Ninh Thư cảm thấy tư chất của cơ thể này thực sự không tốt lắm, tu luyện trong khoảng thời gian dài như vậy, còn có nguyên tinh Ngụy Minh đưa tới, thế nhưng vẫn không thể đột phá đến linh sư.
Linh đồ, linh sư, linh tông… phía trên còn nhiều cấp bậc tu luyện hơn nữa, thế nhưng nguyên chủ chỉ là một linh đồ mới nhập môn, quả thực vô cùng thấp, thế mà lại dám tỷ thí với Sư Tuệ Đế cao hơn hắn mấy cấp bậc.
Đúng thật là tự tìm đường chết, chẳng lẽ muốn tiếp xúc với nữ thần trong cự ly gần sao?
Ở trong phòng thực sự hơi buồn chán, Ninh Thư quyết định ra ngoài đi dạo, ra khỏi cửa liên tục có người chào hỏi cô, ân cần hỏi han vết thương của cô khỏi chưa, Ninh Thư nhìn những người này, đáy mắt mang theo sự khinh bỉ và mỉa mai, các loại hâm mộ và ghen ghét, nhưng lời nói ra lại ra vẻ rất chân thành.
Những người này đều biết Ngụy Lương Nguyệt rất hào phóng, nên luôn nịnh hót để lấy tài nguyên tu luyện từ trong tay hắn.
Ninh Thư cảm thấy nguyên chủ rất đáng thương, chỉ có thực lực, năng lực mạnh mẽ mới có thể làm cho người khác tôn trọng mình, cho dù ở Thiên Đạo tông nguyên chủ giống như một thằng bé chuyên đi phát tiền cho người khác, nhưng vẫn không kết giao được một người bạn thật lòng thật dạ, người khác ngược lại coi hắn là một công tử coi tiền như rác.
Còn có nguyên nhân từ Ngụy Minh, rất nhiều người đều nịnh bợ hắn, có thể nói Ngụy Lương Nguyệt thực ra đang sống ở một thế giới giả dối, Ngụy Minh vừa chết, Ngụy Lương Nguyệt liền rơi vào hiện thực tàn khốc.
Dọc theo đường đi gặp phải các nữ đệ tử, một số nữ đệ tử lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét Ninh Thư, ánh mắt của một số người lại trêu ghẹo, vén quần lên lộ ra bắp đùi thon dài trắng tinh, chỉ thiếu điều chưa trực tiếp nói với Ninh Thư, soái ca, hẹn hò không?
Tâm trạng Ninh Thư trở nên phức tạp, không ngờ có một ngày mình lại bị con gái quyến rũ, đi loanh quanh một vòng, Ninh Thư vẫn cảm thấy nên trở về tu luyện thì hơn, đối mặt với các loại ánh mắt như vậy, Ninh Thư cảm thấy rất khó chịu.
Ngồi khoanh chân trên giường, Ninh Thư nhìn nguyên tinh trong tay, loại nguyên tinh này là một viên đá trong suốt hoặc hàm chứa tạp chất, bên trong chứa đựng nguyên khí trời đất, có thể để con người hấp thụ trực tiếp.
Ninh Thư đột nhiên nghĩ đến năng lượng của 2333 bị tiêu hao quá mức, loại nguyên khí trời đất này cũng coi như một loại năng lượng, không biết có tác dụng với 2333 hay không.
"Hệ thống 2333-kun, ngươi xem xem loại năng lượng của nguyên tinh này ngươi có dùng được không?" Trong lòng Ninh Thư hiệu triệu 2333.
"Năng lượng quá thấp, cám ơn ý tốt của cô." 2333 trực tiếp nói, sự khinh thường bộc lộ trong lời nói.
Ninh Thư: Má nó.
Có cảm giác như tự rước lấy nhục nhã, sớm biết như vậy đã không hỏi rồi.
"Ninh Thư chụt chụt, có nguồn năng lượng nào phù hợp ta sẽ nói cho cô biết." 2333 vội vàng nói.
Ninh Thư hấp thụ nguyên khí của nguyên tinh, mất một khoảng thời gian dài, cuối cùng Ninh Thư cũng đột phá tầng linh sư, trở thành một linh sư nhỏ yếu, Ninh Thư của hiện tại chỉ có thể coi là tân binh mới nhập môn tu luyện, nguyên khí trong thân thể ra một chiêu lớn đã cạn kiệt.
Đột phá lên linh sư, Ninh Thư vẫn liên tục không ngừng tu luyện, Ngụy Minh không thể lúc nào cũng che chở cho cô, nếu như quá yếu, sơ ý một chút liền bị người khác giết, vậy nhiệm vụ của cô cũng thất bại.
Ngụy Minh đến nhìn thấy con trai mình rốt cục cũng đã đột phá lên linh sư, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, thả một con linh thú từ trong túi linh thú ra, nói với Ninh Thư: "Sau này đây sẽ là khế ước thú của con."
Ninh Thư nhìn con đại điêu cao gần bằng một người, cái mỏ cong cong sắc nhọn, ánh mắt sắc bén nhìn Ninh Thư, không biết có phải là ảo giác hay không, Ninh Thư luôn cảm thấy con chim này dùng ánh mắt rất khinh thường khi nhìn cô.
Bị người khinh bỉ thì thôi đi, nhưng đây lại bị một con chim xem thường.
"Cha, đây là khế ước thú của con sao?" Ninh Thư chỉ vào con đại điêu, trong đầu hiện lên hình ảnh Dương Quá cụt một tay gắn liền với con chim điêu, cô mới không cần con đại điêu này.
Ngụy Minh vỗ vỗ đôi cánh đã khép lại của đại điêu nói: "Đây là Thiểm Phong điêu, có huyết mạch của côn bằng thời thượng cổ, tốc độ của nó rất nhanh, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, Thiểm Phong điêu có thể đưa con đi trốn."
Xem ra cha Ngụy cũng biết con trai mình ăn ở thế nào, chuẩn bị khế ước thú là dùng để chạy thoát thân.
"Lương Nguyệt, giải phóng sức mạnh tinh thần của con ra, sau đó khắc dấu vào trong ý thức của Thiểm Phong điêu." Cha Ngụy nói với Ninh Thư, một bên thay Ninh Thư chế ngự Thiểm Phong Điêu có thể sẽ phản kháng.
Vẻ mặt Ninh Thư ngơ ngác hỏi cha Ngụy: "Làm như thế nào ạ?" Cô thật sự không biết nên làm thế nào với khế ước linh thú, trước đây chưa từng trải qua thế giới như vậy, hơn nữa trong ký ức của nguyên chủ cũng không có kiến thức về phương diện này.
Gương mặt già nua của cha Ngụy lập tức đen lại: "Bình thường bớt trêu ghẹo mấy cô gái đi, ngay cả kiến thức cơ bản như này cũng không biết, sau này con còn làm chuyện mất mặt như vậy, thì đừng nói con là con trai Ngụy Minh ta nữa, tập trung sức lực, sau đó đem ý thức của mình khắc vào trong ý thức của Thiểm Phong điêu."
Lời nói rất trừu tượng, Ninh Thư vẫn còn ngơ ngác, nhưng vẫn tập trung tinh thần của mình lại, trong lòng nghĩ đến phải khế ước con linh thú này, sau đó ý thức liền xuất hiện một điểm đỏ và một điểm trắng, hai điểm sáng rất nhỏ chống đối lẫn nhau, Ninh Thư điều khiển điểm trắng, khó khăn hòa vào bên trong điểm đỏ, lập tức cảm thấy mình có liên hệ với con Thiểm Phong điêu này, tùy tiện sai bảo nó làm cái gì cũng được.
Tùy ý sử dụng như cánh tay của mình.
Nhưng Ninh Thư lại mệt đến thảm hại, toàn thân toát mồ hôi lạnh, giống như vừa được vớt lên từ dưới nước.
Cha Ngụy thấy Ninh Thư cuối cùng cũng thành công, lập tức nở nụ cười, nhưng nhìn đến bộ dáng chật vật của Ninh Thư, liền tức giận nói: "Nhìn phẩm chất này của con xem, đúng là khiến người làm cha như ta cảm thấy mất mặt."
Được rồi, rất mất mặt.
"Cái túi linh thú này con giữ lấy, bình thường Thiểm Phong điêu sẽ ở trong cái túi này, Thiểm Phong điêu cũng cần phải ăn, nếu không có việc gì thì con thả nó ra ngoài để tự nó đi tìm đồ ăn, nếu như tìm được bảo vật nào tốt, thì cho nó ăn chút, thăng cấp lớn lên cũng sẽ giúp được con nhiều việc hơn." Cha Ngụy dặn dò Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu, nhận lấy túi linh thú, mở túi linh thú ra, chỉ vào miệng túi nói với Thiểm Phong Điêu đang đứng sừng sững bất động ở đó: "Đi vào."
Thế nhưng Thiểm Phong điêu lại không thèm để ý tới Ninh Thư, vẫn đứng sừng sững không nhúc nhích như cũ, cứ nhìn chằm chằm Ninh Thư như vậy.
"Đi vào." Ninh Thư lại nói.
"Ây da…" Cha Ngụy vỗ trán một cái, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Ninh Thư, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải: "Trong ý thức trực tiếp ra lệnh cho linh thú, ta thật sự muốn cho vào lò nấu lại thằng nhóc mất mặt như con, lúc đó ông đây nên bắn tinh lên tường mới phải. "
Ninh Thư: →_→
Ngay trước mặt con trai nói những lời dơ bẩn như thế thật sự tốt sao?
Trước đây chưa đi vào thế giới như thế này bao giờ, tiếp xúc với những sự vật sự việc mới dù sao cũng cần một quá trình để thích ứng, mỗi lần đi vào một thế giới, đều cảm giác như phải xây lại tam quan.
Ninh Thư ra lệnh cho Thiểm Phong điêu trong ý thức, sau đó núi điêu này hóa thành một tia hào quang chui vào trong túi linh thú.
Ninh Thư lắc nhẹ túi linh thú, núi điêu này nặng như vậy cao như vậy mà lại chui vào được bên trong túi, hơn nữa cái túi vẫn nhẹ như cũ, cảm giác vô cùng thần kỳ.
Treo túi linh thú ở bên hông, Ninh Thư hỏi cha Ngụy: "Cha, hôn ước giữa con và Sư Tuệ Đế thế nào rồi, chưởng môn nói thế nào."
"Chuyện này từ từ rồi tính, tuy nói là hôn ước, nhưng thực ra là thành ý hợp tác của hai tông môn, chúng ta đi từ hôn như vậy, Hồng Môn tông sẽ cho rằng chúng ta muốn hủy bỏ thỏa thuận ban đầu." Cha Ngụy nói, sau đó lại nhắc tới Ninh Thư: "Con nói xem thằng nhóc như con sao lại vô dụng như vậy chứ."
Ninh Thư: Con...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...