Ninh Thư rất quan tâm đến sức khỏe của cha Miêu, không hy vọng cha Miêu sẽ chết khi chưa tới 60 tuổi như trong kịch bản.
Xem ra toàn bộ Miêu gia đều là người đoản mệnh, nhất là Miêu Diệu Diệu, bởi vì Miêu Diệu Diệu dẫn sói vào nhà, mới dẫn đến việc cả Miêu gia diệt vong.
Lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cha Miêu không chịu nổi, máu xông lên não mạch máu bị vỡ, nên không tỉnh lại được nữa.
Cho nên Ninh Thư rất để ý đến thân thể của cha Miêu.
Cha Miêu vừa uống thuốc con gái sắc cho, nhìn thấy sắc mặt con gái không được tốt lắm, liền hỏi: "Sao thế, sao sắc mặt lại tệ như vậy, có phải công việc không thuận lợi không, hay là cãi nhau với Trương Gia Sâm?"
"Không sao ạ." Ninh Thư xua tay nói, cô không muốn nói cho cha Miêu biết chuyện của Trương gia, nếu như cha Miêu đi đối mặt với người Trương gia, đoán chừng sẽ sớm bị xuất huyết não, bị tức chết mất.
Ninh Thư dời đi trọng tâm câu chuyện, hỏi: "Cha, sổ sách gần đây cha tra thế nào rồi."
Nói đến việc này, sắc mặt cha Miêu cũng trở nên khó coi giống Ninh Thư, nhìn lướt qua Ninh Thư không nói gì.
Ninh Thư liền biết cha Miêu nhất định đã tra ra được điều gì đó, hỏi: "Cha, có phải đã tra ra được điều gì đó đúng không?"
"Không có, đều là những số tiền nhỏ, không cần để ý." Cha Miêu nói xong, lại cúi đầu tiếp tục uống canh.
Ninh Thư cảm thấy cha Miêu đã tra được cái đuôi nhỏ của Trương Gia Sâm, nhưng kiêng dè mình nên mới không nói ra.
Đợi đến khi cô nắm giữ toàn bộ chứng cứ phạm tội của Trương Gia Sâm, đặt trước mặt cha Miêu, cha Miêu tự nhiên sẽ nói ra.
Cha Miêu khoanh tay bó gối, nếu không phải vì mình, Ninh Thư thở dài một hơi, đầu óc ngu xuẩn vừa mệt mình lại còn hại người, hại người hại mình.
Ninh Thư cảm thấy mình nên thêm nhiều điểm skill về mặt trí tuệ.
Cũng bởi vì vợ chồng Miêu gia quá cưng chiều Miêu Diệu Diệu, mới khiến Miêu Diệu Diệu hình thành tính cách ngây thơ như vậy, nếu như Miêu Diệu Diệu gặp được một người đàn ông thật lòng yêu cô thương cô thích tính cách của cô, thì chắc chắn cô sẽ sống hạnh phúc đến trọn đời, nhưng không hiểu sao lại bị một người vong ân bội nghĩa như Trương Gia Sâm nhìn trúng, tính cách ngây thơ này chính là nhược điểm trí mạng.
Trương Gia Sâm sẽ lần theo nhược điểm này, từng bước chiếm lấy cả Miêu gia.
Lúc Ninh Thư tắm xong chuẩn bị đi ngủ, thì Trương Gia Sâm gọi điện thoại tới, Trương Gia Sâm mở miệng dỗ dành Ninh Thư trước: "Diệu Diệu, đừng giận nữa, về nhà trước đã, cha mẹ đều đang chờ em đấy."
Ninh Thư nằm co thành một cục ở trong chăn, lạnh nhạt nói: "Gia Sâm, hiện tại đã là mười một giờ đêm rồi, trời lạnh như thế, đêm hôm khuya khoắt anh không sợ em sẽ gặp phải nguy hiểm gì sao." Ninh Thư cố tình gây sự khóc lóc om sòm: "Anh căn bản không hề yêu em, căn bản không quan tâm đến em, anh không lo lắng em sẽ bị cảm lạnh hay sẽ gặp phải nguy hiểm gì sao, anh căn bản không hề yêu em."
Ninh Thư nói xong trực tiếp ngắt điện thoại, cô có bệnh mới nửa đêm nửa hôm đội gió lạnh chạy về đối mặt với cực phẩm của một gia đình như vậy, bởi vì Miêu Diệu Diệu quá nghe lời Trương Gia Sâm, nên trước giờ Trương Gia Sâm mới không thèm để ý đến cô.
Sắc mặt của Trương Gia Sâm ở bên kia tái xanh khi bị cúp điện thoại, nhất là trong phòng lại đang có nhiều người nhìn như vậy, Trương Gia Sâm oán giận không nói nên lời với Ninh Thư.
Trương Gia Sâm gọi lại, kết quả đầu dây bên kia trực tiếp tắt điện thoại, đồng tử trong mắt Trương Gia Sâm run rẩy, vẻ mặt có chút khiếp sợ, kinh ngạc khi thấy thái độ của Miêu Diệu Diệu.
Mặc dù Trương Gia Sâm cảm thấy Miêu Diệu Diệu rất ngốc, nhưng tính nết của Miêu Diệu Diệu lại vô cùng dịu dàng mềm mỏng, Miêu Diệu Diệu như vậy khiến Trương Gia Sâm có cảm giác không ổn lắm.
Từ lúc ở nông thôn trở về, thái độ của Miêu Diệu Diệu đối với hắn đã thay đổi một cách kỳ lạ, một Miêu Diệu Diệu như vậy khiến Trương Gia Sâm cảm thấy rất vướng tay vướng chân.
Điều mà Trương Gia Sâm vẫn lấy làm kiêu ngạo chính là khiến cho tiểu thư nhà giàu như Miêu Diệu Diệu khăng khăng một mực yêu hắn, nhưng bây giờ mọi chuyện đã bị lệch khỏi quỹ đạo.
Trương Gia Sâm bóp bóp trán, hơi hối hận khi bỏ rơi Miêu Diệu Diệu ở nông thôn, chẳng lẽ là bởi vì qua một khoảng thời gian sống cực khổ, đã tôi luyện được tâm trí của Miêu Diệu Diệu sao?
"Gia Sâm, lúc nào cô ta mới về, phụ nữ đã kết hôn, ban đêm không về nhà, nếu là trước kia sẽ bị nhốt vào lồng heo, bởi không tuân thủ những chuẩn mực đạo đức của phụ nữ." Mẹ Trương Gia Sâm không kiên nhẫn chờ được nữa, giờ đã là nửa đêm, nếu như ở nông thôn, hiện tại cũng ngủ được một giấc rồi.
Trương Gia Sâm nói: "Muộn như vậy rồi, cô ấy bảo ngày mai sẽ về, giờ đang ở nhà bố mẹ vợ."
Mẹ Trương Gia Sâm càng không vui nói: "Kết hôn rồi còn cả ngày chạy về nhà mẹ đẻ, đã đến Trương gia thì chính là người của Trương gia."
Trương Gia Sâm nghe mẹ mình nói vậy, cảm thấy có chút không ổn, nói: "Mẹ, Miêu Diệu Diệu dù gì cũng là vợ của con, mẹ đối tốt với cô ấy một chút, hiện giờ cô ấy đang là trưởng phòng quản lý của công ty, không chừng sau này Miêu gia sẽ giao cho cô ấy, cứ xích mích như vậy sẽ không có lợi cho con."
Mẹ Trương Gia Sâm trợn trừng mắt: "Một người phụ nữ thì quản lý công ty gì, phụ nữ nên ở nhà chăm sóc già trẻ lớn bé trong gia đình, bảo cô ta giao công ty cho con, việc này để đàn ông làm, phụ nữ chỉ nên ở nhà sinh con dưỡng cái thôi."
Trương Gia Sâm mím môi, nhìn mẹ mình, không nói gì.
Trong tay cha Trương Gia Sâm đang cầm tẩu hút thuốc, rít một hơi rồi nói với Trương Gia Sâm: "Trước tiên đừng quan tâm đến chuyện của vợ con nữa, tìm một công việc cho anh rể con làm trong công ty của con đã."
"Đúng đấy, cậu cả, tìm cho anh một công việc để làm, tốt nhất là công việc nào nhẹ nhàng một chút, em cũng biết anh không làm được việc nặng, mệt lắm." Đàm Hợp Vũ thờ ơ nói với Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm nhìn thấy bộ dạng bất cần đời của Đàm Hợp Vũ, nhíu chặt mày, nhưng nhìn sang bên cạnh thấy Trương Vấn Lan ôm con đang ngủ, trên khuôn mặt của Trương Vấn Lan mang theo sự khẩn cầu và mong đợi, Trương Gia Sâm lại không đành lòng, gật đầu nói: "Có thể, nhưng anh rể không có bằng cấp, chỉ có thể sắp xếp đến nhà máy làm việc."
"Được." Cha Trương Gia Sâm trực tiếp quyết định, Đàm Hợp Vũ lại nói với Trương Gia Sâm: "Cậu cả, em cho anh làm chủ nhiệm nhà máy có được không."
Trương Gia Sâm nhíu chặt lông mày, trong mắt lóe lên tia tức giận và độc ác, dọa Đàm Hợp Vũ sợ hãi, ngượng ngùng không nói gì.
"Anh, anh có thể cho em ít tiền không? Lần đầu tiên em đến đây, em muốn đi mua một chút đồ đạc, quần áo trong thành phố rất đẹp." Em gái Trương nói với Trương Gia Sâm.
Nhưng ngay sau đó ánh mắt của em gái Trương lập tức xoay chuyển, nói: "Anh, em không cần tiền của anh nữa, ngày mai em gọi Miêu Diệu Diệu đi cùng, vậy là có người thanh toán rồi."
Em gái Trương nói xong, lập tức vô cùng đắc ý, cảm thấy mình rất thông minh.
Trương Gia Sâm nhíu mày, nếu là Miêu Diệu Diệu của trước kia, Trương Gia Sâm còn có thể chắc chắn Miêu Diệu Diệu sẽ đi theo làm máy ATM, nhưng Miêu Diệu Diệu của hiện tại, Trương Gia Sâm thật sự không dám chắc chắn, hơn nữa Miêu Diệu Diệu mỗi ngày đều bận làm việc ở công ty, thời gian gặp mặt hắn cũng không nhiều, làm gì còn có thời gian đi dạo phố mua đồ với em gái Trương chứ?
Trương Gia Sâm lấy một xấp tiền từ trong ví ra đưa cho em gái Trương, nói: "Chị dâu em phải đi làm, không có thời gian đi dạo phố cùng em, số tiền này em cầm lấy, thích mua thứ gì thì mua."
Em gái Trương nhận lấy tiền, sắc mặt rõ ràng không vui, tiêu tiền của anh mình khác hoàn toàn với tiêu tiền của người khác, tiêu tiền của người khác hơn nữa còn là tiền của Miêu Diệu Diệu, em gái Trương không tiếc chút nào, ai bảo Miêu Diệu Diệu có nhiều tiền chứ.
Trương Gia Sâm cảm thấy lòng dạ rối bời, ra ban công hút thuốc lá, chỉ trong chốc lát trên mặt đất đã đầy đầu thuốc lá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...