Thật quá quen thuộc!
Gã ma tướng thất thần nhìn về phía Thanh. Ánh mắt ấy, thần thái ấy, đã hai mươi năm rồi mà hắn vẫn chưa thể quên được. Hai mươi năm trước, cũng là một cô gái có khí chất thanh nhã như vậy, cũng là một điệu múa xinh đẹp như vậy, cũng là niềm tin chiến thắng chắc chắn như vậy! Và còn cả, sự chịu đựng và đức hy sinh ấy! Tất cả đã để lại trong lòng gã ma tướng một nỗi ám ánh quá sâu đậm, nỗi ám ảnh về sức mạnh của sự hy sinh!
Vết thương trước ngực dường như lại nhói đau! Cơn đau bất chợt khiến cho gã ma tướng tìm lại sự tỉnh táo.
Không được!
Một lần đã quá đủ rồi, hắn quyết không cho phép sự việc năm ấy tái diễn. Thân hình gã ma tướng chợt động, nắm tay nặng nề ngưng tụ một trận ma khí đen đặc lại đánh về phía Thanh. Khói đen như mực, vẽ lên một viễn cảnh tàn phá hoang lương. Khói đen tựa than, âm ỷ một ngọn lửa chỉ trực chờ nuốt sạch tất cả những gì tươi đẹp nhất của thế giới này.
Thanh chỉ cười!
Một nụ cười sáng rực như hoa hướng dương!
Thân thể nàng nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, đôi chân thon dài chậm rãi đặt bước cuối cùng. Gót hồng vững vàng chạm xuống nền đất mát lạnh, nhẹ nhàng xoay theo tiếng đàn thanh thúy. Thân hình Thanh yểu điệu ngồi xuống, động tác dịu dàng mà xinh đẹp tựa như cánh hoa chớm nở. Hai cánh tay thu lại trước ngực, mười ngón tay xinh kết thành hình nụ hoa, nhẹ nhàng rung động theo một tiết tấu đặc biệt.
Quyền của gã ma tướng đã đánh đến. Ma khí đen đặc ngưng tụ mà vẫn cuộn trào gào rú, tựa như cơn sóng dữ có thể nhấn chìm tất cả mọi thứ, bao gồm cả đóa hoa xinh tươi còn chưa nở kia.
Trời!
Đất!
Tối sầm!
Dường như ông trời cũng không nhẫn tâm nhìn đóa hoa xinh kia bị sóng dữ vùi dập.
Đúng lúc này, đôi tay Thanh chợt động! Mười ngón tay thon cùng lúc mở rộng, tựa như đóa hoa vừa mới nở rộ.
“Tinh tang!”
Cung đàn bất chợt reo vui, thanh âm trong suốt dịu mát nhẹ nhàng lan tỏa đến từng con phố nơi kinh đô. Giữa bầu trời tối đen lại hiện lên một vầng trăng sáng, trăng vẫn hoàn mỹ như muôn thuở! Từng giọt ánh trăng nhẹ nhàng buông rơi, thấm lên cánh hoa huệ trắng muốt. Hương hoa ngào ngạt hòa tan vào gió, thoang thoảng bay xa thấm vào lòng người.
“Ồ, thơm quá!”
“Hương hoa huệ ở đâu mà thơm thế không biết!”
“…”
Âm thanh hít hà len lỏi khắp đoàn người sơ tán, từng câu cảm thán rộn ràng vang lên. Hương hoa êm dịu khiến lòng người bình lặng. Ánh mắt những kẻ bị khói đen tha hóa dần trở nên trong sáng, trong đôi mắt ấy lặng yên một nỗi đau không lời nào có thể diễn tả được.
Người mẹ già mệt mỏi ôm con vào lòng, khóe mắt đầy những nếp nhăn ép lại với nhau, một giọt nước mắt chảy dài!
Người vợ trẻ xót xa tựa vào vai chồng, nước mắt như mưa!
Đứa con thơ vùi đầu vào lòng mẹ, tiếng khóc rả rích cũng dần ngưng, hai bên má đỏ hồng hơi ấm người thân!
Bi kịch, đau thương, rồi cũng lui xa. Giữa người với người, chỉ còn lại một chữ tình. Chữ tình kết nối hồn người, chữ tình hàn gắn vết thương, chữ tình trao cho con người ta một sức mạnh vượt lên tất cả. Ma tộc kia đã cướp đi rất nhiều thứ quý giá của bọn họ, bằng chính đôi tay này, bằng cả mạng sống này, và bằng cả tình người này, họ quyết tâm đòi lại những gì đã mất!
“Hừ!”
