Sau khi Ninh Thư nhảy xuống biển, Diệp Vũ không rời đi ngay mà vẫn đứng chờ ở trên bờ.
Diệp Vũ đợi ở trên bờ một lúc lâu không thấy người dưới biển ngoi lên, suy nghĩ một lát rồi mới nhảy xuống biển. Trước đây hắn rất coi thường Ngụy Lương Nguyệt, nhưng Ngụy Lương Nguyệt khi đối mặt với hoàn cảnh như thế này lại rất quyết đoán.
Kẻ biết nhẫn nhịn chính là kẻ thù lớn nhất.
Sau khi nhảy xuống biển, Diệp Vũ nhanh chóng cảm nhận được nước biển lạnh đến thấu xương giống như đang ngâm mình trong nước đá vậy. Trong tình cảnh này, cho dù hắn có điều động được nguyên khí trong cơ thể cũng không cách nào chống lại được giá lạnh đang bủa vây. Đây rốt cuộc là biển gì mà nước biển lại lạnh thấu xương đến mức tựa như có thể làm đông cứng nguyên khí trong cơ thể.
Diệp Vũ tìm một vòng xung quanh cũng không thấy bóng dáng Ninh Thư đâu. Hắn nghĩ người tu luyện cao cường như hắn còn có phần chịu không nổi cái lạnh giá này, thì kẻ tu luyện còn non như Nguỵ Lương Nguyệt hẳn là đã bị chết cóng rồi.
Diệp Vũ nhảy lên bờ, đứng trên vai thần thú phượng hoàng, hai chân mày nhíu chặt lại đưa mắt tìm một lượt ngoài khơi. Vẫn không nhìn thấy một bóng người, hắn quyết định bỏ đi. Tuy nhiên chẳng được bao lâu, Diệp Vũ quay trở lại, vẫn không thấy bóng dáng Ngụy Lương Nguyệt.
Lẽ nào chết thật rồi? Cứ vô duyên vô cớ như vậy mà biến mất ư?
Diệp Vũ lại ngẩn ngơ một lúc rồi mới bỏ đi thật.
Ninh Thư, người đang khiến Diệp Vũ lo lắng, giờ đây lại đang bị một vật gì đó quấn chặt lấy không tài nào thoát ra được. Hơn nữa cái thứ đang quấn riết lấy cô sờ vào thấy giống rong biển mà cũng rất giống tua bạch tuộc.
Lúc này, Ninh Thư đang nắm chặt dao găm trong tay định chém đứt cái thứ đang quấn ở cổ chân mình, nhưng khi chém xuống lại cứ như chém phải sắt phải đá, phản lực bật lại truyền đến tay cô một cảm giác tê dại, lại thêm nước biển lạnh thấu xương khiến cơ thể cô dường như sắp đóng băng. Nếu không nhờ có khí lực của Tuyệt Thế Võ Công trong cơ thể chống đỡ, chỉ e giờ này Ninh Thư đã bị chết cóng rồi.
Thế nhưng công pháp mà cơ thể cô tu luyện được ở trong thế giới này lại không tài nào chống đỡ nổi sự lạnh giá này.
Rốt cuộc đây là cái thứ gì? Cái thứ này cứ cuốn lấy cô, nó không ăn thịt cô, cũng không có động tĩnh gì. Ninh Thư không nhìn thấy gì cả vì xung quanh đều tối đen như mực.
Mẹ kiếp còn không ra khỏi đây, cô sẽ bị ngạt thở mất. Ninh Thư không thèm để ý đến thứ đang quấn ở chân, liều mạng bơi lên phía trên để hít thở một hơi.
Cô đã ở dưới đáy biển này khá lâu rồi.
Ninh Thư vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước, mới kịp hít thở một hơi liền bị thứ đang quấn ở chân kéo tuột xuống. Lúc trước cô bị Diệp Vũ đả thương, nội tạng đều bị thương, sau đó lại phải ngâm mình trong nước biển lạnh đến thấu xương, Ninh Thư nghĩ phen này mình không qua khỏi rồi.
Nếu không nhanh chóng uống thuốc trị thương thì cô sẽ tiêu đời thật.
Diệp Vũ, đợi bà đây thoát được, cho dù phải lật tung cái thế giới này, bà cũng phải giết được ngươi để ngươi nếm trải cảm giác bị người ta truy sát là như thế nào.
Ninh Thư thả Thiểm Phong điêu ra. Thiểm Phong điêu sau khi được phóng thích phát hiện mình đang ở trong lòng biển liền ngơ ngác.
Ninh Thư túm lấy móng vuốt của Thiểm Phong điêu, ra lệnh cho nó lao lên mặt biển.
Nhìn tốc độ chậm như rùa của Thiểm Phong điêu, Ninh Thư thật muốn cạn lời. Còn dám nói tổ tông của mình là côn bằng, côn bằng vừa sải cánh đã bay chín nghìn dặm, trên trời hay dưới nước đều không thành vấn đề, Thiểm Phong điêu này không ổn lắm rồi.
Thiểm Phong điêu đang kéo cô liều mạng bơi lên trên, còn bên dưới, rong biển lại đang quấn chặt dìm cô xuống. Ninh Thư có cảm giác mình đang bị ngũ mã phanh thây.
Đậu xanh rau má, không có thực lực chính là thê thảm thế này đây.
Bỗng nhiên chân Ninh Thư được buông lỏng, chướng ngại đã không còn. Thiểm Phong điêu phi lên khỏi mặt nước, nhất thời hơi khó kiềm chế mà bay lên rất cao như xe đang chạy bị mất phanh.
Ninh Thư nhìn xuống bên dưới cũng thấy choáng váng, hơn nữa càng lên cao gió càng mạnh mà sắc bén như những lưỡi dao bay, xoẹt qua cơ thể tạo thành những vết cắt sâu đến ứa máu.
Điều khiến Ninh Thư khó chịu nhất chính là cái thứ quỷ quái quấn chặt lấy chân cô cũng theo đó mà bay lên khỏi mặt biển.
“Bay xuống! Bay xuống!” Ninh Thư ra lệnh cho Thiểm Phong điêu khiến nó chầm chậm bay xuống khỏi vùng gió trên cao.
Chân vừa đáp xuống mặt đất, Ninh Thư lập tức tìm trong túi đựng đồ lấy đan dược trị thương ra. Thấy trên mình Thiểm Phong điêu bị gió cắt rất thê thảm, cô liền lấy một viên đan dược nhét vào miệng nó, lại bón thêm một chút nguyên tinh.
Tốt xấu gì thì vẫn còn có người đồng hành. Một người bạn đồng hành đắc lực quả thật vô cùng quan trọng.
Thật may khi cô đi vào bí cảnh đã hoàn thành việc khế ước với linh thú, bằng không có lẽ đã chết dưới tay Diệp Vũ từ lâu rồi.
Cái thứ đang quấn trên chân Ninh Thư đang chậm rãi kéo cô xuống biển. Cô nhìn kĩ thì thấy nó chính xác là rong biển, còn có cả rễ, loại rong biển này một màu đen ngòm như sắt tinh luyện.
Mà nó lại có ý thức, đang dồn toàn bộ sức lực kéo Ninh Thư trở lại biển.
Ninh Thư:...
Mẹ nó, rong biển thành tinh rồi?
Ninh Thư để Thiểm Phong điêu lấy móng vuốt thử xem có tách được rong biển ra không. Móng vuốt sắc nhọn, lạnh lẽo của Thiểm Phong điêu cào lên rong biển trên chân cô.
Móng vuốt va chạm với rong biển bắn ra tia lửa, xem ra không có cách nào tách được đám rong biển loằng ngoằng ra khỏi chân rồi.
Mẹ kiếp, xui xẻo quá đi!
Rong biển lại vươn ra một nhánh khác định cuốn lấy Thiểm Phong điêu, thấy vậy, Thiểm Phong điêu liền lập tức bay vút lên không trung.
Ninh Thư ôm chặt lấy thân cây, không để cho rong biển kéo cô xuống biển. Mẹ kiếp, chân cô sắp bị kéo đứt rồi.
Đây rốt cuộc là cái quái gì vậy!
Lẽ nào cô không thể thoát khỏi đám rong biển này sao? Nếu đây là rong biển thật, cô sẽ biến nó thành món rong biển xé sợi tê cay nhưng vấn đề ở chỗ, có loại rong biển nào lại cứng như vậy không?
Ninh Thư đã hết cách, chỉ còn nước thử xem có thể biến cái thứ này thành linh sủng của cô không.
Hai điểm trắng xuất hiện trong ý thức của cô, quả nhiên có thể được. Ninh Thư dồn nén ý thức của mình vào hai điểm trắng đó.
Rong biển không hề hay biết, vẫn không chút phản kháng mà kéo cô về phía biển.
Đến khi ý thức của cô ăn sâu vào ý thức của rong biển, Ninh Thư nhận ra nó chỉ là một sinh vật tạm thời, không có tâm tình, suy nghĩ đều là một mảng trống rỗng.
Cảm xúc duy nhất mà Ninh Thư nắm bắt được từ nó chính là muốn xuống biển, bởi vì nó không thể sống thiếu biển.
Ninh Thư trước hết trấn an rong biển một chút, sau đó khuyên nó thả cô ra. Nhưng rong biển không hiểu ý Ninh Thư, vẫn một mực kéo cô đi về phía biển.
Ninh Thư:...
Trời đất, đúng là không cách nào nói chuyện mà. Ninh Thư chỉ có thể ở trong ý thức, hết lần này tới lần khác thương lượng với nó buông tha cho cô.
Rong biển vẫn khăng khăng kéo cô xuống biển.
Ninh Thư thở dài một hơi, mặc cho rong biển kéo đi. Đến khi trầm mình xuống nước, tâm trạng rong biển mới khá hơn một chút, nó bơi đến trước mặt Ninh Thư, tò mò nhìn cô.
Ninh Thư dập dềnh trên mặt nước, hết lần này đến lần khác tỏ ra thiện chí khuyên rong biển buông chân cô ra.
Rong Biển cũng coi như hiểu ý Ninh Thư, rốt cuộc cũng buông tha cho cái chân của cô. Thế nhưng cả người nó lại dán lên người cô, sau đó lấy hết sức cuộn thật chặt rồi điên cuồng kéo cô chìm sâu xuống biển.
Đậu má nó! Cứu mạng!
Gặp phải linh thú đần độn bậc nhất, Ninh Thư quả thực rất đau khổ.
Thiểm Phong điêu thấy một màn này liền kêu thất thanh, cuống cuồng bay tới bay lui trên mặt biển.
Ninh Thư bị kéo xuống đáy biển, rong biển tỏ ra vô cùng thân thiết mà quấn quýt cuốn chặt lấy cô.
Ninh Thư:...
Cứu với! Tôi cần thở mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...