Bút Tháp


Trước sức mạnh không thể chống cự của máy móc, sự tồn tại của con người cực kỳ nhỏ bé.

Sau nháy mắt, họ đã rời xa chỗ kia.

Tiếng gió rít gào, ghế sắt chở họ trượt rất nhanh trên đường ray kim loại, như viên bi thép lăn lộn giữa mười mấy tòa thành khổng lồ.
Cuối cùng, họ dừng lại trước cánh cửa kim loại của một lối đi sâu thẳm.

Lối đi được mở ra bằng động cơ trên vách tường, trông nó như cái hang sâu được đẽo trong vách núi.

Lối vào dẫn tới một sảnh nhỏ hình tròn với trần thấp, có lắp lò sưởi trong tường, đồng hồ treo và một chiếc đèn hình cây bằng kim loại rất đẹp, trên vách tường có vài cánh cửa hình vuông có đinh tán nhưng đều đóng kín.

Giữa sảnh đặt một chiếc bàn kim loại gỉ sét loang lổ với khoảng hơn chục chỗ ngồi bên cạnh.
Tòa mê thành này nhất định đã lên kết hoạch tất cả hành trình của họ như một tuyến đường truyền động cơ học, họ được sắp xếp cho cuộc sống như những học sinh có chương trình học nặng nề nhất.

Không còn lựa chọn nào khác, họ đưa mắt nhìn nhau chốc lát, rồi lần lượt ngồi vào bàn.
Chiếc bàn kim loại với những đường nét trơn nhẵn, mặt bàn được trang trí với hơn chục bức tượng sắt hình thú tinh xảo, chúng mang những diện mạo khác nhau, cùng hướng mặt vào thân ghế vuông vắn.

Động tác "ngồi xuống" này tác động đến thiết bị trong ghế, tiếng động cơ rất nhỏ vang lên, sau đó một dòng chất lỏng được phun ra từ miệng tượng thú, chảy chính xác vào vật chứa có dạng hình cái ly trước mặt.
Trước mặt Úc Phi Trần là bức tượng hình con rồng giương cánh trông rất dữ tợn, Anphil ngồi bên phải hắn, bức tượng là con ngựa một sừng có cánh, Shiramatsu bên trái là một con vật lạ có thân sư tử và đầu hươu.

Sau khoảng nửa phút, màn trình diễn phun suối kết thúc, Úc Phi Trần cúi đầu nhìn vào thứ trong ly – chất lỏng có ba màu đen, đỏ và trắng phân biệt rõ ràng thành ba vòng, đen ở ngoài cùng, đỏ chính giữa, trắng bên trong.
Úc Phi Trần: "..."
Thứ này trông không giống thứ có thể uống được, hơn nữa hắn cũng không muốn uống.

Thứ này không khỏi khiến hắn nhớ đến nồi lẩu uyên ương ma thuật ở phó bản đền thần vừa rồi.
Sau cơn ác mộng lớp truyền động, cộng thêm cái chết thê thảm của Nini.

Những người khác đều thẫn thờ, Lilia uể oải nói: "Không phải là muốn chúng ta uống thứ này chứ."
Trần Đồng: "Nhưng tôi đói quá à."
Cái kèn đòi mạng lại lên tiếng: "Nhiệm vụ học tập hôm nay đã kết thúc rồi, đến giờ dùng bữa rồi! Ăn tối xong, các trò có thể tự do hoạt động, nhưng nhất định phải về phòng trước khi kim đồng hồ song song với mặt đất nha ~ Chương trình học ngày mai bắt đầu khi kim đồng hồ vuông góc với mặt đất, hãy trân trọng thời gian học tập, đừng đến muộn đó ~"

Trần Đồng lại mắng một tiếng "mọe", mặt mày dữ tợn trừng mắt với "bữa tối", sau cùng cắn răng bưng ly lên, nhe răng trợn mắt một hơi hết sạch.
"Má ơi, y như uống dầu diesel vậy." Anh ta kết luận, "Không có độc đâu, mọi người cũng uống đi, nội quy của trường không cho phép lãng phí đồ ăn."
Thấy Trần Đồng uống không chết, những người khác cũng lục tục uống.
Úc Phi Trần cũng uống hết một ly, không có mùi, nhưng vị thì đúng là giống dầu diesel thật.

Cả ngày hôm nay tinh thần căng thẳng mức độ cao, hao phí rất nhiều năng lượng, ngay cả hắn cũng hơi kiệt sức.

Nhưng uống xong, giống như có năng lượng mới sinh sôi trong cơ thể, chẳng mấy chốc cả người đã về trạng thái bình thường.

Những người khác cũng nhận ra điều này, đạo trưởng Linh Vi nói: "Chẳng lẽ đây là ích cốc đan ở thế giới này ư?"
Mặc kệ thứ này là gì, mọi người đều xuất hiện triệu chứng hồi phục sức sống, tinh thần hăng hái, bắt đầu thảo luận những chuyện xảy ra hôm nay.
Đây là một học viện, còn họ là học sinh.

