Lúc này đã là sau hoàng hôn, mặt trời đã khuất bóng, khắp không gian dần bị sự u tối xâm chiếm, chỉ còn lại vài tia sáng le lói của một ngày đã qua. Bìa rừng nơi tiếp giáp với huyện Tương Dương, giờ phút này càng thêm trở nên tối tăm hơn, nhưng không vì thế mà trở lên lạnh lẽo cô quạnh. Nơi đây vẫn tràn ngập bóng người, tràn ngập tiếng nói chuyện, tràn ngập ánh lửa trại bập bùng, và còn tràn ngập cả những xích mích tranh cãi. Ở đâu có người, ở đó tất nhiên sẽ có xích mích, nhưng nếu như là một nơi tập trung rất nhiều người, đều vì một mục tiêu duy nhất, vậy xích mích càng dễ dàng xảy ra.
“Ha ha, mấy cô em, xinh đẹp thế này sao không ở nhà lo việc nữ công gia chánh, chờ người đến rước đi, tội gì phải lặn lội đến nơi rừng sâu chịu khổ cực như vậy?”
“Hừ, miệng lưỡi thối tha, chúng ta làm gì có liên quan đến các ngươi sao?”
“Tại sao không chứ? Chính mấy cô em vừa mới tranh miếng ăn với chúng ta đấy thôi. Rõ ràng con cáo kia là chúng ta săn được, vậy mà các cô em chỉ đơn giản nói vài câu đã muốn mang đi hay sao?”
“Chúng ta rõ ràng đã trả giá với các ngươi rồi, thế mà các ngươi cứ khăng khăng không chịu. Ta nói lần cuối, con cáo này chúng ta muốn mua, có thể trả cho các ngươi năm trăm lạng bạc. Đây là giá cuối cùng rồi”
“Ha ha, ở cái chốn toàn cây với cỏ này, có tiền thì làm được gì chứ. Ta cũng nói lần cuối, con cáo này chúng ta không bán, nó chính là bữa tối của chúng ta.”
“Trong rừng thiếu gì động vật, các ngươi có thể đi săn thêm mà. Các ngươi muốn thế nào mới chịu giao con cáo này cho chúng ta?”
“Ha ha, muốn chúng ta giao con cáo này ư? Đơn giản thôi, chỉ cần mấy cô em chịu theo chúng ta một đêm, vậy con cáo này liền là của các cô em rồi”
Tại một khoảng rừng nhỏ, lúc này đang diễn ra một cuộc xích mích giữa hai đám người. Một bên là một đám trai tráng mạnh khỏe, mà phía bên kia lại là vài cô gái xinh đẹp. Đám trai tráng kia rõ ràng không có ý tốt, từ đầu đến cuối trong lời nói đều mang theo vẻ trêu trọc, mà ánh mắt của vài tên trong số đó còn dán chặt lên thân thể những cô gái kia. Khi tên dẫn đầu trong bọn chúng, là một gã đầu trọc, buông lời khinh bạc, cả đám liền hô hố cười to, bỉ ổi vô cùng. Mấy cô gái nghe những lời ấy xong, không khỏi đùng đùng tức giận:
“Các ngươi đúng là một đám thối tha, miệng lưỡi không nói ra được lời gì tử tế. Ngươi có tin ta giật lưỡi của ngươi ra cho chó ăn không?”
“Hừ, con khốn chua ngoa, ông đây đã nói chuyện tử tế với chúng mày rồi, thế mà mày còn không biết ý tốt của ông. Đến lúc để ông đây ra tay thì mày đừng có hòng xin xỏ gì hết”
“Đúng là loại không biết xấu hổ, một đám trai tráng thế nhưng lại định cậy đông người chèn ép mấy cô gái chúng ta ư? Loại người như ngươi thật đúng là vô dụng, chẳng được tích sự gì cả?”
