Liễu Khê cảm thấy phương thức lấy máu nhận người thân là kiểu làm quỷ dị nhất, đem hai giọt máu để vào dụng cụ, chỉ cần là người thân thì có thể coi như là huyết thống.
Không phải là máy kiểm tra DNA thì sao có thể nhìn được?
Ai bảo nàng tiện tay viết tình huồng này làm chi, tuy rằng không biết Liễu Như Yên có dùng cách này hay không nhưng không thể không phòng.
Liễu Khê hơi trầm ngâm, gọi Hồng Tụ vào, ra lệnh nàng ta chuẩn bị một chén nước.
Tuy rằng Hồng Tụ cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời đem một chén nước tới trước mặt Liễu Khê.
Nên thử như thế nào? Liễu Khê cầm một cái kim, sau một hồi do dự đã đâm vào ngón tay trái.
Một giọt máu chảy ra, giọt máu trôi nổi trên mặt nước như viên ruby xinh đẹp.
“Tới đây” Liễu Khê vẫy tay gọi Hồng Tụ.
Hồng Tụ không do dự đi tới, Liễu Khê cầm tay Hồng Tụ, nhỏ giọng nói “Nhịn một chút”
Sau đó không chút do dự đâm vào đầu ngón tay của Hồng Tụ, ngay lập tức một giọt máu cũng xuất hiện trong chén nước.
Liễu Khê ngạc nhiên nhìn hai giọt máu như hạt châu kia, nước gợn lên một chút, chúng ma sát lấy nhau, sau đó không dung nhập.
Khóe miệng Liễu Khê run rẩy, nó thật sự không dung hợp, thật quỷ dị.
Nàng đột nhiên nghĩ tới hệ thống, đại khái là vì việc lấy máu nhận người thân cho nên thế giới này nhất định dùng cách này để nhận quan hệ huyết thống.
Nói cách khác, nàng thật sự không nghĩ ra cách nào giải thích lý do của chuyện này.
Nhưng ai bảo không có huyết thống thì máu sẽ không dung hợp? Liễu Khê nhếch môi, nghĩ tới quyển sách đó, đem nước đổ từ từ vào bát, hai giọt nước cọ sát lấy nhau, sau đó hòa thành một thể.
Liễu Khê kiểm nghiệm xong, thở nhẹ một cái, tùy tay đổ chén nước vào trong bình hoa.
Hồng Tụ nghi ngờ nhưng không dám hỏi nhiều, Liễu Khê nhấc cằm hỏi “Hồng Tụ, lúc nãy ngươi thấy cái gì?”
“Nô tì không thấy gì hết” Hồng Tụ không phải là người ngốc, cúi đầu trả lời, khế ước bán thân cả nhà nàng đều ở trong tay nhị tiểu thư, sao nàng dám trái lời nhị tiểu thư chứ.
“Tốt” Liễu Khê nở nụ cười vừa lòng, học mấy chiêu để đối phó lũ nha hoàn bên người cũng không tệ, ít nhất cũng có người để tin tưởng.
Sau khi chứng thực điều mình nghĩ, Liễu Khê buông tâm một chút, chuyên tâm chăm sóc Tiểu Vân thị.
Từ khi Tiểu Vân thị có thai, cả người xuất hiện ánh sáng của người mẹ mê người, càng ngày càng ấm áp.
Ngay cả Liễu lão gia cũng tới hỏi thăm ân cần nhiều hơn, trong đó không phải chỉ do đứa nhỏ trong bụng bà mà còn cả phong tư động lòng người lúc mang thai của bà.
“Lúc tiểu đệ sinh ra thì nên đặt tên là gì nhỉ?” Liễu Khê cầm khung thêu, muốn may một bộ y phục cho tiểu đệ đệ, muốn thêu trên đó một con hổ uy phòng lẫm liệt.
Tiếc là không như mong muốn, đường may hỗn độn, thậm chí có chỗ bị sai.
Rõ ràng quyển sách trước, lúc làm biểu tiểu thư, nàng thêu thùa rất tốt, sao bây giờ ngay cả cầm cũng không được?
[Đinh! Người chơi thân mến, người biết thêu là biểu tiểu thư chứ không phải người chơi cô đâu.
Nếu muốn rở thành tú nương đứng đầu xin tự mình khổ luyện, tiện thể nhắc nhở một câu: Lười biếng rất xấu hổ, không công mà có]
Khóe miệng của Liễu Khê co rút, hừ, không thêu nữa.
Bưng ly trà uống một ngụm, là canh táo đỏ, từ khi Tiểu Vân thị mang thai, bà đã không dùng trà nữa.
“Gần đây lão gia đọc không ít sách, chọn lựa mấy cái tên, ý nghĩa cũng rất tốt, không biết nên chọn cái nào” Tiểu Vân thị mỉm cười dịu dàng, dùng khăn xoa lên miệng Liễu Khê.
“Lão gia cùng đại tiểu thư tới” Nha hoàn canh cửa vén rèm lên.
Chỉ là lúc nhìn hai người Liễu Khê, sắc mặt Liễu lão gia không thay đổi, im lặng ngồi trên ghế, sự tối tăm trong mắt ông ai cũng thấy rõ.
Liễu Như Yên im lặng đi theo sau Liễu lão gia, sau khi vào thì làm lễ với Tiểu Vân thị, không nói gì, khuôn mặt mang theo sự khó xử và đau buồn.
“Lão gia sao thế? Có chuyện gì phiền lòng sao?” Tiểu Vân thị nở nụ cười quan tâm, trong đầu lộp bộp một cái.
Chẳng lẽ Liễu Như Yên này đã bố trí cái gì hay sao?
“Các ngươi đi ra hết đi” Con ngươi lạnh lùng nhìn Tiểu Vân thị chằm chằm, uy nghiêm quát một tiếng.
Mấy nha hoàn bà tử nhìn nhau sau đó cũng lui ra.
“Lão gia?” Tiểu Vân thị càng lúc càng nghi ngờ, không khỏi hỏi lại.
Ánh mắt Liễu lão gia giống như cắt thịt trên người Tiểu Vân thị, trong giọng mang thêm mấy phần tức giận, chỉ vào Liễu Khê hỏi “Nó có phải con ruột của ta không?”
Lời vừa dứt, Tiểu Vân thị sợ ngây người, cả người lạnh lẽo, ngón tay run rẩy “Lão gia nói gì thế? Khê Nhi không phải con ruột của lão gia thì là của ai? Lão gia muốn giết chết ta sao?”
Ánh mắt Liễu Khê ngưng lại, thầm nghĩ, đúng là vậy mà.
Nàng quả thật là con ruột của Liễu lão gia, không thể nghi ngờ.
Liễu Như Yên thật lợi hại, chỉ mấy câu mà có thể khiến Liễu lão gia nghi ngờ Tiểu Vân thị không tuân thủ nữ tắc, thậm chí còn có thể khiến ông ta dùng máu nhận người thân, nàng thật sự bội phục nàng ta.
Lúc này, trong phòng im ắng, chỉ nghe được tiếng khóc của Tiểu Vân thị.
“Phụ thân đừng giận, mẫu thân luôn hiền lành rộng lượng, yêu phụ thân vô cùng, sao có thể làm ra chuyện này? Mong phụ thân điều tra rõ, không nên làm tổn hại tới danh dự của mẫu thân” Liễu Như Yên vừa an ủi vừa châm ngòi.
Tiểu Vân thị nhìn Liễu Như Yên, hận không thể khâu miệng nàng ta lại, nếu không phải nàng ta làm khó dễ thì Liễu lão gia có thể nghi ngờ Khê Nhi? Nữ nhân này muốn đem bà và Khê Nhi vào chỗ chết mà.
“Còn có cái gì?” Liễu lão gia nghĩ tới những gì mình nghe, lạnh lùng nhìn hai người, trong mắt không chút độ ấm.
“Lấy máu nhận người thân!” Liễu Như Yên nói tiếp “Nữ nhi nghe nói chỉ cần hai người cùng huyết thống, dùng máu để vào trong nước, nếu là cùng chung huyết thống sẽ dung hợp lại.
Cái khác có thể giả nhưng điều này không dối, chỉ là sợ sẽ ủy khuất mẫu thân một chút”
Vừa nói vừa nhìn Tiểu Vân thị chằm chằm, ở kiếp trước, nàng ta nghe được Tiểu Vân thị nói với Liễu Khê, cho dù Liễu Khê không phải con ruột bà nhưng bà yêu thương như con ruột.
Tiểu Vân thị chấn động, loạn vô cùng, Liễu Khê không phải con ruột của bà, nếu dùng máu nhận người thì tội danh kia là thật rồi, ngay cả đứa con trong bụng có khi cũng bị nghi ngờ.
Liễu Như Yên ung dung thưởng thức hai má trắng bệch của Tiểu Vân thị, âm thanh càng nhỏ nhẹ “Muội muội nói thử xem?”
Liễu Khê ngẩng đầu nhìn Liễu Như Yên nói “Phụ thân, bây giờ mẫu thân đang mang thai, sao có thể thấy máu? Nếu như có gì thì tiểu đệ đệ sẽ làm sao?”
Nghe lời biện giải của Liễu Khê, khóe miệng Liễu Như Yên lộ ra nụ cười tự tin, càng chối như vậy nàng ta càng tin tưởng là đúng, chắc chắn có quỷ, thật ngu xuẩn.
“Nhưng mà chuyện này liên quan tới danh dự của mẫu thân, không bằng để nữ nhi và tỷ tỷ dùng máu nhận thân đi.
Nếu con và tỷ tỷ là tỷ muội ruột, máu của bọn con sẽ dung hợp” Liễu Khê nhìn nụ cười của Liễu Như Yên, làm như không có gì đảo mắt nhìn Liễu lão gia.
Liễu lão gia trầm mặc một chút, vuốt cằm nói “Cũng tốt”
Liễu Khê vừa nói xong, lòng Tiểu Vân thị buông lỏng, trái tim trong ngực gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, khóe miệng nở nụ cười lạnh, Liễu Như Yên, lần này ngươi tính toán sai rồi.
Gọi tùy tùng bên người đem chén nước trong vào, Liễu Như Yên không chút do dự đâm châm vào ngón tay, tích một giọt máu, sau đó đưa châm cho Liễu Khê, dịu dàng nói “Muội muội đừng sợ”
“Ta có gì mà sợ chứ?” Liễu Khê nở nụ cười trong suốt, cũng đem châm đâm vào ngón tay.
Sau khi máu rơi vào chén, phiêu đãng một lát, Liễu lão gia nhìn chằm chằm vào chén sứ.
Hai giọt màu kia giống như có từ tính, chậm rãi ma sát rồi dung hợp vào.
Liễu Như Yên trợn mắt, sao có thể?
Tiểu Vân thị nhẹ nhàng thở ra, lập tức dùng khăn bụm mắt khóc “Lão gia, vậy đủ chưa? Đã đủ chứng minh ta trong sạch chưa? Lão gia cũng biết, việc lúc nãy giống như dao đâm vào tim ta vậy, lão gia thật quá đáng, chuyện này truyền ra bên ngoài thì ta còn sống làm gì? Nếu như ngài để ý chỉ cần đưa ta một bức hưu thư, lúc đó ta cũng không oán hận một câu, hà cớ gì phải làm thế này?”
Bởi vì Tiểu Vân thị mang thai nên không dùng son phấn, sợ có người làm tổn thương con nên không mang châu ngọc, chỉ dùng một cái trâm cài tóc, lúc này vừa khóc, mắt vừa đảo, nước mắt dính vào mi, thật sự đáng yêu vô cùng.
Liễu lão gia cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong lòng càng áy náy với Tiểu Vân thị, nghe tiếng khóc của bà thì nghĩ tới đó chỉ là tiếng gió, ông mất mặt vô cùng, trong lòng cũng giận Liễu Như Yên.
“A… Bụng của ta đau…” Tiểu Vân thị đang khóc đột nhiên ôm lấy bụng mình, kéo tay áo Liễu lão gia “Hài tử của thiếp…”
Liễu lão gia bị hù nhảy lên, cuống quýt gọi người tìm đại phu, trong bụng Tiểu Vân thị là con của ông ta đấy!
Sau một hồi rối loạn, Tiểu Vân thị nằm trên giường, đại phu nói chỉ là bị kích thích nên thai nhi bất ổn, an ổn dưỡng thai là được.
Tiểu Vân thị nhìn khuôn mặt xanh mét của Liễu lão gia, dùng khăn tay che nụ cười lại.
Bụng của bà không có gì, nếu Liễu lão gia đã giận Liễu Như Yên kia thì bà cũng đẩy độ tức giận lên cao một chút.
Tiễn đại phu xong, Liễu lão gia nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Vân thị, không cần suy nghĩ, tát lên mặt Liễu Như Yên một cái, nàng ta bị tát ngã ngồi xuống, tóc xõa tung, khuôn mặt trắng noãn bây giờ in thêm năm ngón tay.
“Lão gia làm gì thế? Khê Nhi, mau nâng Như Yên dậy” Tiểu Vân thị ở đằng sau không ngại làm người tốt, tuy rằng cảm thấy Liễu lão gia nên tát nàng ta mấy cái nữa nhưng trong miệng thầm oán “Bây giờ khuôn mặt của nữ hài tử là quan trọng nhất, lão gia nặng tay như thế, nếu bị gì thì sao giờ?”
Tuy Liễu lão gia bực mình nhưng không thể nói nguyên nhân ra, dù sao ông ta vẫn rất thương yêu Liễu Như Yên.
Lúc nãy tát nó một cái, trong lòng cảm thấy hối hận, nhưng mà nhớ tới đứa nhỏ trong bụng Tiểu Vân thị, hận Liễu Như Yên tin lời người ngoài nói mà nói chuyện thị phi trước mặt ông ta.
“Mấy ngày nữa con tới Vân Hoa tự, ở đó cầu phúc cho mẫu thân, cũng như bình tâm lại.
Dù sao cũng lớn rồi, có những thứ tin đồn vớ vẩn không nên tin” Liễu lão gia vung ống tay áo, răn dạy Liễu Như Yên, Tiểu Vân thị nói rất đúng, nếu bị thương ở mặt thì sau này Như Yên sao có thể sống yên ở Tề hầu phủ đây?
“Vâng” Liễu Như Yên nén giận cùng hận ý lại, sụp mi đồng ý.
Nàng ta sẽ không bỏ qua như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...