Gã ma tướng lạnh lùng thu mọi diễn biến vào trong tầm mắt. Nắm tay hắn bất chợt tăng lực càng mạnh, nặng nề giáng xuống đóa hoa trắng muốt kia. Thế nhưng nắm tay của hắn chỉ vừa chạm đến thì cánh hoa đã tự tan rã thành vô vàn điểm sáng. Mỗi điểm sáng tựa một đóa hoa huệ nhỏ bé, vô vàn điểm sáng theo gió cuốn bay, trải rộng thành một biển hoa trắng muốt kháng cự lại cơn sóng dữ. Từng đóa hoa xoay tròn trong gió, hoa như trăng dập dờn theo từng cơn sóng bạc, hoa tao nhã uyển chuyển mà mạnh mẽ.
Gã ma tướng trợn trừng cặp mắt u tối, trong ánh mắt không khỏi lóe lên vài phần bất ngờ. Mặc dù hắn không dùng hết sức, thế nhưng uy lực của một quyền này cũng đủ để tiêu diệt hàng chục tu luyện giả cấp bậc Ngũ Hành. Thế nhưng một quyền đáng sợ như vậy lại bị một cô gái cấp bậc còn chưa đến Ngũ Hành ngăn cản, điều này đúng là đã vượt ngoài dự đoán của hắn.
“Hai mươi năm rồi, hai mươi năm rồi!”
Gã ma tướng thì thào tự nói với chính mình.
Hắn không tin!
Hắn không tin đã hai mươi năm mà hắn vẫn không thể chiến thắng được đối thủ ấy. Trong mắt gã ma tướng, hình bóng của Thanh và người con gái năm ấy dần dần hòa hợp làm một. Gã ma tướng tức giận gầm lên, ma khí điên cuồng dồn về phía nắm tay. Hắn muốn sử dụng một quyền này đập tan nỗi ám ảnh đã đi theo hắn suốt hai mươi năm qua.
Hoa trắng xoay tròn, biển hoa cũng xoay tròn. Nắm đấm của gã ma tướng đánh vào biển hoa lại chẳng phát huy được lấy ba phần uy lực. Biển hoa kia chậm rãi mà bền bỉ rút cạn đi sức mạnh trong một quyền này của gã ma tướng, khiến cho nỗi tức giận trong lòng hắn càng thêm nặng nề.
“Ầm!”
Một cơn sóng trắng muốt bất chợt cuộn trào, vỗ thẳng lên người gã ma tướng, ập đến cuốn phăng đi từng đội ma binh đang đe dọa lũ trẻ. Đôi chân vững vàng như núi của gã ma tướng nặng nề lùi lại từng bước, mãi đến hơn ba mươi bước mới dừng lại được. Ánh mắt của hắn trợn trừng đầy vẻ khó tin và không cam lòng. Một lần nữa, lại một lần nữa hắn thất bại trước cô gái ấy!
Sóng trắng dần tĩnh lặng, biển hoa cũng trở nên tĩnh lặng. Từng cánh hoa trắng muốt đã trở nên ảm đạm. Một cơn gió nhẹ cuốn qua, từng cánh hoa bay tán loạn trong gió, cuối cùng tan biến trong không khí. Thanh lặng yên ngồi trên nền đất, dáng vẻ yểu điệu mà mỏng manh vô cùng, tựa như một đóa hoa đã sắp lìa cành, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến hoa rơi. Một chiêu vừa rồi Thanh sử dụng không chỉ tiêu hao toàn bộ nguyên lực trong thân thể nàng, hơn nữa còn tiêu hao cả một phần sinh lực của Thanh. Mái tóc đen óng nay đã lẫn vài sợi bạc trắng, đôi môi hồng cũng đã nhợt nhạt, nào còn vẻ căng mọng sức sống thường ngày. Mặc cho thân thể suy yếu, Thanh vẫn mỉm cười, nụ cười vui mừng nhưng lại xen lẫn vài phần tiếc nuối.
Nàng đã thành công!
Nàng đã thành công bảo vệ lũ trẻ, đã thành công phá tan âm mưu khống chế độc ác của lũ ma tộc, và nàng cũng đã thành công đánh đổi sự an toàn của bản thân lấy một cơ hội cho toàn thể nhân dân Đông Long. Lúc này đây, nàng đã không còn chút sức lực nào nữa. Lúc này đây, nàng đã không còn đủ sức để nắm giữ số mệnh mình. Gã ma tướng vẫn đứng đó, dù hắn đã bị đẩy lui nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng đoạt đi tính mệnh của Thanh. Có lẽ, ngày tháng của nàng chỉ đến đây thôi!
Thanh không hối hận! Nàng không hối hận vì quyết định mang tính hy sinh này. Chỉ có điều, trong tâm tư thiếu nữ của nàng vẫn còn đó một chút tiếc nuối. Tiếc rằng nàng đã không thể tiếp tục báo hiếu nghĩa phụ. Tiếc rằng nàng đã không thể tiếp tục quan tâm chăm sóc cho đám trẻ nghèo. Và còn cả một niềm tiếc nuối xa lạ, tiếc nuối về một bóng hình hòa nhã mà mạnh mẽ đã in sâu trong tâm chí nàng. Có lẽ…
Gã ma tướng dần tỉnh táo lại sau giây phút thất thần. Ánh mắt hắn khi nhìn về phía Thanh đã nhiều hơn một phần e ngại, e ngại về tiềm lực của nàng. Gã ma tướng nhấc chân bước ra khỏi hố sâu mà hắn lưu lại, trong ánh mắt lại hiện lên sự quyết đoán và dứt khoát. Nắm tay của gã ma tướng lại vung lên đánh về phía Thanh. Một luồng quyền ảnh ngưng tụ từ ma khí gào thét xé gió mà tới, quyết tâm phải đoạt đi sinh mạng của nàng.
“Ầm ầm!”
Đúng lúc này, mặt đất bất chợt rung chuyển, từng hàng gạch lát đường nhanh chóng sụp xuống theo một thứ tự kỳ lạ, nối liền khắp mấy khu phố. Giữa từng tràng âm thanh nặng nề ấy, quyền ảnh của gã ma tướng lại đột nhiên biến mất trong tầng bụi đất dày đặc, không một dấu vết, không một tiếng động!
“Hử?”
Có thể nói, ngày hôm nay quả là một ngày đầy bất ngờ đối với gã ma tướng. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, từng việc một đều đi lệch ra khỏi quỹ đạo suy tính của gã, khiến cho gã ma tướng không kìm được mà phải nhướng cặp mày rậm lên để nhìn cho rõ ràng những biến hóa sắp tới. Uy thế của một cao thủ ma tộc có thực lực tương đương với cấp Lưỡng Nghi chợt bùng phát. Tầng bụi dày nhanh chóng bị thứ uy thế nặng nề ấy ép xuống, để lộ ra từng bóng hình tràn ngập nhiệt huyết và quyết tâm. Tất cả là mười lăm người, bao gồm cả nam lẫn nữ, đang vững vàng trấn thủ mười lăm vị trí khác nhau bao quanh cả khu vực này. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ nhận ra vị trí của mười lằm người này được sắp xếp rất tinh tế và kỹ càng, dường như mười lăm vì sao liên kết chặt chẽ với nhau, càng làm nổi bật lên vầng trăng sáng ở vị trí chính giữa, cũng chính là vị trí của Thanh.
“May quá, chúng ta đến vừa kịp lúc!”
Một cô gái xinh đẹp tuổi chừng đôi mươi đứng tại vị trí gần mặt trăng nhất nhẹ nhõm thở phào một hơi. Thế rồi cô nhìn về phía Thanh, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng và trìu mến của một người chị đang nhìn em gái:
“Thanh à, em cứ yên tâm, mọi chuyện đã có chị lo rồi!”
Nói dứt lời, cô quay sang nhìn về phía gã ma tướng, lạnh lùng quát to:
“Ma tộc đã cả gan xâm lấn kinh đô nước Đại Việt ta, độc ác ra tay sát hại đồng bào của chúng ta. Các anh chị em, ngày hôm nay chúng ta thề phải quét sạch lũ ma tộc này ra khỏi thành Đông Long. Các anh chị em, chúng ta cùng ra tay nào!”
Lời hiệu lệnh của cô gái lập tức nhận được sự hưởng ứng của mười bốn người còn lại. Nhất thời, động tác của mười lăm người hòa chung một nhịp, mạnh mẽ mà hùng hồn như một bản trường ca của bầu nhiệt huyết. Từng luồng ánh sao sáng liên tiếp quyện vào nhau, tựa như một chiếc roi bạc quất mạnh về phía gã ma tướng. Gã ma tướng thấy vậy chỉ bật cười một cách khinh miệt, lạnh lùng buông lời chế giễu:
“Chỉ bằng mười lăm tên Tu Tinh các ngươi cùng với cái trận hình rách nát này mà muốn ngăn cản ta sao?”
“Mười lăm người bọn họ không đủ, vậy thêm cả ta nữa thì sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói già nua bình đạm chợt vang lên, thanh âm như từng cơn sóng từ bốn phương tám hướng đổ ập về phía gã ma tướng. Dưới vầng trăng sáng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông trung niên râu tóc bạc trắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...