Ninh Thư hướng về phía Yến tông chủ rồi chào một tiếng Yến bá bá, Yến tông chủ của Hồng Môn tông khẽ vuốt chòm râu dài của mình, sau đó khen cha Ngụy: “Lâu ngày không gặp, bây giờ Lương Nguyệt càng ngày càng tài giỏi.”
Cha Ngụy cười ha ha một tiếng, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Ninh Thư cũng không suy nghĩ nhiều, những lời này chỉ cần nghe là được, nhưng mà cha Ngụy khi nghe thấy những lời này thì giống như gãi đúng chỗ ngứa vậy, cả người đều trở nên hưng phấn.
“Ngụy Minh, để hai đứa bé đi ra ngoài đi, chúng ta có chuyện cần bàn.” Tông chủ của Thiên Đạo tông nói với cha Ngụy.
“Tuệ Đế, để Lương Nguyệt dẫn con đi dạo, thăm thú Thiên Đạo tông.” Yến tông chủ quay sang dặn dò Sư Tuệ Đế.
Biểu cảm của Sư Tuệ Đế dưới lớp mạng che mặt vô cùng lạnh lùng, quay sang hành lễ với Yến tông chủ rồi lui ra ngoài.
“Nhóc con, người tới là khách, con phải chăm sóc tốt cho Tuệ Đế.” Cha Ngụy đẩy Ninh Thư về phía Sư Tuệ Đế, Ninh Thư vội vàng đứng vững lại. Nếu như cô mà đụng vào người của Sư Tuệ Đế thì chắc chắn là nàng ta sẽ sống mái với cô mất.
“Làm phiền sư huynh.” Sư Tuệ Đế nói với Ninh Thư, âm thanh vẫn rất trong trẻo lạnh lùng.
Ninh Thư cảm thấy rất ngạc nhiên khi Sư Tuệ Đế nguyện ý nói chuyện với mình, cô còn tưởng rằng lúc ở bí cảnh, bản thân đã đánh nàng ta bị thương nên cả đời này bọn họ sẽ không qua lại với nhau nữa, vậy mà hôm nay Yến tông chủ lại dẫn theo Sư Tuệ Đế đến Thiên Đạo tông.
Ninh Thư cảm thấy việc này có gì đó mờ ám.
“Mời sư muội đi theo ta.” Ninh Thư giả vờ như không nhìn thấy cái nháy mắt ám chỉ của cha Ngụy, rồi quay người dẫn Sư Tuệ Đế ra ngoài đại điện.
Sư Tuệ Đế khẽ do dự một lúc mới đi theo Ninh Thư ra bên ngoài.
Sư Tuệ Đế đi rất chậm nên Ninh Thư cũng phải thả chậm cước bộ, bỗng nhiên Sư Tuệ Đế lại lên tiếng: “Ngụy Lương Nguyệt, có phải trong lòng ngươi lúc này cảm thấy rất đắc ý không.”
“Tại sao lại nói những lời này, ta có gì để đắc ý chứ?” Ninh Thư nhíu mày, hoàn toàn không biết là Sư Tuệ Đế đang nói gì.
Sư Tuệ Đế dừng bước, dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn Ninh Thư: “Trước đây ngươi từ hôn, ta đã bị ngươi nhục nhã một lần, vậy mà hôm nay ta lại tự đưa đến cửa để cho ngươi nhục nhã.”
“Thật lòng mà nói là ta không biết ngươi đang nói gì, nếu như ngươi nói việc ta từ hôn là làm nhục ngươi, vậy vì sao chính ngươi không đưa ra ý muốn từ hôn.” Biểu cảm của Ninh Thư cũng trở nên lạnh lùng.
Ninh Thư biết rõ Sư Tuệ Đế là một người phụ nữ có ý chí sắt đá, nhưng mà đến cả việc từ hôn cũng tính toán chi li như vậy thì Ninh Thư cũng không có cách nào cả, trong suy nghĩ của Ninh Thư thì việc từ hôn chính là cách giải thoát duy nhất cho cả hai người.
Biểu cảm của Sư Tuệ Đế ở dưới lớp mạng che mặt càng trở nên khó coi: “Ngụy Lương Nguyệt, chẳng lẽ ngươi không biết mạch nguyên tinh mà Hồng Môn tông và Thiên Đạo tông cùng hợp tác đang xảy ra vấn đề sao?”
“Đã xảy ra vấn đề gì?” Ninh Thư cũng rất tò mò, dù sao cô cũng là một vị tiểu thư khuê các, thường ngày cũng không bước ra khỏi cổng lớn, cho nên cô thực sự không biết đang xảy ra chuyện gì cả.
Sư Tuệ Đế nhìn thấy biểu cảm của Ninh Thư thì đột nhiên lại nở một nụ cười khổ, trong giọng nói cũng khó nén được sự bi thương: “Lượng nguyên tinh khai thác được càng lúc càng ít, Thiên Đạo tông và Hồng Môn tông đều nghi ngờ đối phương đã lén giấu đi, đến bây giờ thì việc hợp tác không thể tiếp tục được nữa, lại còn thêm việc của Diệp sư đệ, khiến Hồng Môn tông lúc này không thể chịu thêm một đòn nào nữa, nên nhất định phải giữ được việc hợp tác giữa hai tông môn, hơn nữa Hồng Môn tông chúng ta cũng rất cần tài nguyên tu luyện.”
Ninh Thư lúc này mới hiểu được mọi việc, nếu như nói có người biển thủ thì cô cảm thấy đó chắc là người của Thiên Đạo tông, bởi vì đệ tử của Hồng Môn tông có tiên phủ nên người của Thiên Đạo tông muốn làm khó bọn họ.
Hơn nữa cha Ngụy chính là đối tượng bị tình nghi nhiều nhất.
Hiện tại Yến tông chủ của Hồng Môn tông đích thân đến cửa để bàn chuyện hợp tác, lại còn dẫn theo cả Sư Tuệ Đế nữa, Ninh Thư hỏi đối phương: “Ý các người là gì?”
“Việc hợp tác đương nhiên vẫn phải tiếp tục nhưng nếu muốn thể hiện thành ý thì việc kết thân chính là sự lựa chọn tốt nhất.” Trong giọng nói của Sư Tuệ Đế tràn ngập sự bi thương.
“Uầy...” Nên muốn gả Sư Tuệ Đế cho Ngụy Lương Nguyệt sao?
Vất vả lắm mới có thể từ hôn vậy mà giờ lại muốn đính hôn, Ninh Thư cũng có thể nhìn ra bản thân Sư Tuệ Đế cũng không muốn đính hôn với mình.
“Uầy, tha thứ cho ta nói thẳng, nhưng nếu cô đã không muốn thì sao không nói ra chứ.” Ninh Thư hỏi Sư Tuệ Đế.
Sư Tuệ Đế nhìn về phía Ninh Thư, ánh mắt vô cùng thờ ơ: “Không phải ai cũng có một người cha tốt, để có thể tùy hứng làm bậy như ngươi, từ nhỏ đến lớn ta đều ở Hồng Môn tông, bởi vì ta không đủ mạnh nên chỉ có thể nghe theo sự an bài của tông môn để báo đáp tông môn.”
“Đây chính là sự bi ai của một người phụ nữ, ta cũng không muốn bản thân trở thành một món đồ vật tùy người bài bố.” Trong ánh mắt của Sư Tuệ Đế tràn ngập sự bi ai.
Ninh Thư:...
Ninh Thư bĩu môi, cũng không nói gì cả.
“Sao, ngươi không đồng ý với những gì mà ta nói sao?” Sư Tuệ Đế nhìn thấy biểu cảm bất đắc dĩ của Ninh Thư thì lạnh giọng hỏi.
Ninh Thư nhún vai: “Nếu như cô không muốn người khác nhúng tay vào vận mệnh của mình thì tại sao cô không rời khỏi Hồng Môn tông.”
“Rời khỏi Hồng Môn tông, nói thì dễ hơn làm, ta lớn lên ở Hồng Môn tông, tông môn đối với ta ơn trọng như núi.” Giọng nói của Sư Tuệ Đế càng thêm lạnh lùng.
Ninh Thư cũng chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu ta là cô, thì ta sẽ rời khỏi Hồng Môn tông, nếu không muốn vận mệnh của bản thân bị người khác thao túng thì nhất định phải trải qua những ngày tháng càng thêm gian khổ, tất cả phải do chính cô gây dựng, đó chính là cái giá của sự tự do, nhưng nếu cô luyến tiếc tài nguyên, địa vị và tất cả những thứ khác mà Hồng Môn tông cho cô thì cô tất nhiên phải hy sinh vì tông môn, bất cứ việc gì cũng có cái giá của nó, trên đời này không có việc gì là thập toàn thập mỹ cả.”
Ninh Thư cảm thấy hơi chán nản, có lẽ Sư Tuệ Đế cũng không yêu Diệp Vũ nhiều như trong truyện, lúc Diệp Vũ cướp dâu thì chắc Sư Tuệ Đế phải cân nhắc rất lâu mới lựa chọn Diệp Vũ.
Nói trắng ra thì Sư Tuệ Đế là một người thích tự chuốc khổ vào thân, giống như bản thân nàng ta phải chịu rất nhiều khổ vậy.
“Cô yên tâm, ta sẽ không đính hôn với ngươi.” Ninh Thư nói xong liền lướt qua Sư Tuệ Đế rồi đi về phía trước.
Sư Tuệ Đế đứng nhìn theo bóng lưng của Ninh Thư, hơn nữa nàng ta như thể không kiểm soát nổi cảm xúc của bản thân: “Ngươi căn bản không biết gì cả, vì ngươi có cha nuông chiều nên không thể hiểu được cuộc sống của ta.”
Ninh Thư vẫn tiếp tục đi thẳng mà không quay đầu lại.
Khi cha Ngụy hỏi thăm xem Ninh Thư có muốn đính hôn với Sư Tuệ Đế hay không thì Ninh Thư liền cự tuyệt, cô không muốn đính hôn với Sư Tuệ Đế, còn sau khi cô rời khỏi thế giới này thì Ngụy Lương Nguyệt và Sư Tuệ Đế có như thế nào thì cô sẽ không xen vào.
Ninh Thư nói với cha Ngụy là bản thân muốn ra ngoài du lịch.
Cha Ngụy nghe thấy con của mình nói thế thì cảm thấy vừa vui vẻ lại vừa lo lắng, tuy không muốn con mình đi ra ngoài nhưng lại không muốn nó vì chỉ ở trong tông môn mà trở nên nhát gan, nên không đi ra ngoài để trải nghiệm là không được.
Ninh Thư đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định ra ngoài luyện tập, bởi nếu không đi ra ngoài thì việc tu luyện cũng không hiệu nghiệm, cho nên cô quyết định sẽ tham gia vào nhóm người truy sát Diệp Vũ.
Cuối cùng thì Ngụy trưởng lão cũng đồng ý để Ninh Thư ra ngoài luyện tập, Ninh Thư quay sang hỏi cha của mình: “Sự việc của Hồng Môn tông đã giải quyết như thế nào rồi cha.”
Ngụy trưởng lão bĩu môi: “Lão già kia một chút thành ý cũng không có, mỗi lần cần gì đều chỉ biết đưa phụ nữ ra, Thiên Đạo tông chúng ta cũng có rất nhiều người, đâu thèm hiếm lạ người của ông ta chứ. Con không cần quan tâm đến những chuyện này, con chỉ cần tập trung vào việc đi luyện tập, còn những chuyện khác thì để cha xử lý.”
“Vậy có gây ra phiền phức cho cha không?” Ninh Thư cũng không quá chắc chắn, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến hai tông môn.
“Không có vấn đề gì, việc này cha của con có thể gánh được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...