Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Phủ lễ sinh.

Tại góc phía đông của tòa phủ đệ, trong một gian phòng yên tĩnh.

“Phong à, việc con sắp làm rất nguy hiểm, chỉ cần sai lầm một bước là sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Con hãy suy nghĩ kỹ lại đi, con có thể đợi đến khi đạt tới cảnh giới Ngũ Hành rồi hãy làm việc này, khi đó khả năng thành công sẽ cao hơn rất nhiều.”

Vũ Ngôn lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, Nguyễn Phong cũng đang ngồi xếp bằng bên cạnh ông. Vẻ mặt Vũ Ngôn vẫn bình đạm, nhưng từ sâu trong đáy mắt của ông lại lộ ra một tia quan tâm lo lắng, thậm chí còn có phần sốt ruột. Trái lại, Nguyễn Phong lúc này bộ dạng lại hừng hực quyết tâm, thậm chí trong ánh mắt cũng tràn ngập một vẻ quyết không lùi bước. Mỉm cười đáp lại sự quan tâm của sư phụ, Nguyễn Phong thản nhiên nói:

“Sư phụ, con biết rắng việc sắp tới có rất nhiều nguy hiểm, con cũng biết rằng chỉ cần có thời gian thì chuyện này chắc chắn sẽ trở nên dễ dàng. Thế nhưng, trên con đường tu luyện vốn đã lắm gian nan, chỉ có dựa vào quyết tâm vững bền thì mới có thể tiến lên được. Những lời này chính là sư phụ nói với con, trong lòng con vẫn còn nhớ rõ. Huống chi, chuyện này cũng là một vướng mắc trong lòng con, nếu cứ để như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ hình thành gút mắc khó giải, sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tu luyện của con. Mà đây vốn là điều tối kỵ đối với một thư pháp gia, chính sư phụ đã nói vậy mà.”


Nguyễn Phong trích dẫn những lời dạy bảo của Vũ Ngôn khiến ông không thể nói gì hơn được. Trầm mặc một lát, Vũ Ngôn cuối cùng khẽ gật đầu mà nói với Nguyễn Phong:

“Nếu ý con đã quyết thì ta sẽ hết sức trợ giúp con, thế nhưng trước khi thực hiện việc này ta muốn nhắc nhở con một số điều.”

Dừng lại một chút để sắp xếp suy nghĩ trong lòng, Vũ Ngôn cẩn thận căn dặn Nguyễn Phong:

“Trước khi tiến vào thế giới tinh thần thì con cần phải rõ ràng một điều là nguy hiểm lớn nhất của thế giới tinh thần đến từ chính bản thân con. Sở dĩ nói như vậy là vì chỉ có tâm thần của con mới tiến được vào thế giới tinh thần, mà tâm thần lại không phải là một tồn tại hoàn chỉnh cho nên rất dễ bị lạc đường trong thế giới tinh thần.

Có lẽ con cũng biết, tâm thần chỉ chứa một bộ phận ký ức của con người, mà phần còn lại được lưu giữ tại thể xác. Chính vì thế nên khi tâm thần rời xa thể xác thì nhận thức của cả hai bên đều sẽ bị suy giảm đáng kể. Và còn một điều đáng lo lắng hơn nữa là khi tách rời nhau thì ký ức tại tâm thần và thể xác sẽ dần dần tiến vào trạng thái ngủ để bảo tồn sự toàn vẹn của ký ức, cũng có nghĩa là nếu chỉ tồn tại dưới dạng tâm thần hoặc thể xác thì con sẽ dần dần quên đi những ký ức của bản thân. Chỉ khi nào cả hai bộ phận ký ức này hợp nhất thì con mới có thể nhớ lại được tất cả. Nói cách khác, khi tâm thần của con tiến vào thế giới tinh thần thì con dần dần sẽ quên đi tất cả mọi chuyện, thậm chí ngay cả mình là ai cũng không biết. Đây cũng chính là lý do tại sao thư pháp gia có thể bị lạc trong thế giới tinh thần.


Ngoài ra, con cũng cần phải biết rằng trong thế giới tinh thần thường ẩn chứa rất nhiều mê hoặc. Thông thường những mê hoặc này đều được hình thành dựa trên tiềm thức của con, chính vì vậy chúng rất dễ khiến con ngộ nhận rằng điều mà con nhìn thấy là sự thực. Con cần phải nhớ rằng trong thế giới tinh thần, ngoại trừ không gian tinh thần của con thì mọi thứ còn lại đều là hư vô, đừng để chúng đánh lừa tâm trí của con.”

