Trời về đêm. Một mảnh rừng rậm vốn yên tĩnh nay lại náo nhiệt vô cùng, ánh lửa trại bập bùng soi rọi, xóa tan đi cái âm u của đêm tối. Nơi nơi vang lên tiếng hò hét, tiếng hô hào, tiếng cụng ly….. còn cả những tiếng tranh cãi hỗn loạn.
Một cơn gió nhẹ lướt qua mảnh rừng, mang theo chút hơi thở mát mẻ, xoa dịu đi cái nóng bức cuối hè. Tiếng gió xào xạc ngang qua, kéo theo một bóng người đang phi nhanh đến. Tiếng vó ngựa rộn ràng nện lên đất, tạo ra một âm điệu nhịp nhàng giữa đêm khuya, gợi lên trong lòng người chút bi tráng mà hào hùng.
“Híiiiiiiiii……..”
Một tiếng ngựa hí gấp gáp vang lên. Vó ngựa đang phi nhanh vội vàng dừng lại, khiến cho con ngựa không kìm được mà lồng lên, cả người dường như dựng thẳng dậy, chỉ còn đứng trên hai chi sau. Người trên ngựa không thể không công nhận là một gã kị sĩ giỏi, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng ghìm cương một chút, đã có thể khống chế con ngựa bình tĩnh trở lại, thân thể hắn từ đầu đến cuối không hề có chút nào bất ổn, vẫn tự nhiên thăng bằng ngồi trên lung ngựa.
“Hừ, không ngờ ở đây lại còn xảy ra một chuyện chướng tai gai mắt như thế. Một đám đàn ông lực lưỡng, lại đi bao vây mấy cô gái chân yếu tay mềm. Thật đúng là làm mất thể diện đàn ông”
Gã kị sĩ trên lưng ngựa ánh mắt xuyên qua tầng tầng cành lá, nhìn rõ ràng tình hình phía trước. Ở bên kia, một đám trai tráng đang bao vây mấy cô gái chân yếu tay mềm vào giữa, ngoài ra còn có một gã thanh niên mặc áo vàng, dáng vẻ giống như kẻ cầm đầu của đám người này đang đứng đối diện với mấy cô gái. Các nàng lúc này lại đang kết thành một trận hình tấn công, nhằm thẳng về phía gã thanh niên áo vàng mà đánh tới. Thế nhưng đòn tấn công tổng hợp này dường như chẳng có chút tác dụng nào đối với gã thanh niên áo vàng kia, hắn chỉ cười khảy một cái, cây quạt trong tay khẽ vung lên, nhẹ nhàng tùy ý nhưng lại có thể chặn lại tất cả mọi phương hướng tấn công của đối phương.
“Chút trận pháp nho nhỏ này chẳng làm gì được ta đâu, các nàng nếu biết điều thì nên ngoan ngoãn theo ta về trại đi, đỡ phải chịu nỗi khổ đau đớn.”
Giọng nói của gã thanh niên mang đầy ý trào phúng vang lên. Đáp lại hắn là một sự yên lặng vô cùng. Trận hình công kích của mấy cô gái kia vẫn liên tục tấn công về phía hắn. Tên thanh niên này có vẻ không còn kiên nhẫn, chiếc quạt đang vung lên có vẻ hờ hững đột nhiên tăng mạnh tốc độ, mang theo một tia hào quang màu vàng sáng chói, giống như ánh kim loại, đâm mạnh về phía trận hình đang công kích hắn. Một đòn này của hắn xuất ra cực nhanh, chiếc quạt mơ hồ biến thành một mũi nhọn, trong nháy mắt đã xuyên phá trận hình kia. Thế nhưng, khác với suy nghĩ của đa số người ở đây, trận hình tuy bị xuyên phá, nhưng lại không hề tan biến, mà rất nhanh biến đổi. Vốn đang liên kết thành một thể hoàn chỉnh, lúc này đây từng người lại tách ra, công kích gã thanh niên kia từ khắp mọi hướng.
“Ồ, có chút biến hóa. Chỉ là như thế này thì vẫn còn kém quá”
Gã thanh niên đối với trận hình vừa biến đổi thì chỉ sửng sốt một chút, sau đó lại nở một nụ cười coi thường. Chiếc quạt trên tay hắn vốn đang gấp lại, lúc này liền mở ra, không ngờ lại là một chiếc quạt hoàn toàn được chế tạo từ kim loại, sắc bén không kém gì một lưỡi đao. Chỉ thấy hắn ta liên tục vung chiếc quạt lên, giống như vung một thanh đao sắc bén, không ngừng chém ra. Từng đường đao nhìn có vẻ rời rạc, mỗi chỗ một nhát, nhưng chỉnh thể lại hình thành lên một mạch nối liền, bao phủ xung quanh thân thể hắn, ngăn chặn tất cả các đòn công kích.
“Quá kém, quá kém. Trình độ như vậy cũng xứng múa may trước mặt ta sao?”
Nói rồi, thân thể hắn liền di động. Bước chân của tên thanh niên áo vàng liên tục đạp những bước bộ pháp kì lạ, thân thể hắn giống như khiêu vũ, xoay tròn không ngừng. Chiếc quạt kia cũng theo thân thể hắn xoay chuyển liền giống như một phiến lá cây cuốn theo gió, lưỡi sắc cứa vào không khí phát ra từng tiếng rít chói tai. Tất cả đòn tấn công vốn đang nhằm vào hắn, liền dễ dàng bị chặt đứt, một loạt tiếng va chạm vang lên, còn có cả tiếng vỡ nát, gãy vụn. Chỉ thấy những cô gái đang công kích hắn liền bị bắn ngược trở về, vũ khí của các nàng, chính là mấy dải lụa khoác trên tay, lúc này đã bị chặt đứt thành từng khúc.
“Ha ha, thế nào các cô em, còn lời gì để nói nữa không. Nếu không có thì mau ngoan ngoãn theo ta về đi nào”
Cô gái chua ngoa từ nãy đến giờ vốn im lặng, lúc này liền lên tiếng:
“Hừ, ta khuyên ngươi một câu”
“Hả, nàng muốn nói gì với ta cơ?”
Gã thanh niên ra vẻ đùa cợt, còn nghiêng đầu về phía cô gái, giống như muốn lắng nghe cho rõ. Cô gái thấy vậy chỉ mỉm cười:
“Hãy nhìn lên trên kìa”
Vừa lúc nàng dứt lời, từ phía trên đỉnh đầu gã thanh niên liền truyền đến một tiếng gió rít sắc bén. Gã thanh niên lập tức biến sắc, cả thân thể hắn liền xoay một vòng, né sang một bên, đồng thời vung tay đánh ngược lên. Chỉ là khi hắn phát hiện ra thì đã chậm, một dải lụa trắng tinh đã quấn quanh cổ hắn, nhanh chóng thít chặt lại. Hắn vội vã đưa hai tay lên nắm chặt lấy dải lụa kia, miệng cũng nói lời đe dọa:
“Ngươi nếu khôn hồn thì nên thả ta ra, ta chính là Trịnh Kim, tam công tử của Trịnh Tông. Nếu giờ ngươi thả ta ra, ta có thể đảm bảo để các ngươi thoải mái ra đi, bằng không đừng trách ta độc ác”
“Hừ, ngươi vẫn còn mạnh miệng hay sao, bây giờ tính mạng của ngươi là nằm trong tay chúng ta, ta nghĩ người có quyền lên tiếng chính là bọn ta mới phải”
“Được, vậy các ngươi muốn điều kiện gì. Chỉ cần các ngươi thả ta ra, ta liền có thể đáp ứng”
“Hừ, chúng ta muốn chính là con cáo kia. Chỉ cần các ngươi đưa con cáo đó ra đây, ta liền có thể thả cho ngươi đi”
“Tốt, người đâu, mau đưa con cáo đó ra cho mấy vị tiểu thư này.”
Hắn vừa ra lệnh cho đám người dưới, vừa cẩn thận giữ chặt lấy dải lụa đang quấn chặt cổ mình. Mấy cô gái mải để ý đến con cáo kia, không nhận ra trong mắt hắn chợt lóe lên một tia hung ác. Đúng lúc này, cô gái có chút chua ngoa kia đột nhiên nhận ra một ánh mắt hắn có sự thay đổi, liền lên tiếng.
“Chị à, tên này ta thấy tà ác vô cùng, không nên giữ lại, mau tiêu diệt hắn đi”
“Ha ha, lúc này mới muốn ra tay thì đã muộn rồi”
Tên thanh niên áo vàng liền hét lớn một tiếng, hai tay hắn toát ra hai luồng nguyên lực kim hệ sắc bén, nhanh chóng chặt đứt dải lụa đang quấn trên cổ hắn. Theo đó, hắn phẩy tay đánh về phía mấy cô gái kia, một làn sóng khí mang theo vô số những mảnh kim loại sắc nhọn được hắn dùng nguyên lực ngưng tụ thành liền tràn về phía những cô gái kia. Cô gái áo trắng dẫn đầu vội vã tung chiêu ngăn cản, chỉ là trong lúc vội vã nguyên lực điều động không đủ, tuy cản lại được một chiêu của Trịnh Kim, nhưng khí huyết cũng cảm thấy nhộn nhạo, không khỏi lùi về sau mấy bước. Vừa gắng gượng dừng lại được, nàng đã lại thấy gã Trịnh Kim kia vọt tới phía trước mặt mình, một vầng sáng vàng kim nhạt theo thế từ trên không bổ xuống, nhằm thẳng đỉnh đầu của nàng. Một đòn này ra tay cực kỳ tàn độc, xuất chiêu chính là muốn đoạt mạng người, cô gái lúc này còn chưa kịp ổn định nguyên lực, chỉ sợ không thể ngăn lại được chiêu thức ác độc này.
“Dừng tay”
Đúng lúc này, hai tiếng hét to cùng lúc vang lên. Chỉ thấy, từ trong rừng cây, hai luồng nguyên lực cùng lúc phóng đến, một bên là nguyên lực lôi hệ bùng nổ mạnh mẽ, chặn đứng chiêu thức của Trịnh Kim lại, mà luồng nguyên lực còn lại là phong hệ, tự do, mềm mại, nhẹ nhàng đẩy cô gái lui về sau một khoảng, giúp cho nàng tránh thoát khỏi tầm ảnh hưởng của sự va chạm.
Chờ khi cô gái bình ổn lại, đã thấy trước mặt hai thân ảnh, một người toàn thân áo trắng trông có vài phần tiêu sái, mà người kia thì một thân áo xanh nhìn giản dị vô cùng, nhưng lại mơ hồ hiển lộ tài năng khó mà che giấu. Người áo trắng liền tiến lên một bước, lên tiếng nói:
“Hừ, hay cho một kẻ họ Trịnh, không chỉ lấy đông hiếp ít, còn nhẫn tâm ra tay tàn độc với một cô gái chân yếu tay mềm. Ngươi quả thực là một nỗi sỉ nhục lớn đối với đàn ông”
“Các ngươi là ai, đã biết rõ ta là người của Trịnh tông mà còn dám xem vào chuyện của ta ư?”
“Trịnh tông? Trịnh tông thì là cái gì? Ở trên phạm vi của Đại Việt quốc, mọi việc đều phải tuân theo pháp luật của Đại Việt quốc. Các ngươi đã làm trái pháp luật, còn dám to tiếng kiêu ngạo sao?”
“Ha ha, pháp luật ư? Pháp luật là cái thứ gì chứ? Ta không cần biết pháp luật là gì, chỉ biết là ai có sức mạnh thì kẻ đó có quyền mà thôi.”
“Người có sức mạnh, càng phải có trách nhiệm cao hơn. Ngươi mang trên mình sức mạnh, thế nhưng lại lạm dụng nó làm điều sai trái, thật uổng cho ngươi có được sức mạnh.”
Người thanh niên áo trắng mở miệng nói toàn lời chính nghĩa, nhưng không ngờ lại khiến cho đám người kia bật cười, thậm chí có tên còn cười đến mức ngã ra đất. Nguyễn Phong nhìn hắn, không khỏi thở dài một tiếng. Tên này tuy là người tốt, nhưng có lẽ là quá ngây thơ rồi. Hắn ta vậy nhưng lại đem chính nghĩa ra nói với một đám người chỉ tin vào nắm đấm, thật đúng là hết nói nổi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...