Trong lòng Ninh Thư đều là "what the fuck", làm sao lại nhận một nhiệm vụ như thế này, Ninh Thư cũng không phải nữ nhân của xã hội phong kiến thực sự, dù đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, cũng có chút bất công.
Hơn nữa Ninh Thư không muốn để chuyện bản thân mình cho là đương nhiên lại mang đến cho Lệnh Nhàn một kết cục khiến cô không thể chấp nhận được, đó là theo tư tưởng hiện đại của Ninh Thư.
Mẹ nó, tàn phá An Hựu, xe rách bộ mặt của kỹ nữ ngây thơ bạch tuyết ai ai cũng yêu thích. Quyết định ly hôn giải phóng bản thân, hoặc là lại một lần nữa tìm một nam nhân chân chính yêu mình?
Nhưng hoàn cảnh không cho phép.
Hơn nữa người đàn ông này nói tìm được là có thể tìm được sao, còn có thể thực lòng yêu thương người đã ly hôn như Vệ Lệnh Nhàn, cơ bản rất ít khả năng, không phải Vệ Lệnh Nhàn không tốt, mà là trong môi trường lớn như vậy.
Cho nên cô muốn bảo vệ địa vị chính thê của mình, không thể làm ra những chuyện sai lầm, khiến cho dư luận hướng về phía mình được.
Còn có hai đứa con của Vệ Lệnh Nhàn, Ninh Thư cũng không biết phải làm như thế nào với chúng nó, hai đứa bé này không nghi ngờ kẻ hung ác độc địa, đều hướng về Quận chúa Minh Châu, thậm chí còn vì Quận chúa Minh Châu mà ngang ngược chỉ trích mẫu thân của mình.
Ninh Thư không ngừng thất vọng đau khổ về hai đứa trẻ, nhưng bọn chúng lại là miếng thịt rơi ra từ trên người Vệ Lệnh Nhàn, ngậm đắng nuốt cay, mang theo đứa con đã từng vui vẻ nuôi dưỡng thành người.
Bao che cho con là bản năng, cho dù hai đứa trẻ đã khiến cho Vệ Lệnh Nhàn tổn thương sâu sắc, nhưng Vệ Lệnh Nhàn vẫn bằng lòng nhìn người làm nhiệm vụ không hề kiêng nể gì mà bắt nạt con cô?
Con của mình có thể đánh có thể mắng, nhưng người khác đụng vào thì không được.
Khi làm Hoàng hậu, Ninh Thư đã thay đổi vận mệnh của củ cải nhỏ, khiến củ cải nhỏ được làm hoàng đế, Tiêu Tiêu hoàng hậu trả lại cho cô quầng sáng hoàng hậu, đương nhiên, trong lòng của đại đa số nữ nhân, con cái là vô cùng quan trọng.
Loại huyết thống này không ngừng kéo dài.
Mẹ nó, đúng là muốn chết mà.
Nhiệm vụ quái quỷ gì vậy.
"2333, đây là nhận nhiệm vụ gì vậy hả?" Lửa giận trong lòng Ninh Thư bốc lên ngùn ngụt, phát hỏa với 2333: "Ngươi nói xem ngươi bẫy ta bao nhiêu lần rồi, hả."
"Loại nhiệm vụ lần này là ngẫu nhiên, kỳ thực không liên quan gì đến ta." 2333 nói: "Hiện tại chỉ có thể cố gắng hết sức phỏng đoán tâm tư của Vệ Lệnh Nhàn."
"Vậy ngươi nói Vệ Lệnh Nhàn rốt cuộc muốn gì?" Ninh Thư hỏi 2333.
2333 trực tiếp lẩn trốn: "Ta chỉ là một hệ thống, ta làm sao hiểu được ý nghĩ của loài người, đặc biệt là tâm tư của nữ nhân."
Ninh Thư: Mẹ nhà nó...
Cả đêm Ninh Thư đều băn khoăn, tóc cũng rụng rất nhiều, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cả đời của nữ nhân có gì là ý nghĩa, lấy chồng sinh con, vì gia đình mà vất vả, cuối cùng những nam nhân này vãn không đặt ở trong lòng.
Thậm chí gặp được tình yêu đích thực sẽ lập tức quên đi người đồng cam cộng khổ bên cạnh mình nhiều năm như vậy.
Cứ yên ổn mà sống không tốt sao, sao lại không tự kiềm chế được mà làm ra nhiều chuyện như vậy.
Yên ổn sống qua ngày?
Trong lòng Ninh Thư đột nhiên xẹt qua một tia điện, đúng rồi, người Vệ Lệnh Nhàn hận nhất là Quận chúa Minh Châu, bởi vì sự xuất hiện của Quận chúa Minh Châu, khiến cho tất cả mọi người trong cả cái phủ Tướng quân chìm trong điên cuồng và bệnh tâm thần, yêu và hận đều mở rộng đến vô cùng.
Cha không ra cha, con không ra con, hai cha con cùng tranh một nữ nhân.
Toàn bộ phủ Tướng quân bởi vì nữ nhân này mà bị phá hủy.
Tận sâu trong đáy lòng Vệ Lệnh Nhàn mong muốn nhất chính là trở về quãng thời gian không có Quận chúa Minh Châu, an nhàn bình lặng, mặc dù phải khổ sở lo liệu phủ Tướng quân, còn phải lo lắng cho An Hựu xuất chinh bên ngoài.
Thế nhưng trong lòng Vệ Lệnh Nhàn vẫn an nhàn và bình thản, yêu cầu của nữ nhân chẳng qua chỉ là một gia đình, một gia đình an ổn.
Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của Vệ Lệnh Nhàn.
Ninh Thư thở dài một cái, trái tim lay động không ngừng trong chốc lát trấn tĩnh lại, ít nhất cũng có mục tiêu phấn đấu rồi.
"Sao nàng còn chưa ngủ?" Giọng nói của An Hựu nằm bên cạnh vang lên.
Ninh Thư dịch vào bên cạnh, nói: "Tướng quân, thiếp đang lo lắng cho An Du?"
"An Du có cái gì mà phải lo lắng?" Giọng nói của An Hựu mang theo giọng khàn khàn tỉnh ngủ.
Trong lòng Ninh Thư thật sự cạn lời, nói: "An Du đã mười bảy tuổi rồi, sắp phải thành gia lập thất rồi, nhưng lại chưa làm được cái tích sự gì, trên người không có công danh lợi lộc, thiếp nhớ năm chàng mười bảy tuổi đã đi ra chiến trường."
An Hựu á một tiếng, "Đúng là như vậy."
Ninh Thư nói: "Cho nên thiếp mong có thể tìm cho An Du một việc, nó thích luyện võ nghệ, thiếp muốn cho nó đi tòng quân."
"Tòng quân? Nàng nỡ sao? Chắc là mẹ sẽ không đồng ý." An Hựu nói.
Cũng chẳng phải con của ta, có cái gì mà không nỡ chứ
Ninh Thư im lặng, An Hựu nói sẽ xem xét.
Ngày thứ hai khi dùng bữa sáng, An Hựu nói với lão thái thái muốn cho An Du đi tòng quân, lão thái thái không đồng ý, tòng quân mất hơn hai ba tháng không được gặp cháu trai, khiến lão thái thái nhớ đến mức đau lòng rồi.
Mà An Du hiển nhiên không ngờ đột nhiên cha lại để hắn đi tham gia quân đội.
An Du nhìn về phía Quận chúa Minh Châu nhu tình như nước.
Quận chúa Minh Châu kinh ngạc che miệng, nói với An Hựu: "Tòng quân thật sự nguy hiểm, sao phải để An Du đi tòng quân?"
Ninh Thư cười đến ung dung hào hoa, vô cùng đoan trang nói: "Nam nhân bảo vệ quốc gia, vừa mở ra cho mình một ý nguyện to lớn, Quận chúa, An Du vì sao không thể tòng quân."
Quận chúa Minh Châu kinh ngạc nhìn Ninh Thư, nói: "Nhưng An Du là con của cô mà, vì sao cô có thể không màng đến sống chết của hắn như vậy."
Minh Châu nhíu chặt chân mày, vẻ mặt như muốn nói là sao ngươi lại có thể máu lạnh như thế chứ.
Sắc mặt lão thái thái hơi bất ngờ, trên mặt lộ ra bất mãn với Ninh Thư, lão thái thái lớn tuổi rồi, không có sự quyết đoán lúc trẻ tuổi, lúc còn trẻ lão thái thái không phải cũng đẩy An Hựu ra chiến trường, trở thành một tướng quân uy phong như hôm nay sao.
Mẹ nó, nhưng lời nói của Quận chúa Minh Châu giống như nói cô đẩy An Du đi tìm đường chết vậy, Ninh Thư nhìn Quận chúa Minh Châu, mỗi lời nói và hành động tùy tiện của nàng, đều sẽ gây ra một cuộc tranh chấp lớn và sự đối lập kịch liệt.
Nàng thực sự đơn thuần, hay là mang theo những chuyện lỡ lời như vậy để hại người khác.
Ninh Thư muốn để An Du rời khỏi phủ Tướng quân, để tránh An Du rơi vào cảnh hai cha con tập trung lại tranh một nữ nhân.
Ninh Thư nhìn An Du, hỏi: "An Du, con nghĩ như thế nào, không phải con luôn muốn trở thành người giống như phụ thân của con sao?"
An Du nhìn về phía Quận chúa Minh Châu, Quận chúa Minh Châu lại nhìn An Hựu.
Ninh Thư thấy bộ dạng này của An Du, Quận chúa Minh Châu mới vào phủ Tướng quân hôm qua, đã khiến cho An Du thành bộ dạng này rồi.
Quận chúa Minh Châu thực sự có mị lực phi phàm, dáng vẻ nhu nhu nhược nhược vậy mà lại khiến nam nhân thương tiếc nhất.
An Du nói: "Con trai sẽ suy nghĩ."
Ninh Thư không nói gì, cô thực sự không muốn quản hai đứa trẻ này nữa, đặc biệt là khi nghĩ tới tình tiết trong kịch bản, quả thực khiến người ta thất vọng mà.
Quận chúa Minh Châu rơi nước mắt vàng nước mắt bạc, tất cả mọi người sẽ đều quay ra chỉ trích cô.
Quận chúa Minh Châu như nói ta biết ta sai rồi, nhưng ta cứ không thay đổi, chúng ta là tình yêu đích thực, chúng ta không sai, ý đồ dùng lời xin lỗi để xóa sạch mọi tổn thương.
Đúng là ngẫm lại thực sự rất đáng sợ, ngươi không thể tránh khỏi, bởi vì nàng sẽ không ngừng sám hối với ngươi, một lần rồi lại một lần sám hối, một lần rồi lại một lần vô ý thức đâm từng đao vào trong lòng ngươi.
Khi dùng bữa sáng, sắc mặt lão thái thái luôn khó coi, hơn nữa còn là công khai thể hiện ra, là cố ý muốn để cho Ninh Thư nhìn thấy.
Lão thái thái bình thường sẽ không bày ra sắc mặt như vậy với con dâu của mình, điều đó chứng minh bà thực sự không vừa lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...