Có làm thì mới biết khó khăn, Nguyễn Phong sau khi nghe được những lời giảng giải của Vũ Ngôn thì trong lòng không khỏi sinh ra ý chùn bước. Thế nhưng những suy nghĩ tiêu cực này vừa xuất hiện thì đã bị tâm trí của hắn loại trừ, khiến cho Nguyễn Phong càng thêm kiên định với quyết tâm của mình.

“Sư phụ, con đã nhớ rõ những điều thầy dặn, chúng ta có thể bắt đầu được chưa ạ.”

Nhìn thấy vẻ tin tưởng của Nguyễn Phong, Vũ Ngôn cũng yên tâm được phần nào, lúc này mới gật đầu mà nói:

“Có thể bắt đầu rồi. Ta sẽ dẫn con tiến vào thế giới tinh thần, đồng thời cũng sẽ để lại trong tâm thần con một luồng ý thức, vào lúc nguy cấp có thể cảnh tỉnh con, giúp con nhớ rõ được bản thân là ai. Khai mở tâm nhãn đi, thông qua tâm nhãn ta sẽ dẫn con tiến vào thế giới tinh thần.”


Nguyễn Phong cẩn thận nhắm mắt lại, điều hòa cho tâm tình trở nên thật bình tĩnh. Khai mở tâm nhãn của bản thân, cảm nhận của Nguyễn Phong bỗng chốc thay đổi. Giờ phút này, tâm nhãn của hắn không cảm nhận thấy một thế giới tràn ngập màu sắc như mọi khi, thay vào đó là một không gian mịt mờ sương khói chỉ thuần một sắc xám. Tinh thần của Vũ Ngôn đã sớm đứng đợi một bên, vừa nhìn thấy tâm thần của Nguyễn Phong liền tiến lại gần. Trong không gian mờ mịt này, tinh thần của hai người cũng ảo hóa thành hình dạng của họ, chỉ có điều khá là mờ nhạt.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, để sau này khi con đã có thể liên hệ được với không gian tinh thần của riêng mình thì hãy khám phá sau. Bây giờ thì mau đi theo ta, ta sẽ dẫn con đến vị trí tiếp điểm giữa tiềm thức của con với thế thế giới tinh thần này.”

Vũ Ngôn vừa dứt lời thì đã chuyển bước, nhanh chóng tiến vào trong làn sương khói mịt mờ. Nguyễn Phong cũng không dám chậm trễ, vội vã bám sát theo sư phụ. Sau một hồi dò dẫm trong sương khói, hai người tiến đến trước một vùng sáng mơ hồ. Vũ Ngôn lúc này mới dừng bước, cẩn thận dặn dò Nguyễn Phong một lần cuối:

“Phía trước chính là vị trí tiếp điểm giữa tiềm thức của con với thế giới tinh thần. Ta không thể bước vào tiềm thức của con, đoạn đường tiếp theo con phải tự đi một mình rồi. Hãy nhớ, ngoại từ không gian tinh thần của con, tất cả những điều còn lại chỉ là hư vô. Khi con phát hiện ra không gian tinh thần, trong lòng con sẽ tự nhiên sinh ra cảm ứng khiến con biết được mình đã tìm đến đúng vị trí. Thôi, thời gian của con không nhiều, để sư phụ giúp con thêm một việc cuối cùng trước khi con tiến vào đó.”

Nói đến đây, hai tay của Vũ Ngôn chợt hoa lên, từng ngón tay liên tục kết hợp lại với nhau thành những thủ ấn phức tạp. Một dòng chữ lấp lóe ánh sáng dần hiện ra trong không trung, sau đó liền nhập vào trong thân thể Nguyễn Phong. Hoàn thành việc này, Vũ Ngôn mới cẩn thận vỗ vai Nguyễn Phong, sau đó liền rời khỏi không gian tinh thần.


Nguyễn Phong chờ sư phụ rời đi rồi mới bước vào trong quầng sáng mơ hồ kia. Cả không gian trong phút chốc bỗng bừng sáng lên khiến hắn không kìm được phải nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì mọi thứ đã lại thay đổi hoàn toàn. Trước mắt hắn, từng dòng hình ảnh không ngừng lướt qua, giống như những thước phim sống động và chân thực nhất về một cuộc đời, cuộc đời của hắn!

Nhìn vào trong một dòng hình ảnh, Nguyễn Phong chợt thấy một ông lão tinh thần quắc thước đang ngồi đọc sách, bên cạnh là một chú nhóc bộ dáng tinh nghich đáng yêu đang ríu rít hỏi từng câu hỏi ngộ nghĩnh. Mỗi khi chú nhóc hỏi điều gì ông lão đều mỉm cười giải đáp, trong nụ cười có chứa một niềm hạnh phúc chỉ người đã làm cha mẹ mới hiểu.

