Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư đã đi tìm Mạch Đóa Nhi, chuẩn bị đưa cô ta đi thử vai. Trong mấy ngày này, Ninh Thư muốn dẫn Mạch Đóa Nhi đến các phim trường để thử vai.

Đến chung cư của Mạch Đóa Nhi, thấy cô ta đang xem ti vi, nhìn người trong ti vi không chớp mắt, rõ ràng là đang nghiền ngẫm bộ dạng khi diễn của người khác.

Ninh Thư bước lại gần nói: “Chỉ nhìn như vậy không thì cũng vô ích, phải tự mình nhập vào từng cảnh diễn từ từ tập luyện, hôm nay chúng ta tiếp tục đi thử vai.” 

Nhắc đến thử vai, sắc mặt Mạch Đóa Nhi hơi tái đi nhìn Ninh Thư nói: “Chị Trần, chúng ta có thể tìm một đạo diễn nhẹ nhàng hơn được không, đạo diễn hôm qua khó tính quá.”

Ngày hôm qua Mạch Đóa Nhi đã bị vị đạo diễn kia mắng cho phát khóc rồi.

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Bây giờ là người ta chọn chúng ta, chứ chúng ta không có quyền chọn họ, diễn viên nào cũng đều phải chịu như vậy, trừ khi em có chỗ dựa vững chắc, hoặc là có thế lực, chí ít cũng phải là nhân vật được săn đón, nếu không dựa vào cái gì mà người ta phải nể mặt em.” 

“Dần dần sẽ quen thôi.” Ninh Thư an ủi Mạch Đóa Nhi.

Thế nhưng Mạch Đóa Nhi không cảm thấy được người quản lý an ủi chút nào, ngược lại trong lòng hơi mờ mịt.

Ninh Thư lôi Mạch Đóa Nhi đi về hướng phim trường, dọc đường đi sắc mặt Mạch Đóa Nhi trông khá khó coi, quay sang nói với Ninh Thư: “Chị Trần, em muốn đi chạy chương trình trước, sau đó em muốn tham gia một khóa đào tạo nghệ thuật diễn xuất, em chưa hiểu gì về diễn xuất thế này mà cứ đi diễn chắc chắn lúc nào cũng bị người ta mắng nhiếc.” 


“Chị Trần, chị đã cho Kiều Y tham gia khóa đào tạo về thanh nhạc, em cũng muốn tham gia khóa học liên quan đến nghệ thuật diễn xuất.” Mạch Đóa Nhi nhìn Ninh Thư đang lái xe, lời nói mang theo ý muốn cầu xin.

Lần trước đóng vai quần chúng, trợ lý trường quay có trả năm mươi đồng. Lúc đó cô ta hận không thể xé tan năm mươi đồng kia đi, nếu như không trả thì Mạch Đóa Nhi cũng không cảm thấy khó chịu như thế này.

Cô ta không kể chuyện năm mươi đồng với Trần Hi. 

Ninh Thư xoay đầu lại lướt mắt nhìn Mạch Đóa Nhi, lại hướng về phía trước, nói: “Em là nghệ sĩ dưới trướng của chị, chị chỉ hy vọng em có thể được phát triển tốt, còn việc tham gia lớp đào tạo diễn xuất thì thực sự không cần thiết, phần lớn những thứ học được trong quá trình huấn luyện đều không hữu dụng, nghệ thuật diễn xuất phải dựa vào chính sự mài giũa của bản thân, người khác cũng không thể dạy cho em được, tự mình tìm kiếm cảm giác màn ảnh, cố gắng để nhân vật của mình trở nên sinh động, những thứ này có thể học được rất nhiều từ những tiền bối diễn cùng.”

“Không đâu có thể học được nhiều như ở phim trường, ở đây có những người đi trước em, các em nên học từ họ, em sớm muộn cũng phải bước vào giới nghệ sĩ, vì sao không tập làm quen với tình huống này sớm một chút.” Ninh Thư phân tích rõ cho Mạch Đóa Nhi hiểu.

Lời Ninh Thư nói khiến cho Mạch Đóa Nhi không nói nên lời, tuy nói người quản lý lúc nào cũng suy nghĩ cho cô ta, nhưng trong lòng Mạch Đoá Nhi lại cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể đối phương không để ý đến tâm tình của cô ta một chút nào. 

Đến phim trường, Ninh Thư liền ra nói chuyện với đạo diễn tìm cho nghệ sĩ của mình một vai diễn, vào vai gì cũng được, miễn sao có thể rèn luyện kỹ năng diễn xuất.

Vị đạo diễn này tốt hơn so với đạo diễn trước, trực tiếp cho Mạch Đóa Nhi làm diễn viên đóng thế của một nữ minh tinh diễn cảnh treo người đấu võ.


Mặc quần áo giống với nữ minh tinh, nhưng chỉ quay đằng sau, không quay mặt, tức là đến cả mặt mình cũng không cần lộ. 

Ninh Thư:...

Trong lòng Ninh Thư hơi hả hê nhưng trên mặt lại tỏ ra do dự, quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạch Đóa Nhi nói: “Em thấy thế nào, nếu như không muốn thì bỏ đi.”

Mạch Đóa Nhi trong miệng đắng ngắt, hướng Ninh Thư hỏi: “Tại sao nữ minh tinh kia không tự mình quay mà phải tìm người đóng thế vậy?” 

“Bởi vì diễn cảnh treo người rất khổ, người ta là người nổi tiếng, một chút việc cực khổ cũng không cần làm, đạo diễn sẽ thay cô ta xử lý tốt.” Ninh Thư lạnh nhạt nói trực tiếp vào vấn đề.

Mạch Đóa Nhi cắn môi miễn cưỡng gật đầu nói: “Cứ để em thử đi.”

Ninh Thư gật đầu, an ủi Mạch Đóa Nhi: “Ngày hôm nay chịu khổ cũng là vì sau này huy hoàng, chị tin em dựa vào cố gắng của bản thân có thể trở thành người khiến người ta ngưỡng vọng, chị rất coi trọng em.” 

Mạch Đóa Nhi sắc mặt tái nhợt nhếch mép một cái, cũng không phải chị là người bị treo lên, đúng là đồ chỉ biết nói suông, trong lòng Mạch Đóa Nhi thậm chí sinh ra một loại cảm giác giống như oán hận đối với người quản lý đã nói lời này, Mạch Đóa Nhi rất sợ bị đạo diễn mắng trong lòng thấy hơi lo.


Thợ trang điểm đưa Mạch Đóa Nhi đi hóa trang. Lúc đi ra, Mạch Đóa Nhi đã mặc trang phục giống nữ minh tinh, lần này mặc quần áo đẹp đẽ, nhưng ngay cả khuôn mặt cũng không thể lộ.

Nhân viên công tác đem dây treo bằng thép cột vào phần hông bụng của Mạch Đóa Nhi, đưa một thanh kiếm đạo cụ vào tay cô ta. 

Đạo diễn dặn Mạch Đóa Nhi: “Chờ một lúc rồi đánh cho tốt một chút.”

Mạch Đóa Nhi sắc mặt tái nhợt nói: “Tôi biết rồi, đạo diễn.”

“Bắt đầu.” 

Mạch Đóa Nhi thoắt một cái đã bị kéo lên tới giữa không trung, Mạch Đóa Nhi kêu lên một tiếng cực kì bi thảm, cảm giác sợi dây siết chặt, lục phủ ngũ tạng như thể đã bị thay đổi vị trí, như thể sắp gãy xương sườn, rất đau.

Kinh hoàng nhất là, Mạch Đóa Nhi bị treo lắc lư đến mức sắp nôn. Lúc đối phương bay tới, bộ dạng Mạch Đóa Nhi sững ra có vẻ không biết nên làm như thế nào, tay chân đều như nhũn ra.

“Cắt cắt... đóng thế có chuyện gì vậy, mau đánh với bạn diễn đi chứ.” Đạo diễn hướng phía Mạch Đóa Nhi quát, Mạch Đóa Nhi khó chịu muốn chết, hơi thở mong manh đáp lại: “Tôi không làm được, tôi thực sự không làm được.” 

Lúc Mạch Đóa Nhi được thả xuống thì trực tiếp ngã nhào trên đất, tay chân cũng không có sức lực. Ninh Thư đi qua đỡ Mạch Đóa Nhi.


“Chuyện gì xảy ra vậy, chỉ khua đạo cụ hai cái cũng không làm được sao? Rốt cuộc có làm được không, không được tôi sẽ đổi người, làm lãng phí thời gian của cả đoàn.” Đạo diễn cau mày không nhịn được quát to.

“Xin lỗi đạo diễn, vai này chúng tôi không diễn nữa.” Ninh Thư đỡ Mạch Đóa Nhi qua một bên, vừa đứng lại Mạch Đóa Nhi đã bắt đầu nôn ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. 

Ninh Thư mở một chai nước suối đưa cho Mạch Đóa Nhi.

Nghỉ ngơi một lúc lâu, Mạch Đóa Nhi có vẻ hoàn hồn trở lại nhưng mặt cắt không còn giọt máu.

Ninh Thư chỉ nhìn mà không nói gì, Mạch Đoá Nhi chưa từng chịu khổ như vậy. Cho dù Mạch Đóa Nhi có thừa nhận hay không thì nguyên nhân thành công của cô ta chính là Mạc Tước Phong. 

Mạc Tước Phong khá cưng chiều cô ta, những việc liên quan đến cảnh quay như thế này, đều sẽ tìm người đóng thế, sau đó hai người ở bên nhau ân ái, cảnh chịu khổ tự nhiên sẽ có người thay cô ta quay.

Người chưa trải qua khổ cực thì không đủ tư cách để xem thường người khác.

"Chị Trần, sau này em không diễn treo người như vậy nữa đâu." Giọng nói của Mạch Đóa Nhi có mang chút hờn dỗi, kỳ thực trong lòng có thành kiến đối với Ninh Thư, với tư cách là người quản lý trong giới giải trí lại không biết diễn cảnh treo người đau đớn dường nào ư, nhưng cô cũng không nhắc nhở mình một tiếng. 

Ninh Thư nhìn cô ta, gật đầu nói: "Cố gắng lên, thành người nổi tiếng thì sẽ không cần phải chịu khổ như vậy nữa."

Nghe những lời này Mạch Đóa Nhi cảm thấy mất hết kiên nhẫn, tại sao cô ta luôn phải quay những vai diễn chẳng đâu vào đâu thế này, trong lòng Mạch Đóa Nhi có cảm giác vô cùng uể oải không thể tiếp tục được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui