Bộp bộp bộp…
Tách… tách…
Bán Vọng Lâm, khu rừng âm u bí ẩn nhất quốc gia, ẩn giấu lối vào Yêu giới.
Không khí trong Bán Vọng Lâm âm u ẩm móc, trong rừng tràn ngập sương mù, đến ánh sáng cũng không thể xuyên qua.
Vụt!
Sâu bên trong Bán Vọng Lâm, bốn bóng người nháy mắt xẹt qua, sau đó đồng loạt dừng lại.
“Bạn học nhỏ, em chắc chắn là tên kia không gạt chúng ta chứ?”
Một người trong đó lên tiếng, nhìn sang người bên cạnh.
Lúc này, người kia bỏ mũ xuống, để lộ ra gương mặt.
Đúng là Sơ Nghiên.
Ba người khác cũng đồng loạt bỏ mũ xuống, chính là Mặc Phàm, Phương Tĩnh và Phong Dụ.
Người vừa nói chuyện chính là Mặc Phàm, mà người hắn hỏi chính là Sơ Nghiên.
Nói đến vợ của hắn lại tìm đến thằng khác giúp đỡ, hắn có điều không vui, chỉ là bản thân hắn cũng cần thiết vào Yêu giới, lợi dụng tên Yêu vương này một chút cũng được.
Chỉ là nếu hắn dám có ý tưởng không an phận gì đó, vậy thì đừng trách hắn xoá sổ luôn cái Yêu giới này.
“Không sao, có thể tin tưởng.”
Sơ Nghiên chậm rãi giải thích, sau đó đưa mắt về phía xa.
Sau khi cô dùng linh trận dịch chuyển tức thời, đã đem Phương Tĩnh và Phong Dụ đến gần Bán Vọng Lâm.
Phong Dụ tìm cách liên lạc với Mặc Phàm, đợi vài ngày thì hắn cũng đuổi đến.
Mặc Phàm biết cô muốn đến Yêu giới, cũng quyết định đi theo.
Sơ Nghiên cảm thấy có hắn hay không cũng không quan trọng lắm, nên chấp nhận.
Một tháng này, bọn họ chuyên tâm tu luyện, bởi Phương Tĩnh có tu vi thấp nhất, nếu đi vào Yêu giới thì rất nguy hiểm.
Trong thời gian này, Phương Tĩnh thành công tiến vào Kim Đan, Phong Dụ trở thành Kim Đan hậu kỳ, còn Mặc Phàm sớm đã tiến vào Nguyên Anh kỳ.
Sau khi liên lạc với Phong Thanh Ngân, cô liền hẹn hội hợp với người của hắn ở cửa vào Yêu giới.
Bản thân Sơ Nghiên hiện tại là Yêu tộc, đương nhiên có thể tuỳ ý ra vào.
Nhưng ba người kia thì khác, bọn họ là nhân loại.
nếu vào Yêu giới, cũng giống như nàng ở Nhân giới vậy, là dị loại, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng Mặc Phàm đã sáng tạo ra một loại dị dược, có thể giúp Nhân loại biến thành Yêu tộc, có công hiệu trong vòng 24 giờ.
Chỉ cần trước 24 giờ uống thuốc, thì sẽ không bị phát hiện.
Nếu nam chủ đã đưa ra cách, cô cũng không tiện nhúng tay.
Lúc này, cửa Yêu giới đột nhiên sáng lên, một bóng đen từ bên trong vụt ra.
Một con hắc báo đứng trước mặt ba người, bước chân nhẹ nhàng nhìn chằm chằm bốn người.
“Ngươi là Nhan Hi sao?”
Sơ Nghiên tiếng lên một bước, ừ một tiếng đáp lại.
Báo đen dùng đôi mắt vàng óng nhìn cô, lách mình nháy mắt biến thành một nam tử.
"Vương bảo ta đến đón các người.
Đi theo ta."
Hắn nói, sau đó dẫn đầu đi trước.
Sơ Nghiên và đám người Mặc Phàm cũng theo sau.
Hiếm khi thấy Mặc Phàm chịu nhẫn nhịn.
Dù sao thì sau khi hắn trọng sinh, nói không ngoa, hắn chính là kẻ mạnh nhất Địa cầu.
Sau khi bước vào cánh cửa Yêu giới, Sơ Nghiên có chút kinh ngạc, bởi nơi này không khác Nhân Giới là bao.
Lúc vừa bước vào, nơi này cũng chỉ là rừng rậm.
Bốn người đi theo chỉ dẫn của báo đen, đến được Yêu Đô.
Hắn dẫn bốn người Sơ Nghiên đến Yêu Cung của Phong Thanh Ngân.
"Vương hiện đang tiếp khách ở Đại Điện, sau khi xong sẽ đến gặp cô."
"Ừm."
Sơ Nghiên gật đầu đáp một tiếng.
Báo đen lui xuống, bốn người thì ở phòng khách chờ đợi.
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn Mặc Phàm đang nhàm chán rồi bên cạnh.
Nhìn hắn nhàn nhã như vậy, thực chất đã phái một phân thân đi thăm dò tình hình Yêu giới từ lâu rồi.
Mặc Phàm nhắm đến Hoa Địa Ngục trong Huyết Trì của Yêu giới, hắn với Yêu giới đương nhiên sẽ là địch.
Theo cốt truyện, ở Yêu giới cũng có một hồng nhan tri kỷ của nam chủ.
[ Nữ chủ Phong Thanh Vận, em gái của Yêu vương.
Đệ nhất mỹ nhân của Yêu tộc, gương mặt tựa thiên sứ, dáng người lại giống như ác ma, ba vòng quyến rũ, bộ dạng lả lơi khiêu gợi.
Tính cách của nữ chủ này có chút giống với Phượng Vũ, chỉ là tàn ác hơn, càng mị hoặc hơn mà thôi.
Ký chủ, vị nữ chủ này, chị phải cẩn thận.]
Ma nữ Phong Thanh Vận, con người chết trên tay nàng không có hàng trăm cũng là hàng ngàn! Tuyệt đối không phải loại nữ chủ thiện lương gì.
Sơ Nghiên nghe Thiên Hoa cập nhật tin tức của nữ chủ thứ 3, hơi khiêu mi.
Ta vừa đến Yêu giới đã có thông tin nữ chủ rồi à?
[Không phải, cốt truyện nữ chủ chỉ xuất hiện khi nam chủ gặp nữ chủ nha!]
Thiên Hoa dừng lại một chút, đột nhiên nhớ ra ký chủ không phải vẫn luôn đi chung với nam chủ sao??? Chẳng lẽ nam chủ đang ở đây là giả à???
"...."
Sơ Nghiên liếc qua Mặc Phàm một cái, không cần nói cũng biết, chắc là cái phân thân kia của hắn đã gặp nữ chủ rồi.
Thiên Hoa, Mặc Phàm và Phong Thanh Vận gặp nhau như thế nào?
[...]
Không hiểu sao, Thiên Hoa cảm thấy nếu nó nói ra ký chủ sẽ không vui.
Vậy...!nó có nên nói không?
[ Cái đó...!là nhà tắm.]
Rắc.
Mặc Phàm bị tiếng ly vỡ làm giật mình.
Hắn nhìn chiếc ly trong tay Sơ Nghiên nát thành bột phấn, nuốt một ngụm nuốt bọt.
"Bạn...!bạn học nhỏ?"
Phong Dụ cùng Phương Tĩnh cũng chú ý động tĩnh bên này.
Nhìn bầu không khí xung quanh Sơ Nghiên ngày càng kỳ lạ, Phương Tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, kéo tay Phong Dụ, thì thầm nói:
"Mặt lạnh, Tiểu Hi thế nhưng tức giận rồi, ta chưa gặp tình huống này, không đối phó được, đi đi đi!!!"
Cô nói rồi, từ trên ghế đứng dậy, sờ sờ đầu.
"Cái kia, hai người ở đây nói chuyện, bọn ta ra ngoài đi dạo một chút, a ha ha..."
Phương Tĩnh khó khăn nói, sau đó lập tức kéo Phong Dụ ra ngoài.
Sơ Nghiên nhìn hai người chạy trối chết, lại nhìn ly trà đã vỡ thành bột trong tay, hơi ngẩn ra.
Quả nhiên, chỉ có hắn mới khiến cô xúc động như vậy.
Cô đây là lại tức giận rồi, tại sao lại tức giận? Giận Mặc Phàm sao?
Tại sao khi nghe hắn cùng một nữ nhân khác gặp trong phòng tắm, cô lại tức giận?
[Ký chủ, chị thích Mặc Phàm rồi?]
Thiên Hoa mặc dù biết ký chủ nhà nó đang tức giận nhưng cũng không nhịn được hiếu kỳ trong lòng.
Thích sao? Không thể nào.
Từ lúc ra đời, cô đã không có cảm xúc rồi.
Sao có thể rung động với người khác được chứ?
Thần Chủ từng nói, con người như của cô, không thích hợp trở thành Thần Chủ.
Chủ của ngàn vạn vị diện thời không, thì không thể vô tình vô cảm.
Nếu không, với năng lực của cô, sớm đã trở thành Thần Tử.
Thiên Hoa mặc dù thất vọng, nhưng cũng có chút mong chờ.
Hiện tại mặc dù ký chủ đã học được cảm xúc, nhưng lại rất ít bộc phát ra ngoài.
Có lẽ là cảm xúc đầu tiên chị ấy học được là tức giận, nên rất khó để nó bộc lộ ra ngoài.
Hy vọng trong vị diện này, ký chủ có thể học được cảm xúc hạnh phúc khi cười.
Nếu Phương Tĩnh không thể, thì có lẽ có thể trông cậy vào nam chủ Mặc Phàm.
"Em làm sao vậy?Bạn học nhỏ?"
Sơ Nghiên cũng không có gì phải che giấu, trực tiếp mở miệng.
"Cái phân thân kia của anh, thật là biết chọn chỗ đến."
Mặc Phàm:?????
Hôm nay bạn học nhỏ làm sao vậy? Đây là đang khịa hắn sao??
Bạn học nhỏ biết mỉa mai người khác rồi?
Nhưng mà hắn đã làm cái gì? Không đúng, cô ấy biết hắn thả phân thân ra?
Mặc Phàm nhìn Sơ Nghiên nhắm mắt dưỡng thần không nói gì, vội nhắm mắt định vị phân thân.
Vừa biết được phân thân đang ở đâu, hắn mới biết được Sơ Nghiên vì cái gì lại nói như thế.
Lúc đầu Mặc Phàm cảm thấy có chút oan uổng.
Hắn rõ ràng là vô tình xông vào, hơn nữa cũng không thèm nhìn cô ta một chút nào, cô ấy thế nhưng cũng nổi giận!
Khoan đã, nổi giận?
Mặc Phàm bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Sơ Nghiên, đưa tay giữ lấy hai thành ghế, người hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mặt Sơ Nghiên, ý cười bên môi ngày càng gia tăng.
"Bạn học nhỏ, em đây là...!đang ghen sao?"
Sơ Nghiên nâng mắt, mắt đối mắt với hắn, chậm rãi điềm nhiên mở miệng.
"Không có."
Một câu trả lời dứt khoác vô cùng, cũng không khiến Mặc Phàm cảm thấy khó chịu.
Theo hắn quan sát một năm nay, bạn học nhỏ là dạng người không giỏi bày tỏ cảm xúc, cũng không hiểu rõ tình cảm của mình.
Theo hắn thấy, cô rõ ràng là đỗ hắn rồi!
Hừm, bạn học nhỏ, em có thể gạt ai cũng không thể gạt được anh!
"Bạn học nhỏ, hiện tại em cũng hai mươi rồi đi? Có phải nên thực hiện nghĩa vụ của một người vợ rồi không?"
Sơ Nghiên nhìn hắn, khẽ chớp mắt, sau đó rũ mi, nói:
"Không phải anh vẫn chưa đủ tuổi à? Tôi không muốn phạm luật."
Sơ Nghiên cũng không phải trẻ con, cô sống lâu như vậy, đương nhiên biết Mặc Phàm muốn nói đến cái gì.
Một câu nói thôi, khiến Mặc Phàm như bị vả vào mặt.
Đúng vậy, hắn thua cô một tuổi, hắn chỉ mới 19 tuổi.
Ở quốc gia bọn họ có quy định rõ, nam 20 tuổi mới có thể kết hôn.
Đáng ghét, rõ ràng hắn đã sống mấy ngàn năm, tuổi có thể gấp mấy ngàn lần tuổi của cô đó chứ! Cô còn chê hắn tuổi nhỏ?
"Em..."
"Khụ khụ, Mặc lão sư, cái đó, Yêu Vương đến rồi."
Mặc Phàm còn định nói gì đó, thì thanh âm Phương Tĩnh vang lên ngắt ngang lời hắn.
Sơ Nghiên và Mặc Phàm quay đầu lại, thì thấy ba người đang đứng ở cửa.
Đúng là Phương Tĩnh, Phomg Dụ, và Phong Thanh Ngân.
Mặc Phàm đen mặt, nhìn Phong Dụ che miệng, Phương Tĩnh cố nín cười, cũng không biết bọn họ nghe được bao nhiêu rồi! Còn có tên Yêu vương bên cạnh...
"Nhan tiểu thư, để cô chờ lâu rồi."
Phong Thanh Ngân mỉm cười đi vào, hoàn toàn không để ý gương mặt Mặc Phàm đang đen ngư đáy nồi.
Hắn tự nhiên đi đến ghế bên cạnh, cũng là chỗ Mặc Phàm đang ngồi.
Mặc Phàm nhìn hành đồng của hắn, từ từ đứng thẳng người, ánh mắt cũng thay đổi, nụ cười nhẹ nhàng tựa như gió xuân.
Nụ cười này của Mặc Phàm vừa xuất hiện, đến mặt lạnh như Phong Dụ cũng biến sắc.
Nguy rồi!
Yêu vương, hy vọng ngươi vẫn toàn mạng mà lui.
Phương Tĩnh chưa thấy Mặc Phàm nổi giận là như thế nào.
Nhưng nhìn nụ cười của Mặc lão sư, cô cảm thấy nên đốt cho Yêu vương ba cây nhang.
Phong Thanh Ngân đại ca, Yêu Vương lão đại! Anh chọc ai cũng tốt, sao cứ thích chọc tên sát Thần này a!!!!
_______
Tg: Anh ơi, ai lớn tuổi hơn ai chưa biết được đâu =)))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...