Ninh Thư nhìn rong biển dập dềnh trong lòng biển, một tên ngu ngốc vô tội thật khiến người ta không cách nào hiểu được.
Hẳn phải có một vị chỉ huy anh minh bố thí cho nó chút trí khôn.
Ninh thư muốn 2333 nghĩ cách, 2333 không lên tiếng, cô liền tức giận nói: "Lấy đồ của người ta thì cũng phải báo đáp đi chứ?"
Bây giờ Ninh Thư đã hiểu, rong biển muốn cô ở chung một chỗ có lẽ là vì nghĩ nơi nó sống là nơi tốt nhất, muốn chia sẻ cùng cô nhưng cô không biết làm thế nào để nói cho nó hiểu.
Rong biển có thể ở một nơi như vậy cũng do nó may mắn.
"Thực ra có thể hoán đổi nhưng cửa hàng trên hệ thống của cô vẫn chưa được kích hoạt, cũng không có cách nào kích hoạt." 2333 giọng vô cùng tiếc nuối.
Ninh Thư:...
Mẹ nó nhất định phải nghĩ cách kích hoạt cái cửa hàng chết tiệt kia mới được.
"Có Trí Tuệ đan cấp thấp, ta lợi dụng lỗ hổng của hệ thống hoán đổi chui cho cô, có muốn lấy không? Nhưng mà chỗ Linh Tủy này đều thuộc về ta. Năng lượng của ta sắp cạn kiệt rồi." 2333 yếu ớt nói.
Fuck, đúng là tên tiện nhân lòng dạ hiểm độc.
Ninh Thư phất tay một cái: "Đổi thì đổi."
"Được thôi, khách quan vui lòng chờ trong giây lát." Giọng 2333 vô cùng hả hê.
Ninh Thư cảm thấy mình lại mắc lừa rồi.
Chỉ chốc lát trong tay Ninh Thư liền xuất hiện năm viên đan dược trơn bóng, phát ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, hương vị cũng rất nồng khiến người ta hít một hơi là thấy tỉnh táo hẳn lên, những việc trước đây chưa hiểu rõ liền thông suốt ngay.
Đây chính là Trí Tuệ đan.
Ninh Thư định đem Trí Tuệ đan đút cho rong biển, chợt nhớ ra nó không có miệng thì làm sao mà ăn đây.
Có lẽ biết vật trước mặt có lợi cho mình, phần rễ rong biển bỗng nhiên mở ra một thứ trông giống như miệng, chờ Ninh Thư đưa đan dược vào.
Ninh Thư cảm tưởng tam quan của mình lúc nào cũng bị thách thức. Mẹ nó, rong biển cũng có miệng.
Liền một lúc ném ba viên đan dược vào miệng rong biển, cả người nó không nhịn được mà run rẩy từng nhánh rong biển dài ngoằng.
Ninh Thư nghĩ một lát rồi xóa bỏ quan hệ linh sủng của rong biển. Rong biển chỉ sống được trên biển, có mang theo bên mình cũng không làm nên trò trống gì.
Trong nháy mắt Ninh Thư cảm giác không còn ràng buộc gì với rong biển. Rong biển hơi mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ninh Thư nhảy lên lưng Thiểm Phong điêu rời đi.
Ninh Thư nhét một viên đan dược vào miệng Thiểm Phong điêu, sau đó cô cũng nuốt một viên. Đan dược vào trong miệng liền hóa thành một dòng nước ấm rồi không có cảm giác gì nữa.
Ninh Thư chép miệng một cái, chỉ như vậy thôi?
"Trời ạ, cô lại ăn Trí Tuệ đan?" 2333 kêu lên một tiếng, dùng máy chủ mô phỏng một tiếng động vô cùng khiếp sợ. "Loại Trí Tuệ đan này là cho súc vật ăn, trước nay chưa từng cho người ăn."
Ninh Thư: Mẹ nó...
"Người ăn liệu có tác dụng phụ gì không?" Ninh Thư hơi tan vỡ mà ôm mặt, khó có thể đối diện với lịch sử đen tối này.
2333 trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Thứ này chưa ai ăn bao giờ, thật sự không biết có tác dụng phụ gì. Nếu có tác dụng phụ, cô nhất định phải nói với ta để còn lưu lại dữ liệu."
Ninh Thư: Ta muốn chết.
Nguyên nhân là bởi kém hiểu biết, mà chủ yếu là vì nghe theo một cái hệ thống không đáng tin cậy.
Hiện tại Thiểm Phong điêu bay rất nhanh, một lúc liền cách bờ biển rất xa.
Ninh Thư vỗ vào cánh Thiểm Phong điêu để nó bay xuống.
Cả một chặng đường cô cũng không gặp ai, chỉ thấy mấy linh dược, có một vài bảo vật tương đối quý giá, cho dù có linh thú canh giữ cô cũng không tha.
Ninh Thư đang muốn thử xem năng lực của mình rốt cuộc tới đâu, liền thấy có một loại linh quả có thể khuếch trương kinh mạch, nhưng linh quả lại đang bị canh giữ bởi một con gấu lớn rất hung dữ.
Ninh Thư nhìn cơ thể to lớn của gấu dữ, hơi buồn bực, vận một luồng khí rồi nắm lấy trường kiếm bằng linh khí đâm về phía gấu dữ. Gấu dữ nổi giận, bàn tay gấu cực lớn trực tiếp giáng mạnh về phía Ninh Thư.
Nhưng đáng sợ hơn là thanh kiếm trong tay Ninh Thư bất ngờ đâm xuyên qua người gấu dữ.
Hẳn không phải là do linh khí, Ninh Thư nắm tay thành quyền, cảm thấy khắp người tràn đầy sức mạnh. Ninh Thư từ dưới đất nhảy vọt lên, mạnh mẽ giáng một quyền chí mạng lên đầu gấu dữ.
Trong nháy mắt, đầu gấu dữ giống như trái dưa hấu bị đánh cho nát tươm, dòng máu hôi tanh hòa cùng não có màu xam xám của nó bắn cả lên mặt Ninh Thư.
Ninh Thư không khỏi bàng hoàng, bây giờ cô đã là một đại lực sĩ, sức lực mạnh mẽ đến khó tin.
Cho đến khi gấu dữ gầm vang một tiếng, thân thể đổ ập xuống, cô mới phản ứng lại. Có thực lực cũng tốt, khi gặp nam chính mới có sức phản kháng.
Thiểm Phong điêu vui sướng thay Ninh Thư hái linh quả, ngoan ngoãn dâng cho chủ nhân. Ninh Thư nhận lấy linh quả cho vào túi đựng đồ.
Cũng không biết bây giờ là lúc nào, Ninh Thư rất sợ mình bị nhốt ở cái tiên phủ này không ra được.
Đi được một đoạn, Ninh Thư không gặp ai bèn bắt hai con thỏ răng sắt nướng lên ăn.
Thiểm Phong điêu đứng sừng sững bên cạnh Ninh Thư, hết sức cảnh giác xem xét xung quanh có nguy hiểm hay không.
Ninh Thư nhận thấy rõ Thiểm Phong điêu sau khi ăn Trí Tuệ đan trở nên hiểu biết hơn nhiều, cộng thêm thực lực của cô cũng mạnh lên, nên nó từ trong thâm tâm đã coi cô là chủ nhân, tâm tình Thiểm Phong điêu truyền tới cô vô cùng kính nể và cảm kích.
Nhắc đến Trí Tuệ đan, Ninh Thư lại xấu hổ, thật quá mất mặt.
Ăn hết một con thỏ răng sắt không có mùi vị gì, Ninh Thư xỉa răng, suy cho cùng vẫn là linh thú, thịt già ăn giắt răng, cô ném một con còn lại cho Thiểm Phong điêu.
Đột nhiên một loạt tiếng bước chân gấp gáp, loạn xạ đi tới bên này, Ninh Thư chấn động một lát, chứng tỏ bây giờ vẫn còn người trong tiên phủ, kết giới của tiên phủ vẫn chưa đóng.
Thiểm Phong điêu lập tức ngậm con thỏ đã nướng trên mặt đất vào miệng, vươn cổ một cái nuốt chửng khiến Ninh Thư cũng không nhịn được rướn cổ lên ực một tiếng, nuốt nước miếng xuống.
Cứ như vậy mà nuốt chửng không sợ ảnh hưởng đến tiêu hóa?
Có bốn người nhếch nhác chạy tới, vẻ mặt hoảng loạn như có cái gì rất đáng sợ đang đuổi theo bọn họ.
Nhưng bốn người này lại là người quen, chính là đệ tử Thiên Đạo tông. Rõ ràng trước đây có sáu người mà bây giờ chỉ còn bốn người, hai nam hai nữ. Thiếu mất hai đệ tử e là lành ít dữ nhiều rồi.
Lưu Tần Dương nhìn thấy Ninh Thư liền theo bản năng hô lên đầy kinh ngạc: "Ngươi vẫn còn sống." Lưu Tần Dương vô cùng kinh ngạc, trong bí cảnh này mặc dù có nhiều bảo bối nhưng cũng nguy hiểm chồng chất, không những gặp phải linh thú lợi hại mà còn phải đề phòng người khác ném đá giấu tay.
Cho nên lúc nhìn thấy Ninh Thư, Lưu Tần Dương vô cùng kinh ngạc, thực lực kém như vậy mà vẫn còn sống.
Ba đệ tử còn lại nhìn thấy Ninh Thư trên mặt đều lộ ra vẻ thất vọng, tưởng là nhân tài phương nào, hóa ra lại là phế vật nổi danh của môn phái.
"Thứ gì đang truy đuổi mấy người?" Ninh Thư hỏi Tần Dương.
Lưu Tần Dương thấy Thiểm Phong điêu lớn hơn một chút so với ngày trước, ánh mắt cũng sáng rõ hơn lại nghe thấy Ninh Thư hỏi mình liền liền vội vàng nói: "Sư đệ, đằng sau có Tích Bối Thiết lang đang truy đuổi bọn ta, Thiểm Phong điêu của ngươi có thể đưa bọn ta rời khỏi đây không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...