Nội dung chương trình học là học sinh làm ra tàu lượn, mà làm xong sẽ tự ngồi nó về ký túc xá, đây là dùng thực tế kiểm tra thành quả học tập một ngày, cũng chính là "bài kiểm tra tại lớp".
Nini chết rồi, động cơ của cô gặp trục trặc rã ra tại chỗ, không qua được bài kiểm tra.

Quý ngài Lẩm-bà-lẩm-bẩm cúi đầu nín thinh, trông rất buồn.

Úc Phi Trần hiểu cảm giác của anh ta, bởi vì động cơ của Nini có một phần do anh ta hỗ trợ, hắn cũng có làm giúp một phần.

Nhưng động cơ của hai người họ không có vấn đề gì, vậy nguyên nhân rõ ràng là ở bộ phận Nini tự làm.
Cô ấy là một nhà thơ thực tập, một thiếu nữ chưa trưởng thành, làm ra một động cơ phức tạp không có sơ suất đối với một cô gái như thế là chuyện rất khó.

Nhưng ở phó bản máy móc này, phạm lỗi chính là mất mạng.

Những người khác cũng không thể đồng cảm cho tuổi tác của cô.

Hôm nay chỉ là lớp học thử thôi, ngày thứ hai, thứ ba không biết còn bao nhiêu môn học và bài kiểm tra quá đáng đang chờ họ, hôm nay Nini chết, có thể ngày mai sẽ đến lượt chính mình.
Tiết Tân hỏi: "Có phải nếu chúng ta qua hết các bài học thì có thể rời khỏi thế giới này không?"
"Hiện tại manh mối quá ít, còn chưa suy ra được phương pháp thoát ra.


Đi xem những nơi khác đi." Vincent đáp.
Chỉ tiếc, dạo một vòng máy móc vẫn là máy móc, ngoài bàn ăn cũng chỉ có khu ký túc xá, không còn gì có thể xem nữa.

Nhưng đông người, mà ký túc xá lại ít phòng, có lẽ phải tự chia nhau rồi.
Hiện tại họ có mười hai người, ký túc xá sáu phòng.

Ký túc xá không tốt cũng chẳng xấu, cơ sở vật chất giống nhau, trang trí tao nhã.

Một bàn học, hai ghế dựa, một đồng hồ treo tường và một phòng rửa mặt.

Giường là loại giường tầng, giường dưới rộng hơn giường trên một chút.
Trịnh Viện bày tỏ đầu tiên: "Chúng ta ba nữ ở chung một phòng đi."
Tám chân nói: "Ra là còn phân biệt như thế à, xin thứ lỗi, ban đầu tôi còn muốn ở chung với tiểu thư Lilia xinh đẹp."
Lẩm-bà-lẩm-bẩm: "##@."
Trịnh Viện liếc Tám chân một cái, rồi kéo tay Lilia nhỏ nhắn vào phòng, Kha An cũng theo sau.
Tám chân lịch sự nói với Lẩm-bà-lẩm-bẩm: "Có lẽ ngài đây nguyện ý ở cùng tôi chăng, tôi vẫn đang chăm chỉ học tập."
Lẩm-bà-lẩm-bẩm: "@."
Hai người bạn khác loài nhất trí, cùng về phòng.

Shiramatsu lẩm bẩm: "Hình như em nắm được một chút quy luật trong ngôn ngữ của anh ấy rồi."
Úc Phi Trần cảm nhận được một tầm mắt đang đổ dồn về phía mình, hắn vô cảm ngó sang hướng đó, Vincent với mái tóc nâu đang nhìn thẳng vào hắn, đề nghị: "Tôi với cậu một phòng đi."
Úc Phi Trần còn chưa đáp, Shiramatsu đã phản đối: "Ấy, hai tụi tôi một phòng, anh đừng có mà giành."
Vincent: "Cậu im lặng, để cậu ta nói."
Úc Phi Trần thản nhiên hỏi: "Tôi có quen anh sao?"
"Không quen," Vincent không được tự nhiên lắm: "Thấy cậu cũng không tệ, có thể cùng thảo luận nội dung phó bản với tôi."
Úc Phi Trần cười cười.

Người nghĩ một đằng nói một nẻo mà còn lộ liễu đến mức này thì cũng hiếm thấy.


Miệng thì bảo "cùng thảo luận", nhưng trên mặt thì rành rành viết: "Tẩn nhau không."
"Không hứng thú." Hắn cũng chân thành treo lên mặt mấy chữ "né xa xa giùm".
Thanh niên tóc nâu mím môi, không nói gì nữa, lập tức xoay người một mình một phòng.

Úc Phi Trần cảm thấy da mặt người này mỏng quá, hẳn là chưa bao giờ bị từ chối, chỉ biết xoay người bỏ đi thôi.
"Không phải chứ," Trần Đồng nói, "đây là phòng đơn hả?"
Đáp lại anh là tiếng đóng cửa.
Trần Đồng than thở: "Cái này gọi là có khí chất đấy.

Cao quý ha.

Mấy người ai cũng cao quý hết.

Chỉ có mình tôi là con dế nhũi thôi."
Shiramatsu: "Em cũng là dế nhũi nè."
Trần Đồng: "Vậy tụi mình ngủ chung không?"
Shiramatsu: "Không anh."
Trần Đồng thở dài.

Tiết Tân chủ động bảo: "Chúng ta chúng phòng đi, đại ca Trần.

Tôi thấy thân với anh lắm."
Thế là lại vơi đi hai người.

Úc Phi Trần thô bạo xách cổ áo Shiramatsu, quay người kéo cậu tới ký túc xá trống ở phía bên kia của bức tường tròn.
Lúc quay người lại, vừa vặn chạm mắt với Anphil.
Thiếu niên tóc vàng lẳng lặng đứng ở chỗ tối cạnh bàn dài, trông về phía hắn, không nhìn ra vẻ mặt anh, chỉ là đứng đó thôi.
Trong lòng Úc Phi Trần rất bình tĩnh, lướt qua người anh đi đến trước cửa ký túc xá.

Sau lưng truyền đến tiếng động, là Linh Vi bước đến trước mặt Anphil, giọng nói rất nhã nhặn, ôn hòa: "Tại hạ biết sơ bói toán, vừa rồi tính ra, có lẽ có duyên phận không cạn với các hạ."
Người tu tiên, tu luôn cả miệng mồm.
Úc Phi Trần đứng yên tại chỗ, quay đầu ngó bên kia.

Đạo trưởng và Anphil đều ôn tồn lễ độ, xa rời cõi trần, rất giống bạn cùng phòng.


Hắn rất khách quan, cảm thấy Anphil sẽ vui vẻ đồng ý thôi.
Qua một chốc, lại thấy Anphil hơi nghiêng người, nhìn về phía hắn.

Đôi mắt xanh ngọc vẫn yên ả như cũ, nhưng vừa nãy khẽ nhìn sang lại lộ vẻ hơi mờ mịt.
Nhưng anh không ngờ rằng Úc Phi Trần cũng đang nhìn mình.

Chính như Úc Phi Trần cũng không nghĩ Anphil sẽ lướt mắt tìm hắn.

Ánh mắt hai người bình tĩnh giao nhau giữa không trung, Úc Phi Trần nghĩ đây chỉ là một trong số rất nhiều ánh mắt bình thường trên thế gian, nhưng hắn lại cảm thấy buồn, như thể mình đã đánh mất thứ gì đó.
Không chỉ thế, còn cảm thấy bản thân ấu trĩ đến nực cười.
Khoảnh khắc rơi xuống biển, hắn cảm thấy hai mươi năm qua không uổng phí thời gian, có thể chết cũng không sao.

Song, khi giọng nói của chỉ huy đột nhiên vang lên bên tai, anh nói muốn đưa hắn đến nơi nào đó.

Được vùi thây vào màn đêm vĩnh hằng, được trường tôn cùng vũ trụ.

Hắn nghĩ đó là ảo giác trước khi chết, nhưng vì không phải là người nào khác đang nói, nên hắn đồng ý.
Rồi khi đến vườn Địa đàng, hắn cũng chờ.
Chờ đến khi trăm ngàn thế giới đã trôi qua, không đau khổ cũng chẳng hạnh phúc, hắn chỉ tiếp tục tồn tại, có chủ thuê từng nhận xét rằng hắn quá lạnh nhạt, thật ra là sống như chết rồi.

Hắn từng vô số lần hy vọng đây chỉ là con mộng mị trước khi chết, chỉ huy dẫn hắn đến đây cũng không phải chỉ huy thật sự, mà chỉ là ảo ảnh trong ác mộng.

Một khi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Không chỉ không kết thúc, mà còn gặp lại vị chỉ huy trong ác mộng kia.

Không những thế, người nọ còn cư xử như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cả một kỷ nguyên đã qua, cho dù là hận thù sinh tử thì cũng đã phai nhạt.

Hắn cũng đã quyết định ai đi đường nấy rũ bỏ tất cả, nhưng hiện tại vẫn không khỏi bực bội.
Hắn nói với Shiramatsu: "Cậu đi tìm đạo trưởng đi."
Shiramatsu: "Anh tính làm gì thế?"
"Tôi tìm anh ta," Úc Phi Trần hất mắt sang Anphil, phun ra hai từ khó nói rõ cảm xúc, "tính sổ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận