“Ha ha, đêm qua anh quả thật là ngủ rất ngon. Sáng sớm tỉnh dậy thật sảng khoái biết bao. Sư phụ, tối qua người ngủ ngon chứ?”


“Cũng bình thường như mọi hôm, nhưng ta biết đêm qua có kẻ ngủ không được ngon”

Giọng Vũ Ngôn đáp lại đều đều, khiến người nghe không khỏi cảm thấy chán nản. Chỉ là lời hắn nói lại khơi gợi trong lòng hai thiếu niên kia một sự tò mò vô cùng. Nhưng biết tính sư phụ, Nguyễn Phong cũng không gặng hỏi. Sư phụ hắn một khi đã muốn nói, thì chắc chắn sẽ tự nói ra, bằng không cho dù gặng hỏi cũng không thể biết thêm điều gì, tất nhiên là trừ khi hỏi về học thức thì Vũ Ngôn mới giảng giải cho học sinh nghe.

Trong nắng sớm, ba bóng người bước đi giữa rừng cây, tràn đầy hy vọng đối với một ngày mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui