Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Ninh Thư bị rong biển-kun kéo xuống đáy biển. Cô chợt nhận ra điều cô hối hận nhất trên đời chính là để rong biển trở thành linh sủng của mình.

Không có tư tưởng, nói chuyện sẽ vô cùng khó khăn.

Ninh Thư tựa như một cây rong biển bị rong biển-kun giắt bên người. 

Ninh Thư vươn tay sờ, dưới chân có lẽ là đá san hô hay gì đó, chạm vào có cảm giác can cát lại hơi cứng.

Ninh Thư thử nói chuyện với rong biển-kun bằng tư tưởng, nhưng nó chỉ truyền cảm xúc đơn điệu cho Ninh Thư, thậm chí còn không hiểu cô đang nói cái gì?

Ở dưới biển nhịn thở đã lâu, Ninh Thư yêu cầu rong biển-kun đưa cô đi ra ngoài hít thở một chút, nếu không cô sẽ chết mất. 

Sau năm lần bảy lượt thuyết phục, rong biển-kun mới đưa Ninh Thư lên mặt biển. Cô vừa mới hít thở một hơi, rong biển liền kéo ngay xuống, một lát sau lại cho cô ngoi lên, sau đó lại kéo xuống đáy biển, cứ như vậy khiến cô ngoi lên ngụp xuống vô số lần.

Thiểm Phong điêu đứng bên bờ biển thấy chủ nhân một lúc ngoi đầu lên, lúc lại lặn xuống.

Ninh Thư: “Mệt mỏi muốn chết!” 

Quả thực không biết nói gì mới phải đây.


Sau một hồi bị rong biển giày vò, Ninh Thư chợt nhận ra hiện giờ mình đã hoàn toàn thích ứng với cái lạnh thấu xương của biển, không còn thấy lạnh nữa, cũng có thể do lạnh đến tê liệt cảm xúc rồi, không cảm thấy gì nữa cũng nên.

Ninh Thư đứng bên cạnh rong biển-kun, nhận thấy nguyên khí ở trong lòng biển vẫn rất dồi dào, hơn thế, cô còn cảm nhận được cơ thể mình đang dần mạnh lên. 

Trong khoảng thời gian này, Ninh Thư đã nắm rõ tình hình xung quanh. Nơi đây chỉ có một linh thú duy nhất là rong biển-kun, thậm chí có khi Ninh Thư còn có thể chạm phải mảnh xương nào đó, đoán chừng là linh thú trong biển đã bị rong biển quấn lấy, sau đó bỏ mạng tại nơi này.

Ninh Thư không rõ rong biển từ một loài cỏ biển tiến hóa thế nào để thành như ngày hôm nay nhưng thực sự quá sức tưởng tượng. Ninh Thư thử nói chuyện với rong biển mà nó vẫn mơ hồ không hiểu gì.

Thật đúng là, tại sao cô luôn là gặp phải mấy thứ ngu ngốc này, zombie không nói làm gì, bây giờ lại còn xuất hiện cả rong biển, sau này không biết còn có những sinh vật nào nữa. 

Rong biển không làm gì Ninh Thư, cứ như vậy để cô ngồi xổm bên cạnh mình. Ninh Thư định chạy đi nhưng rong biển quấn chặt lấy, không cho cô có cơ hội thoát thân.

Đậu má, chẳng lẽ phải chết già tại cái thế giới này sao?

Bị một tên rong biển quấn chặt mà chết, thật sự mà nói, không có cái chết nào thê thảm hơn cái chết này. 

Ninh Thư không còn cách nào chỉ có thể chậm rãi tu luyện. Tu luyện dưới đáy biển vậy mà nhanh tiến bộ hơn so với trên mặt đất rất nhiều, coi như trong cái rủi còn có cái may.

Không gươm không súng, tư tưởng mơ hồ, hai tay Ninh Thư thực sự đã tê rần, thực lực yếu kém thật  quá đau khổ.

“Hệ thống 2333-kun, ta cần giúp đỡ.” Đây là lần đầu tiên Ninh Thư cầu cứu hệ thống 2333. 

Tiếng dòng điện xoẹt xoẹt xoẹt trong não bộ vang lên hồi lâu, nhưng 2333 lại không nói lời nào, Ninh Thư hoài nghi có phải máy chủ hỏng rồi không.

“Có chuyện gì?” 2333 hỏi, đột nhiên kêu lên một tiếng bất ngờ: “Dưới mông ngươi thật là nhiều Linh Tủy.”

Ninh Thư vội vàng quờ quạng khắp nơi: “Đâu cơ, ở đâu vậy?” 

Ninh Thư mò thấy một vật trông giống hòn đá, bèn hỏi: “Đây là Linh Tủy sao?”

“A, Linh Tủy đều kết tinh rồi, là thứ tốt, thứ tốt.”  2333 luôn miệng nói: “Phía dưới còn có Linh Tủy dạng lỏng.”

Ninh Thư lại mò thấy Linh Tủy, Linh Tủy vô cùng nặng, đi ở trong nước như những khối thạch, không bị hòa tan trong nước biển. 


Đột nhiên hiểu ra tại sao rong biển từ một cây cỏ biển lại trở thành như hiện giờ, thì ra là nhờ đống Linh Tủy chồng chất kia, chỉ là có thực lực mà không có não.

