Tranh thủ khoảng thời gian được nghỉ, Nguyễn Phong cùng Trần Duy đi thăm Văn Thái. Sau trận đấu, Văn Thái đã được đưa đến nhà thầy thuốc để chữa trị. Trong làng chỉ có duy nhất một vị y sư, cho nên hai người cũng không mất công hỏi thăm, một mạch đi thẳng đến nơi. Vị thầy thuốc này tên là Phạm Lương, xét về quan hệ họ hàng thì cũng có thể coi như là chú họ xa của Phạm Văn Thái, tuy nhiên tuổi tác của hắn lại khá cao, tính đến năm nay cũng đã ngoài sáu mươi. Nhà của Phạm Lương cũng ở gần đình, thế nhưng lại khá khó tìm vì nhà dân xung quanh cũng dày đặc, đường đi quanh co khúc khuỷu. Cũng may trong làng cũng chẳng có quá nhiều người, nên dù hơi khó tìm một chút, mọi người vẫn nhớ rõ đường vào nhà thầy thuốc, bằng không khi cần cầu thuốc, khám bệnh mà không biết đường thì thật sự là tai họa.
Nguyễn Phong và Trần Duy cũng biết đường vào nhà Phạm Lương, hay nói đúng hơn là hầu hết thiếu niên trong làng đều biết đường vào nhà Phạm Lương, bởi vì vị thầy thuốc này rất hay cho bọn chúng mấy vị thuốc như táo tàu, cam thảo…… Trong làng Vĩnh Thái cũng không có mấy người bán bánh kẹo, quà vặt cho trẻ con, vì vậy cam thảo hay táo tàu đã có thể coi như một loại quà vặt được trẻ con ưa thích. Mà muốn có được loại quà vặt này, ngoại trừ đi xin ở nhà thầy thuốc ra thì cũng không kiếm được từ nơi nào khác. Chính vì vậy, đường vào nhà Phạm Lương được bọn trẻ ghi nhớ rất rõ ràng. Khi hai người vừa bước đến cửa nhà, đã ngửi thấy mùi thuốc bốc lên nồng nặc. Ngoài cửa nhà còn có đứng hai người, một là vị giám khảo khi nãy đưa Văn Thái đi chữa trị, một người khác chính là cha của Văn Thái, tên là Phạm Văn Hùng. Nguyễn Phong cùng Trần Duy đều lên tiếng chào Văn Hùng, đồng thời hỏi thăm tình hình của Văn Thái
“Chú Hùng, Văn Thái hiện giờ ra sao rồi ạ?”
Văn Hùng nghe được tiếng chào, cũng quay lại nhìn. Vẻ mặt hắn lúc này đang rất lo lắng, nhưng khi thấy Nguyễn Phong và Trần Duy thì cũng bình tĩnh lại đôi chút, gật đầu với hai người.
“Hai cháu đến thăm Văn Thái thật tốt quá. Hiện giờ nó vẫn đang được chữa trị bên trong, nghe nói là thương thế bên ngoài không nặng lắm, nhưng nó còn bị cả nội thương. Hy vọng sau khi chữa trị cũng không ảnh hưởng gì đến khả năng luyện võ của nó”.Vừa lúc Văn Hùng nói đến đây, thì Phạm Lương đã bước ra ngoài. Thấy thầy thuốc đã ra, Văn Hùng vội vàng tiến lên hỏi
“Thế nào rồi chú Lương, Văn Thái nhà anh được chữa trị xong rồi chứ?”
“Chữa trị thì cũng xong rồi, không có nguy hiểm gì hết, nhưng tim phổi đã bị ngoại lực ảnh hưởng, từ giờ trở đi không dụng võ. Anh cũng không nên buồn rầu làm gì, tuy không tập luyện võ công được nữa, nhưng Văn Thái vẫn có thể làm các công việc khác, cuộc sống sau này cũng vẫn rất tốt mà”
Phạm Lương thấy Văn Hùng cuống quít hỏi, cũng biết người anh họ xa này rất quan tâm đến con trai, chỉ lựa lời mà nói để tránh làm cho hắn buồn rầu quá mức. Văn Hùng nghe được con trai mình không thể tập võ nữa, tinh thần tự nhiên ủ rũ. Qua một hồi suy nghĩ, Văn Hùng cũng bình ổn lại được tâm tình đang rối loạn, tự nhủ trong lòng dù sao người còn vẫn là tốt nhất. Tuy không thể tập võ, nhưng cuộc sống đâu phải chỉ có võ công, Văn Thái sau này vẫn có thể sống tốt được thì mình buồn làm gì chứ.
Nguyễn Phong cùng Trần Duy thì lại khác với Văn Hùng. Trần Duy nghe được Văn Thái không thể tập luyện võ công, vô cùng phẫn nộ, bộ dáng như hận không thể đánh tàn phế Lý Ngưu ngay lập tức. Nguyễn Phong thì lại đang nghĩ đến, khai mở tâm nhãn, hấp thu nguyên tố có thể bồi bổ ngũ tạng, không biết mình có thể hướng dẫn cho Văn Thái khai mở tâm nhãn được không. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau, Văn Hùng lại lên tiếng trước.
“Nguyễn Phong, cháu chiều nay còn trận chung kết quan trọng, cũng nên tranh thủ nghỉ ngơi. Chúc cháu giành được hạng đầu trong bảng tổng kết”
Nguyễn Phong nghe ra ý muốn tiễn khách, cũng không dị nghị gì, dù sao Văn Thái vừa mới được chữa trị, còn cần phải nghỉ ngơi, giờ vào thăm cũng không phải là lúc thích hợp. Cảm ơn lời động viên của Văn Hùng, Nguyễn Phong kéo tay Trần Duy đi, quay lại sân đình chuẩn bị cho trận đấu buổi chiều. Trần Duy định giãy ra, quay lại thăm Văn Thái, Nguyễn Phong lựa lời khuyên bảo, làm hắn từ bỏ ý định này, chờ đến lúc khác sẽ quay lại thăm.
Chiều, trời nắng vô cùng. Ngày hôm nay thời tiết thật lạ lùng. Tuy rằng đã đầu tháng mười, nhưng trời lại nắng, không phù hợp chút nào với thời tiết đầu đông. Tất nhiên cũng không có ai nói gì được về thời tiết, nắng mưa là việc của trời, người đâu thể nào dự đoán được. Dưới ánh nắng chói chang của mùa đông, mọi người đều chờ mong trận chung kết sắp đến. Ba thiếu niên tài giỏi nhất sẽ cùng nhau thi đấu trong trận chung kết này, nhằm xác định ra người đứng đầu của lớp thiếu niên. Lần lượt theo thứ tự, Nguyễn Phong, Lý Ngưu, Hoàng Phái đều đi ra lễ đài. Hoàng Phái, chính là người đã thắng trận đấu thứ hai của vòng ba. Cha hắn cũng là một vị sư phụ trong làng, vì vậy thành tích hắn đạt được cũng không có gì là lạ. Nếu Vương Đạt không gặp phải Nguyễn Phong quá sớm, có lẽ hắn cũng sẽ cạnh tranh vào được tối thiểu là vòng ba.
Vì đây là trận đấu ba người, nên nguy cơ cũng cao hơn hẳn khi thi đấu một đối một, vì vậy, ngoài lựa chọn vũ khí, ba người đều được mang lên mình một bộ trang bị bảo hộ. Sau khi thấy cả ba đã chuẩn bị đầy đủ, trọng tài liền ra hiệu cho họ bắt đầu thi đấu. Ba người đứng thành thế tam giác, mắt nhìn nhau gườm gườm, cảnh giác cả hai đối thủ còn lại. Trong một trận loạn chiến như vậy, ai cũng không biết được mình sẽ bị đánh bất ngờ lúc nào, vì vậy phải kiểm soát được mọi đối thủ trong tầm mắt, tránh cho thua mà không biết tại sao. Hoàng Phái bước lên một bước, tạo áp lực cho hai người còn lại. Vũ khí hắn chọn là kiếm, là vua của các loại binh khí, thuận lợi cho việc chiến đấu cận thân, chính vì vậy nên hắn phải áp sát được đối phương để ra chiêu. Một bước của Hoàng Phái nhìn như bình thường, nhưng trong đó ẩn chứa ý tứ uy hiếp mãnh liệt. Luận về vũ khí, người xưa đã đúc kết ra được, một tấc dài là một tấc mạnh, một tấc ngắn là một tấc hiểm. Kiếm tuy không phải là vũ khí chỉ chuyên đánh lén, ám sát như dao găm, nhưng cũng vẫn rất hiểm. Vừa công vừa thủ được, lại có thể linh hoạt biến chiêu, đa đoan quỷ dị, chỉ cần áp sát được sẽ khiến đối phương khó mà phát huy ra lực công kích. Nguyễn Phong đối với một bước của Hoàng Phái, tâm đề phòng tăng cao, mộc thương nắm chắc trong tay, mũi thương luôn chỉ vào giữa Hoàng Phái và Lý Ngưu, nắm chắc khả năng phòng thủ đối với đòn tấn công của hai người. Lý Ngưu thì lại tùy tiện hơn rất nhiều. Hắn sức lớn lực mạnh, hai quả chùy gỗ được giơ lên, tạo thành hai tầng trái phải phòng thủ cho bản thân, cũng không có gì phải ngại đối phương giáp công. Hoàng Phái thấy hai người đều thủ vững, cũng không có chút sơ hở nào, liền quyết định trước tiên phát động tấn công, chiếm lấy lợi thế bằng tốc độ của bản thân. Nếu có thể khiến cho đối thủ tấn công lẫn nhau, mình đứng một bên khống chế thế cục thì lại càng hoàn hảo. Thoạt nhìn thì thấy phòng thủ của Nguyễn Phong có vẻ không chắc chắn bằng Lý Ngưu, thương mà bị áp sát lại càng khó sử dụng hơn chùy, vì vậy Hoàng Phái nhằm về phía Nguyễn Phong mà phát động tấn công. Thân thế hắn vọt về phía trước, bước chân lại liên tục chuyển đổi, lúc bên phải, lúc bên trái, khi nhanh khi chậm, khiến đối thủ nhìn thấy cũng muốn hoa mắt. Nguyễn Phong thấy bộ pháp kì dị của Hoàng Phái, cảnh giác càng thêm cao, mộc thương trong tay huơ nhẹ trong không khí, vẽ ra một vòng tròn hư ảo. Hoàng Phái thấy vậy, chỉ cười thầm, Nguyễn Phong chưa đánh đã bị Điểm sa bộ của mình làm cho rối loạn, làm ra động tác vô nghĩa như vậy, tầm mắt thật sự quá kém. Nào ngờ miệng cười chưa dừng, bước chân vừa đến tầm thương của Nguyễn Phong thì đã phải dừng lại. Một vòng nối tiếp một vòng, thương ảnh cứ như mây dày che phủ không gian, không có lối tiến lên cho Hoàng Phái. Lúc này hắn mới biết mình đã bị đối phương lừa, tự tạo ra tâm lý khinh địch để rồi bị sơ hở. Ngay khi bước chân của Hoàng Phái vừa dừng lại, thì từ bên hông đã đánh tới một ngọc chùy gỗ, lực mạnh vô cùng, kéo theo từng tiến xé gió vun vút. Một chiêu này của Lý Ngưu được gọi là Hoành Thiên Quân, mang theo thế quét sạch kẻ thù trước mắt, uy hiếp cả Hoàng Phái lẫn Nguyễn Phong. Hoàng Phái võ công cũng không kém, vì vậy hắn liền lấy xảo phá lực, dùng kiếm tiếp xúc với chùy của Lý Ngưu, cổ tay khẽ rung, đã làm cho chùy lệch sang bên Nguyễn Phong. Lý Ngưu thấy vậy, cũng không cố sức kìm lực, thậm chí còn tăng thêm lực vào chùy. Dù sao mục đích của hắn cũng là loại bỏ đối thủ, tên nào bị đánh bại trước cũng vậy mà thôi. Trong khí Hoàng Phái đang đắc ý vì đã mượn tay Lý Ngưu làm khó dễ cho Nguyễn Phong, bản thân Nguyễn Phong lại không có để việc này ở trong lòng, vẫn miệt mài vẽ trong không trung những vòng thương ảnh. Chùy của Lý Ngưu khi đập đến, không ngờ lại như bị cuốn vào trong mây mù, có lực mà không phát được, cứ thế bị các vòng thương ảnh va chạm, đẩy qua đẩy lại, tiêu hao dần sức lực của Lý Ngưu. Cảm giác khó chịu này khiến huyết tính của Lý Ngưu bộc phát, hắn gầm mạnh một tiếng, giật ngọn chùy đang bị mất lực lại, nào ngờ Nguyễn Phong đâm mạnh thương vào ngọn chùy, lại khiến cho chùy này bị mất lực khống chế một lần nữa. Lực được tích súc trong chùy rất to lớn, lại Nguyễn Phong đẩy thêm một cái, văng mạnh sang phía Hoàng Phái, khiến hắn bối rối đón đỡ. Kiếm tuy có thể dùng để phòng thủ, nhưng cũng phải dựa vào năng lực của người sử dụng. Một chùy này không chỉ có chứa sức lực của Lý Ngưu, còn chứa cả lực đạo mà Nguyễn Phong đâm vào, Hoàng Phái dù cố hết sức cũng không thể cản lại được, cuối cùng bị đánh cho lùi ra sau liên tục. Đến khi dừng lại thì đã đứng dưới đài, mất tư cách tiếp tục chiến đấu. Tuy rằng không phục, nhưng Hoàng Phái cũng không thể tiến lên đài nữa, vì vậy chỉ có thể ủ rũ bước vào trong khu vực khán đài, ngồi xem trận đấu được tiếp diễn giữa Lý Ngưu và Nguyễn Phong.
Sau khi đã loại bỏ được một đối thủ, trận đấu lúc này đã quay lại với thể thức một đấu một truyền thống. Lý Ngưu lúc này trong lòng đã nóng giận đến cực điểm, vừa nãy khi tấn công Nguyễn Phong thì bị thương pháp quái đản của hắn làm cho không thể phát lực, lúc sau lại bị hắn lợi dụng, dù loại được Hoàng Phái nhưng Lý Ngưu không cảm thấy thoải mái chút nào. Gầm to một tiếng, Lý Ngưu cũng không thèm dò xét đối phương, lao thẳng lên tấn công Nguyễn Phong. Cặp chùy liên tục bổ xuống, tầng tầng lớp lớp giống như cuồng phong bạo vũ đánh thẳng vào lớp phòng ngự được Nguyễn Phong tạo lên từ những vòng thương ảnh. Trong thiên hạ không có phòng ngự nào mà không bị phá, dù cho Nguyễn Phong vận dụng thương pháp rất xảo diệu, nhưng vẫn bị Lý Ngưu đang cuồng loạn kia đập cho xuất hiện kẽ hở, thương lại cũng không phải là làm từ kim loại, mà chỉ là một thanh mộc thương bình thường, trên thân thương dần xuất hiện những vết nứt, đặc biệt là ở vị trí giữa cán thương. Sau vài lần đập nữa của Lý Ngưu, thế thủ của Nguyễn Phong cũng đã bị phá vỡ. Lý Ngưu thấy vậy càng thêm hùng hổ, tiến lên ép cho Nguyễn Phong lùi liên tục về cạnh lễ đài. Khi gần đến sát cạnh lễ đài, Lý Ngưu không tiến nữa, mà dồn toàn lực vào hai chùy, bổ mạnh về Nguyễn Phong. Thấy thế đến không thể đỡ của Lý Ngưu, Nguyễn Phong không lùi mà tiến, hai chân lấy sức nhảy lên, mũi chân đá ra, tiếp xúc với chùy của Lý Ngưu, mượn lực từ đó mà bật lại phía sau. Chỉ là chùy của Lý Ngưu quá mạnh, Nguyễn Phong không dự đoán được lực lượng trong đó, vì vậy bật lại khá xa, đã có xu thế rơi ra khỏi lễ đài. Nguyễn Phong đang ở giữa không trung, sử dụng chút dư lực còn lại từ lúc va chạm với Lý Ngưu, lộn một vòng để lấy lại thăng bằng, sau đó dùng chuôi thương chống xuống đất, mượn lực từ đó mà bật lại lên võ đài. Không ngờ đến ngọn mộc thương không chịu nổi sức mạnh, lại trước đó bị Lý Ngưu đánh cho rạn nứt, vì vậy lúc này, mộc thương liền gãy thành hai nửa. Mất đà, Nguyễn Phong chới với giữa không trung, sắp ngã xuống đất đến nơi. Mọi người đều nghĩ rằng Nguyễn Phong đã thua, đều thầm thở dài, thua vì vũ khí gãy cũng thật là đen đủi. Nào ngờ Nguyễn Phong lại làm ra một động tác kinh người, hắn dùng chút dư lực còn lại, nắm lấy hai khúc thương gẫy chống mạnh xuống đất, làm thành tư thế trồng cây chuối, sau đó cứ thế dùng khúc thương gẫy tiến dần về phía võ đài. Lý Ngưu vốn đã quay lưng đi, nhưng ngay khi thấy có tiếng xôn xao từ phía khán giả, lại vội nhìn lại, chỉ tiếc là lúc hắn nhìn lại thì đã muộn, Nguyễn Phong dựa vào hai đoạn thương gãy, đã lên lại trên võ đài. Hai tay Nguyễn Phong lúc này ướt đẫm máu, những mảnh vụn gỗ đâm vào da thịt đau nhức vô cùng, nhưng vì giúp Văn Thái đòi lại nợ, hắn coi như không có chút cảm giác nào. Nắm khúc thương gãy lên, chỉ về phía Lý Ngưu, Nguyễn Phong làm ra tư thế thách thức, khiến cho Lý Ngưu tức giận vô cùng. Gầm to một tiếng, Lý Ngưu lại vác song chùy lao về phía Nguyễn Phong. Khi còn cách nửa đường, hắn ném ngay một chùy ra, nhằm thẳng hướng đầu Nguyễn Phong. Chiêu này đã động đến sát khí, vô cùng hiểm ác. Nguyễn Phong thấy vậy, làm ra một tư thế ngửa người, né tránh chùy đang bay đến. Lý Ngưu đã theo sát sau, bổ mạnh một chùy từ trên xuống, thế như muốn đánh Nguyễn Phong thành hai khúc. Đang trong tư thể ngửa ra sau, Nguyễn Phong đảo hai chân trụ, người xoay tròn rẽ ngang sang một bên, hai khúc gỗ trên tay liên tục điểm xuống đất để giữ không ngã. Sau khi đã né qua một chiêu của Lý Ngưu, Nguyễn Phong tung hai chân lên, đá liên tiếp hai phát vào bụng đối phương. Lý Ngưu không kịp phòng bị, lĩnh trọn hai cước, bị đá cho lùi lại liên tiếp, cảm giác khó chịu như muốn nôn cả dạ dày ra. Còn chưa kịp hồi phục, Nguyễn Phong đã lại xông đến, hai đoạn gỗ trên tay liên tục điểm lên thân thể Lý Ngưu, không gây ra lực sát thương mạnh như tưởng tượng, nhưng ám kình lại cứ thế xâm nhập vào các huyệt, khiến cơ thể Lý Ngưu nóng rát khó chịu. Sau khi điểm liên tục gần hai chục cái, Nguyễn Phong quay người tung ra một đòn đá hậu, đá Lý Ngưu trực tiếp bay xuống đài. Từ đang thắng thành thua ngược, tất cả xảy ra với Lý Ngưu chỉ trong không đầy một phút. Lý Ngưu nằm trên nền đất, dường như vì thua quá nhanh mà suy sụp, không thể gượng dậy. Giám khảo lên kiểm tra, thấy Lý Ngưu thân thể vẫn bình thường, không có thương thế gì nặng nề, liền cho người đưa hắn đi nghỉ ngơi, sau đó tiến lên đài, tuyên bố Nguyễn Phong chiến thắng. Toàn trường rung động, vỗ tay rào rào, một trận chiến này, người xem đã được mãn nhãn một phen, không ngần ngại gì mà tặng cho kẻ thắng một tràng pháo tay thật lớn. Nguyễn Phong đứng trên đài, hưởng thụ một chút cảm giác được cả nghìn người hoan hô, hai tay lúc này mới đau nhức kịch liệt, khiến cho hắn không thể không đi xuống, nếu như mà chậm trễ để nhiễm trùng, uốn ván thì đúng là tai họa. Cha và ông ngoại Nguyễn Phong đã đứng chờ hắn sẵn dưới đài, đều tiến lên chúc mừng Nguyễn Phong đạt được hạng nhất. Đối với bậc cha ông như họ, thành tựu của con cháu cũng chính là niềm vui của bản thân, không còn gì vui mừng hơn nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...