Nhìn sang một dòng hình ảnh khác, Nguyễn Phong lại nhìn thấy chú nhóc kia, chỉ có điều chú nhóc ấy đã lớn hơn một chút so với trước. Chú nhóc đang tập đi xe đạp, mãi vẫn chưa tự mình ngồi lên yên xe được, thi thoảng lúc lấy đà còn bước hụt chân mà ngã sõng soài ra mặt đất. Một người đàn ông khoảng ba lăm ba sau tuổi, mỗi lúc thấy chú bé ngã ra đất lại bước đến nâng chú nhóc dậy, cẩn thận phủi bụi bẩn bám trên người chú nhóc, thế nhưng ngay sau đó lại bắt chú nhóc phải tập đi xe tiếp. Chiều tối muộn, hai cha con đạp xe đèo nhau về nhà, người cha lấy ra thuốc sát trùng, bông băng và đủ thứ khác giúp đứa con băng lại những phết trầy xước trên da thịt. Mặc dù ông không cho đứa phép chú nhóc khóc lóc kêu ca, thế nhưng từng động tác của ông lại rất cẩn thận, cố gắng làm cho chú nhóc không cảm thấy một chút đau đớn nào.

Lại nhìn sang một hình ảnh khác, Nguyễn Phong vẫn bắt gặp chú nhóc ấy, chỉ có điều lúc này chú nhóc đã lớn hơn, trở thành một thiếu niên khôi ngô sáng sủa. Cậu thiếu niên hôm ấy dường như là dậy sớm hơn mọi ngày, vội vã đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo thật đẹp, vội vội vàng vàng bước ra khỏi cửa nhà. Một người phụ nữ tuổi tầm trung niên vội bước từ trong nhà ra, đưa cho cậu thiếu niên một túi đồ ăn chuẩn bị sẵn, lại cẩn thận dặn dò cậu thiếu niên rất nhiều điều. Cậu thiếu niên gật đầu vâng dạ liên hồi, sau đó lại vội vã chạy ra khỏi nhà, rất nhanh đã chạy đến trường học. Tại trường học lúc này đã tập trung rất đông học sinh, từng đoàn học sinh xếp thành hàng lối bước lên những chiếc xe du lịch cỡ lớn, có vẻ như hôm nay học sinh trong trường được đi tham quan. Cậu thiếu niên giống như chợt nhớ ra điều gì đó, lần tìm đủ mọi túi áo túi quần rồi mới tiu nghỉu phát hiện ra đã quên mang theo tiền. Đúng lúc này, người phụ nữ nọ lại vội vã chạy vào trường, rất nhanh đã phát hiện ra vị trí của cậu thiếu niên. Đưa cho con một tờ tiền mới cứng, người phụ nữ lại cẩn thân dặn dò đủ mọi điều. Cậu thiếu niên nhận được tiền thì rất vui mừng, gật đầu vâng dạ một hồi rồi theo chúng bạn bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh đi xa dần mà người phụ nữ vẫn đứng ở đó, ánh mắt lặng lẽ nhìn theo bóng dáng chiếc xe, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

Những hình ảnh dần lướt qua, đôi mắt Nguyễn Phong chẳng biết đã đỏ ửng lên từ bao giờ. Cậu nhóc kia, chẳng phải chính là hắn hay sao! Ông lão kia, chẳng phải chính là ông nội hắn hay sao! Còn có người đàn ông và người phụ nữ kia nữa, đó chính là bố mẹ hắn đấy chứ! Ông nội hắn, vẫn luôn hiền từ như thế, lúc nào cũng mỉm cười giải đáp tất cả thắc mắc của hắn. Cha hắn vẫn luôn nghiêm khắc như vậy, thế nhưng trong lòng ông chưa từng có một giây phút nào ngừng quan tâm đến con. Và còn mẹ hắn nữa, mẹ hắn luôn dành cho hắn tình yêu thương bao la nhất, lo lắng cho hắn từng bữa ăn giấc ngủ, luôn biết được hắn cần gì, và giữa một biển người mênh mông, mẹ hắn vẫn luôn có thể tìm vị trí của hắn chỉ trong giây lát!

Hốc mắt cay cay, sống mũi phập phồng thổn thức. Nhìn vào những thước phim trước mắt, tất cả những cảm xúc thân thương nhất của tình cảm gia đình lại một lần nữa ùa về trong tâm trí Nguyễn Phong. Hắn cứ thế lặng yên bước đi giữa từng dòng hình ảnh, ánh mắt chẳng biết từ lúc nào đã trở nên nhạt nhòa. Trước mắt hắn, cả không gian bất chợt sáng lòa lên, rồi sau đó rất nhanh đã chìm vào tăm tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui