"Anh Phong... A, không gian phía sau anh đang sụp đổ kìa!"
"Lục Phong, em mau tránh ra, để anh phá vỡ bức tường này đã!"
"Vậy để em đi tìm chị Liên rồi ba chúng ta cùng phá vỡ bức tường này."
Nhìn thấy nhóc Lục phong, tâm tình Nguyễn Phong cũng thoải mái hẳn, xem ra không gian tinh thần của hắn đã ở ngay phía trước. Bất chợt, trong lòng hắn lại nhớ đến lời căn dặn của sư phụ, trong thế giới tiềm thức của mỗi người luôn tồn tại rất nhiều mê hoặc và cạm bẫy, chỉ có không gian tinh thần mới là chân thực, Nguyễn Phong không khỏi sinh ra nghi hoặc với cảnh tượng trước mắt. Phía sau hắn, từng đám sương khói mịt mờ đang không ngừng sụp đổ với tốc độ chóng mặt, lúc này nếu hắn lại vướng vào mê hoặc thì chỉ e là hắn khó có thể tỉnh lại được nữa. Đưa cánh tay xuyên qua lỗ hổng trên bức tường, Nguyễn Phong nhanh chóng "chạm" tới không gian đằng sau bức tường. Một cơn gió nhẹ lùa qua từng kẽ ngón tay hắn, mơn man lên trên cánh tay hắn, xuyên qua chút khe hở nho nhỏ mà phả vào mặt hắn từng luồng cảm xúc thân quen. Thứ cảm xúc ấy đặc biệt vô cùng, Nguyễn Phong chỉ có thể cảm nhận mà không cách nào miêu tả được, thế nhưng trong lòng hắn lúc này lại rõ ràng một điều: đây chính là không gian tinh thần của hắn. Đúng lúc này, nhóc Lục Phong chợt hô lên:
"Anh Phong, em tìm chị Liên đến rồi."
Tịnh Liên vừa bước tới, nhìn thấy hoàn cảnh phía Nguyễn Phong thì nét mặt luôn bình đạm cũng khẽ biến, không khỏi hô lên một tiếng:
"A, mấy vết nứt kia sắp lan đến đây rồi, chúng ta cần phải nhanh hơn mới được."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta không nên chậm trễ nữa."
Nhóc Lục Phong cũng gật đầu phụ hoạ lời nói của Tịnh Liên, đồng thời, trên hai tay cậu nhóc đã ngưng tụ ra hàng chục lưỡi đao gió, liên tiếp chém lên bức tường trong suốt, để lại từng vết chém sâu hoắm. Tịnh Liên cũng không chậm trễ tung ra những đòn tấn công mạnh nhất của mình. Chỉ thấy trên tay nàng bùng lên một ngọn lửa màu hồng cánh sen, theo sự biến hoá linh động của đôi bàn tay mà hình thành từng tầng công kích. Mặc dù nhìn sơ qua thì những đòn công kích của Tịnh Liên có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng lực sát thương lại không "bình tĩnh" chút nào. Trên bức tường nơi hứng chịu từng đợt công kích của nàng đều bị thiếu cháy một mảng lớn, trên những “vết tích” còn lưu lại những vệt tàn lửa hồng phớt nháy mắt đã ăn mòn thành từng lỗ thủng xuyên thấu qua bức tường. Cứ dựa theo tốc độ ấy thì chẳng mấy chốc bức tường này sẽ hoàn toàn biến mất, ba người Nguyễn Phong cũng khẽ thở phào một hơi, xem ra sự tình cũng không quá gấp gáp.
Chỉ có điều, ba người bọn họ chẳng thể thoải mái được lâu. Bức tường hứng chịu từng đợt tàn phá nặng nề thế nhưng vẫn sừng sững đứng vững mà không sụp đổ. Trên bức tường, ánh sáng lấp lánh chợt loé lên từng đợt, như những cơn sóng lan nhanh khắp bức tường. Từng dấu vết tàn phá trên bức tường cũng từ từ được tu sửa, tốc độ khôi phục tuy không nhanh nhưng cũng đủ khiến cho ba người đều phải biến sắc. Mà ở phía sau Nguyễn Phong, sự sụp đổ đã dần lan đến gần hắn.
Trong lòng Nguyễn Phong lúc này cũng phát hoảng, chỉ có điều hắn vẫn giữ cho bản thân không bị rối loạn. Từng đợt nguyên lực nhanh chóng được điều động, chỉ có điều thân thể biến hoá ra từ tâm thần lại yếu đuối hơn rất nhiều so với thân thể thực sự của hắn khiến cho tốc độ vận chuyển nguyên lực cũng bị chậm đi mấy phần. Dùng toàn bộ số nguyên lực có thể ngưng tụ được hình thành một quả cầu gió, Nguyễn Phong quyết định liều một phen. Chỉ thấy khối cầu gió ngưng tụ ra bỗng chốc thay đổi kết cấu, trên bề mặt khối cầu hình thành từng lưỡi đao gió sắc bén đến đáng sợ, mà phía trung tâm quả cầu gió lại nhanh chóng xoáy tròn tạo thành một lốc xoáy. Cẩn thận điều khiển nguyên lực trong quả cầu gió, Nguyễn Phong rõ ràng cảm nhận được kết cấu của khốii cầu này vô cùng bất ổn, dường như lúc nào cũng có thể bùng nổ trên tay hắn. Đôi tay Nguyễn Phong bắt đầu run rẩy vì sự bất ổn của khối cầu, trên khuôn mặt hắn lại ẩn hiện nét mỉm cười, một nụ cười của kẻ liều lĩnh. Đẩy mạnh hai tay về phía trước, khối cầu gió trên tay hắn chậm rãi bay về phía bức tường. Nguyễn Phong thản nhiên chờ đợi, bởi đến lúc này hắn đã khó có thể làm gì hơn được. Quả cầu gió nháy mắt đã chạm đến bức tường, thế nhưng nó vẫn cứ tiến thẳng về phía trước mà chẳng phải chịu chút cản trở nào. Đợi đến khi quả cầu đã xuyên qua một nửa bức tường mới chịu dừng lại.
"Vút vút..."
Tiếng gió rít chói tai như muốn xé tan màng nhĩ của ba người Nguyễn Phong, quả cầu gió bỗng chốc bùng nổ hình thành một trận lốc xoáy đáng sợ, trong gió lốc rít gào còn kèm theo từng lưỡi đao gió sắc bén vô cùng. Bức tường nháy mắt đã bị khoét thủng một lỗ to, tưởng như đủ để lắp cả một cánh cửa vào được. Phải hứng chịu một đòn công kích có sức tàn phá lớn đến thế, khả năng khôi phục của bức tường dường như cũng bị kích họat hoàn toàn. Cả bức tường bỗng chốc sáng rực lên, tốc độ khôi phục cũng nhanh đến mức chóng mặt khiến cho sức tàn phá của quả cầu gió cũng bị hạn chế, thậm chí khu vực đã vị tàn phá còn dần dần được bồi đắp lại.
Năng lượng trong quả cầu gió dần dần tiêu tan, cơn lốc xoáy tốc độ cũng chậm lại dần, sau cùng hoàn toàn tan biến. Nguyên Phong chỉ chờ có vậy, vừa thấy lốc xoáy biến mất liền bật mạnh người về phái trước, nháy mắt đã lao qua lỗ hổng đang dần khép lại với tốc độ chóng mặt. Đợi đến lúc thân hình hắn đã vững vàng đứng trên mặt đất trong không gian tinh thần của riêng mình, Nguyễn Phong mới thả lỏng tâm tình mà thở hắt ra một hơi. Một khoảnh khắc nọ khi hắn lao qua lỗ hổng, hắn rõ ràng đã cảm nhận được một chút cảm giác áp bách đang dần đè năng lên thân thể. Nếu như hắn chậm trễ dù chỉ một cái chớp mắt thì chỉ e thân thể hình thành từ tâm thần này đã bị bức tường kia nghiền nát.
Nhìn lại về phía sau, xuyên qua bức tường trong suốt, ba người Nguyễn Phong lúc này lại được chiêm ngưỡng một khoảnh khắc cả đời khó quên. Không gian bên kia bức tường đã sụp đổ gần như hoàn toàn, những khe nứt cũng đã vươn đến sát bức tường trong suốt, thế nhưng tất cả những sự việc ấy vào lúc này lại toàn hoàn ngừng lại, thậm chí ngay cả chút bụi bay tán loạn trong không trung lúc này cũng đã trở nên bất động. Ngay sau đó, toàn bộ thời gian giống như được đảo ngược, những khe nứt từ từ khép lại, không gian đã sụp đổ cũng lại khôi phục một cách hoàn hảo. Trong ánh mắt kinh ngạc của ba người bọn họ, vết tích sụp đổ dần dần lui xa, tầng tầng sương khói mờ mịt lại hoàn toàn khôi phục như cũ.
Đúng lúc này, trong lòng Nguyễn Phong chợt như đã sáng tỏ được điều gì, ánh mắt nhìn về phía xa xa trong làn sương khói mờ mịt bỗng hiện lên vẻ chờ đợi. Từ cuối chân trời nơi sương khói mờ mịt bao phủ bỗng chốc loé lên một tia sáng lấp lánh ánh vàng. Tia sáng dần chiếu rọi về phía Nguyễn Phong, chờ cho tia sáng tiến đến gần thì ba người bọn họ mới nhìn được rõ ràng: tia sáng ấy lại chính là một con đường. Con đường cứ thế kéo dài, đến trước bức tường mới hoàn toàn dừng lại. Trên bức tường lúc này đã tự động mở ra một khung cửa hình tròn có viền hoa văn tinh tế như mây như gió, mà trước khung cửa chính là con đường ánh sáng vàng lấp lánh.
Nguyễn Phong thử bước lên con đường, chỉ thấy cảnh vật trước mắt thoáng cái đã hoàn toàn biến đổi. Chờ khi hắn nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì phát hiện ra tâm thần đã trở về với thể xác, hắn đã rời khỏi thế giới tinh thần mà trở về thế giới thực. Vội vàng nhắm mắt lại khai mở tâm nhãn, Nguyễn Phong phát hiên ra trong tâm thần hắn đã xuất hiện một con đường lấp lánh ánh vàng. Đặt chân lên con đường ánh sáng, cảnh vật xung quanh lại biến đổi một cách chóng mặt, đến khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì Nguyễn Phong mới nhận ra hắn đã lại tiến vào không gian tinh thần của chính mình.
"Anh Phong, thế nào rồi?"
Nhóc Lục Phong vội vã lên tiếng hỏi hắn, trên mặt lộ rõ vẻ chờ mong. Mà Tịnh Liên đứng một bên tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng Nguyễn Phong nhận ra được trong ánh mắt nàng có sự mong đợi háo hức vô cùng. Mỉm cười gật đầu với hai người, Nguyễn Phong thoải mái đáp lời:
"Ha ha, anh đã tìm được con đường kết nối với không gian tinh thần rồi. Chờ chút nữa các em cũng thử nghiệm xem có thể thông qua con đường này để đi đến thế giới thực không nhé."
"Hoan hô, vậy là em sắp được ra ngoài đi chơi rồi. Chúng ta thử nghiệm luôn đi anh Phong"
Nhóc Lục Phong vui vẻ hoan hô một tiếng, lại vội vã thúc giục Nguyễn Phong mau mau thử nghiệm một phen. Nguyễn Phong thấy vậy cũng chỉ bật cười vui vẻ, dẫn theo nhóc Lục Phong bước lên con đường ánh sáng.
*********************************************
Phủ lễ sinh.
Trong một cái sân nhỏ yên tĩnh thanh tịch, Vũ Ngôn một thân quần áo xanh đã bạc màu vì thời gian lúc này đang lẳng lặng đứng yên giữa sân, ánh mắt ông nhìn về nơi xa xăm giống như đang hồi tưởng lại những ký ức không biết từ năm tháng nào. Bất chợt, ánh mắt ông đột ngột thay đổi, để lộ rõ nét vui mừng khôn tả. Từ trong gian phòng duy nhất tại nơi đây đột nhiên lan tỏa ra một gợn sóng vô hình. Gợn sóng rất nhẹ tưởng như khó có thể cảm nhận được lại chẳng thể thoát khỏi sự cảm ứng của Vũ Ngôn. Nối tiếp ngay sau gợn sóng, tầng mây trên trời đột nhiên cũng bị tách ra. Từ trên trời, một cột sáng lấp lánh ánh vàng đột nhiên rọi xuống căn phòng, dường như chẳng gặp chút trở ngại nào mà chiếu lên thân thể của người thanh niên đang ngồi nhập định trên giường. Cột ánh sáng vàng cũng chẳng tồn tại lâu, chỉ trong nháy mắt đã tan biến, thế nhưng những biến hóa đến đây vẫn chưa kết thúc. Phong nguyên tố trong cả cái sân bỗng nhiên xao động kịch liệt, thi thoảng còn lan truyền ra từng đợt cảm xúc mơ hồ, dường như là vui mừng, dường như là thân thiết. Vũ Ngôn nhìn những biến đối liên tục xảy ra mà chỉ mỉm cười lắc đầu:
“Đứa nhóc này, làm chuyện gì cũng thích khiến cho người khác chú ý mà.”
Lời Vũ Ngôn vừa dứt, người thanh niên đang ngồi tĩnh tọa trong phòng cũng chợt mở mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...