“Cái gì, loại con gái lăng loàn này, ông nhất định phải bắt mày về hành hạ giày vò cho mày muốn sống không được, muốn chết không xong. Dám buông lời xúc phạm chúng ta ư, anh em đâu, mau bắt lấy mấy con khốn này, tối nay đem về hưởng thụ một phen”
Một lời không hợp, hai bên liền tuốt kiếm giương cung, không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng đến cực điểm. Đúng lúc này, một cô gái có vẻ là thủ lĩnh trong số những cô gái kia liền tiến lên, muốn hòa giải căng thẳng. Dáng người nàng thanh mảnh nhẹ nhàng, bước đi uyển chuyển giống như một cánh bướm, tà áo trắng dài thướt tha, tạo ra cho người ta một cảm giác mềm mại nhu mì. Đám trai tráng vốn đang nổi giận, ngay khi nhìn thấy nàng cũng phải ngây ngất thất thần, sự tức giận trong lòng ngay lập tức tiêu biến đi đâu mất.
“Mấy vị công tử, chúng ta đâu cần phải căng thẳng như thế chứ. Con cáo này dù sao cũng rất nhỏ, nếu đem làm thịt cũng chẳng được bao nhiêu, không bằng các vị bán lại cho chúng ta, chúng ta nguyện ý trả giá cao để mua được nó. Một nghìn lạng bạc có được hay không?”
Giọng nói của cô gái này nhẹ nhàng vô cùng, lại có vẻ mềm mại ngọt ngào, thấm nhuần vào tâm trí người nghe. Gã nam nhân cầm đầu suýt chút nữa đã bị giọng nói của cô gái thuyết phục, chỉ là hắn ta cũng coi như là tỉnh táo, rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh của mình.
“Không được, chúng ta đã nói không bán là không bán. Con cáo này tuy ít thịt thật, nhưng cũng đủ cho mấy người ăn. Trời dù sao cũng đã tối, muốn đi săn thêm cũng không phải dễ dàng, vì vậy con cáo này chúng ta không muốn bán.”
“Ài, nếu vậy thì chúng tôi cũng không còn cách nào thuyết phục các vị rồi. Các em, chúng ta đi thôi”
Cô gái áo trắng này thấy không thể thuyết phục được mấy kẻ kia, cũng không muốn nán lại thêm nữa, liền quyết định cho mọi người bỏ đi. Thế nhưng sự việc lại không theo ý của một mình nàng:
“Đứng lại. Mấy cô em tưởng rời đi dễ dàng như vậy sao? Vừa nãy là ai đã buông lời xúc phạm chúng ta? Những lời này tuyệt đối không thể tha thứ được, vì vậy mấy cô em chỉ sợ phải lưu lại cùng chúng ta rồi”
Nói rồi gã trọc đầu kia liền phất tay một cái, đám người phía sau hắn vội vã xông lên, bao vây mấy cô gái lại. Cô gái áo trắng kia nhíu mày một cái, sau đó mới quay lại nói:
“Vị đại ca này, chúng ta chẳng qua là vô tình gặp mặt, có cần phải làm khó nhau như thế không? Dù sao đôi bên cũng là lời qua tiếng lại, cả hai đều không ai thua kém ai, cũng đâu cần phải làm căng thẳng đến thế?”
“Ha ha, cô em không muốn căng thẳng, nhưng ta lại thích căng thẳng đấy. Tối nay ta muốn chính là cô em rồi, mau mau theo ta về trại thì sẽ không phải chịu khổ sở đâu”
“Rút cục vẫn là một lũ háo sắc, ham muốn sắc đẹp của chúng ta. Các chị em, chúng ta cùng liên thủ chống lại chúng, dù chết cũng không thể để chúng làm ô nhục chị em ta.”
“Đúng là không biết điều, nhẹ nhàng không thích lại thích cứng rắn, ạnh em đâu, mau để cho lũ con gái này biết sự mạnh mẽ của các anh em đi nào”
Hai bên lúc này đều đã tuốt vũ khí ra khỏi vỏ, nhìn nhau gườm gườm tìm thời cơ để xông lên, thế nhưng bọn họ lại không biết rằng, trong bóng tối lúc này vẫn đang có những ánh mắt chăm chú nhìn vào bọn họ.
“Đại ca, chúng ta có nên xông lên giúp đỡ mấy cô gái kia không? Dù sao bọn họ cũng là phái yếu, lại còn bị đám người kia lấy đông bắt nạt ít, ta thật không đành lòng nhìn bọn họ bị những gã kia làm nhục”
Trần Duy đứng từ xa quan sát, lên tiếng đề nghị với Nguyễn Phong. Nhóm người Nguyễn Phong đã đến đây từ sớm, về cơ bản cũng đã nắm rõ tình hình ở nơi đây.
“Không phải vội. Ta xem mấy cô gái kia bản lĩnh không kém, chưa chắc đã bị bọn người kia khi dễ. Mà ngươi quên rằng chúng ta đến đây làm gì sao? Mục đích chính của chúng ta là đi tìm hiểu tình hình, chứ không phải ra tay hành hiệp. Hiện giờ chúng ta cứ nên quan sát đã.”
“Văn Thái, ngươi làm gì cũng chậm chạp như vậy hết. Chúng ta bây giờ chờ ở đây, vậy chút nữa có kẻ khác nhanh chân đến trước thì sao? Ai biết được bọn chúng có lòng dạ xấu xa nào không?”
“Ồ, Trần Duy, hôm nay không ngờ ngươi lại đề cao tinh thần hiệp nghĩa đến vậy đấy! Từ lúc nào mà một kẻ luôn tính toán lợi ích như ngươi lại có thể chính trực đến thế nhỉ? Ta xem quá nửa là ngươi bị nữ sắc mê hoặc, muốn thể hiện trước mặt mấy cô gái kia mà thôi.”
“Hừ, ngươi…. Ta đâu phải loại người như thế chứ”
“Suỵt, có biến kìa, mau cẩn thận quan sát đi”
Từ Hồng đang theo dõi tình hình, nhanh chóng nhận ra được sự biến đổi, liền báo trước cho mấy người Nguyễn Phong.
Phía bên kia, trường tranh đấu đã bắt đầu được một lúc, tình cảnh thế nhưng lại ngoài ý nghĩ của người ta. Hơn mười cô gái chân yếu tay mềm, lúc này lại kết hợp thành một trận pháp kỳ lạ, công thủ cẩn thận, khiến cho đám trai tráng kia liên tục bị bức lui, khó mà xâm phạm được một bước. Có mấy kẻ liều lĩnh xông bừa lên liền bị trận pháp đánh bật ra ngoài, khắp người bầm dập, thậm chí có kẻ xui xẻo còn gãy chân gãy tay, trở thành tàn phế. Gã đàn ông dẫn đầu kia lúc này vô cùng tức giận, thế nhưng lại không có biện pháp nào để đột phá trận pháp phòng ngự của đối phương, chỉ có thể đứng ngoài trơ mắt nhìn.
“Thế nào, tên trọc đầu kia, không phải các ngươi vừa nãy to mồm lắm hay sao, giờ ta xem các ngươi thật đúng là vô dụng mà. Đã không cản được chị em chúng ta, vậy cũng nên biết điều mà cút đi, đừng để đến lúc bọn ta nổi giận thật sự thì e là các ngươi khó toàn mạng.”
“Vô dụng, thật sự là quá vô dụng. Cô nương mắng rất hay, khiến cho ta cũng phải cảm thấy hổ thẹn thay cho bọn hắn. Thật không biết trong nhà ta nuôi đám người như vậy để làm gì nữa”
Đúng lúc này, lại có một giọng nói của nam nhân từ trên không vọng xuống. Trong đêm tối, một bóng người áo vàng từ trên không trung từ từ hạ xuống, nhìn qua lại có vẻ chói mắt lạ thường.
“Công tử, thuộc hạ thật vô dụng, nhìn thấy mấy con bé này có vẻ xinh đẹp, định đem về cho công tử giải sầu nhưng không được. Kính xin công tử trách phạt.”
“Ngươi đúng là quá vô dụng mà. Đã vậy tối nay khi ta vui vẻ với mấy cô nương này, ngươi sẽ không có phần nữa. Giờ thì mau chóng đứng sang một bên đi”
Mấy cô gái vừa nghe thấy lời này, liền lập tức nổi giận, trận hình vốn đang ở thế phòng ngự, liền biến đổi thành tấn công, giống như một cơn sóng ập tới phía gã thanh niên áo vàng kia. Hắn ta thấy vậy cũng chỉ cười nhạt một tiếng, phe phẩy cái quạt trên tay, giống như không có chuyện gì:
“Chỉ là một cái trận pháp nho nhỏ, áp dụng theo nguyên tắc lưu chuyển của nước, vậy mà cũng muốn đem ra hù dọa ta ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...