“Những thứ này đều là năng lượng quý, mau lượm hết cho ta.” 2333 cuối cùng cũng để mắt đến một loại năng lượng.

Ninh Thư lấy Linh Tủy kết tinh đưa cho 2333, ngoài ra cũng không lấy thêm nhiều, vơ lấy một nắm Linh Tủy giống như thạch bỏ vào trong miệng, linh khí dồi dào lập tức lan khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể, có xu hướng không ngăn lại được. 

“Cô chán sống rồi, thứ này không được tùy tiện ăn.” 2333 nói. “Mỗi một giọt Linh Tủy đều chứa rất nhiều linh khí.”

Ninh Thư cảm giác linh khí trong cơ thể như muốn căng phồng lên, từng lỗ chân lông đều bắn ra những giọt máu.

Rong biển hình như nhận thấy Ninh Thư không ổn, liền kéo cô lên mặt biển. 

Lúc Ninh Thư cảm thấy cơ thể sắp nổ tung đến nơi, Tuyệt Thế Võ Công như bàn long trong cơ thể vốn thực lực rất bình thường,  bất ngờ mạnh mẽ hấp thụ linh khí, hơn nữa cơ thể bàn long càng lúc càng lớn, thực sự đã chiếm cứ toàn bộ vị trí đan điền.

Cơ thể bàn long vẫn đang hấp thụ linh khí rất nhanh song thể tích lại càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng biến thành một con rồng vàng, toàn thân đều phát ra ánh sáng hoàng kim chói lọi, uốn lượn trong huyệt đan điền giống như một con rồng thực thụ.

Toàn bộ linh khí từ Linh Tủy đều bị luồng khí lực này hấp thụ đến một giọt cũng không còn. 

Ninh Thư vẫn trợn mắt há mồm, thật không ngờ cái khí lực này lại mạnh đến vậy. Khi cô còn đang làm công chúa đã lấy được cuốn Tuyệt Thế Võ Công ở thế giới cấp thấp, hơn nữa tên của nó lại buồn cười như vậy, song không còn cuốn nào lợi hại hơn nên Ninh Thư đành phải tu luyện theo nó, thật không ngờ thứ Tuyệt Thế Võ Công này lại lợi hại đến vậy.

Quả thực hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Ninh Thư, quả nhiên những thứ đơn giản cấp thấp nếu làm tốt, luyện đến cấp cuối cùng cũng có thể rất lợi hại.

Theo lý mà nói, Ngụy Lương Nguyệt đã vô số lần vứt bỏ cuốn Tuyệt Thế Võ Công, thế nhưng cuối cùng vẫn nhờ vào nó mới giữ được mạng. 


Xem ra về sau cho dù có bí kíp nào lợi hại hơn cũng không được vứt bỏ Tuyệt Thế Võ Công vì nó mới là thứ lợi hại nhất.

Thiêm Phong điêu bay qua bay lại trên đầu Ninh Thư, tiếng kêu có phần sốt ruột, nhất định là đang lo lắng cho cô. Nếu Ninh Thư chết, Thiểm Phong điêu cũng không sống nổi.

Ninh Thư cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, dù bị rong biển quấn lấy, Ninh Thư vẫn lên bờ một cách rất nhẹ nhàng. Rong biển-kun còn muốn kéo Ninh Thư trở lại biển nhưng cô đã tách khỏi rong biển, ung dung lôi nó đi một cách dễ dàng. 

Bây giờ là cô đang trả đòn. Ha ha ha.

Trong ý thức rong biển-kun liền truyền đến cảm xúc hờn dỗi, Ninh Thư đích thân dìm nó xuống biển, sau đó lấy ra một khối Linh Tủy kết tinh, gạt đi chút bột phấn rồi đưa đến miệng Thiểm Phong điêu. Nó lập tức ngẩng cao đầu thét lên một tiếng, toàn thân đều run rẩy, lông trên mình nhanh chóng rụng hết xuống. Thiểm Phong điêu trong nháy mắt biến thành một con hỏa điêu lớn trụi lông, cũng gầy hơn trước khá nhiều.

Ninh Thư liền bị dọa một phen. Thần linh ơi, thế này là thế nào, tại sao lại rụng hết lông rồi? Nghĩ đến về sau phải cưỡi cái thứ trụi lông, Ninh Thư không khỏi sầu não. 

Thế nhưng rất nhanh sau đó, trên người Thiểm Phong điêu liền mọc ra lông mới, đám lông vũ này so với trước kia màu sắc có thẫm hơn một chút nhưng khả năng phòng ngự lại tăng thêm một cấp.

Thiểm Phong điêu cọ cọ đầu nó lên người Ninh Thư muốn cho cô biết hiện giờ nó rất vui sướng, nhưng Ninh Thư lập tức đẩy Thiểm Phong điêu ra. Cái đầu gớm ghiếc thêm cái mỏ sắc nhọn kia mà lại còn muốn làm nũng, đồ chết bầm này tránh xa ra!

Hiện giờ Ninh Thư dị ứng với những cử chỉ thân thiết của linh sủng cũng chính là do cái tên rong biển-kun kia một tay gây họa. 

“ Hệ thống 2333-kun, lấy của người ta nhiều Linh Tủy như vậy mà, có thể cho rong biển chút trí khôn được không, ta mệt mỏi quá.” Ninh Thư nói với 2333.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui