Cắn chặt răng,hít sâu một hơi,tôi tay đặt lên chuỳ thủ đang cắm vào vai trái,từ từ từng chút một rút ra.Mồ hôi từ trán chảy qua gò má,tôi cũng chẳng buồn gạt đi,để nó rơi xuống.
Chuỳ thủ được rút ra,bên trên vẫn còn nhuốm đỏ,tôi nhẹ nhàng dùng ngón tay mân mê vết hình được khắc trên đó.
Vết khắc hình hoa mai...
Hoa mai trắng tượng trưng cho Trần gia.
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại,cất chuỳ thủ vào trong áo,
Vừa rồi,vẻ mắt sửng sốt khi thấy tôi bị thương của hắn là sao?
Đám hắc y nhân kia đều là người của Trần gia,nếu không phải là do hắn lén thông báo địa điểm cho bọn chúng thì tại sao hắc y nhân lại tìm đến được?
Vẻ mặt kia của hắn là diễn trò cho tôi thấy đi...
Hay là...chính hắn cũng không biết đám hắc y nhân kia ?
Suy nghĩ vừa bật ra,tôi ngay lập tức tự bác bỏ.
Tại sao hắn vừa 'lật bài',hắc y nhân liền tới ngay lập tức?
Tại sao hắc y nhân chỉ nhắm vào tôi?
Tại sao trên chuỳ thủ lại khắc hoa mai?
Tại sao...
Ngay lúc tôi sắp không kìm nổi mà ngất đi,một thân ảnh nhỏ bé vận lục y rách rưới đột nhiên xuất hiện bên cạnh,dùng tay áo mà lau bụi đất trên mặt cho tôi.Tôi nheo mắt muốn nhìn rõ hơn,nhưng mi mắt vẫn không tự chủ được mà nhắm lại.
Nam hài này...tôi có quen không?
...
Đau đớn trên vai khiến tôi giật mình mở mắt,thứ đập vào mắt tôi đầu tiên chính là một cặp đồng tử trong suốt,sạch sẽ hơn cả sương sớm đang nhìn tôi chằm chằm,hàng lông mày nhỏ nhắn cau chặt.Nam hài đang thay tôi rửa sạch vết thương,vạt áo ở bên vai trái đã xé ra để đỡ bất tiện,tôi cũng chẳng để tâm,dù sao nam hài trước mặt cũng chỉ là một đứa trẻ.
"Ta có quen em không?" Tôi khó khăn mở miệng,khô khóc hỏi.
Nam hài dừng một chút nhìn tôi rồi khẽ lắc đầu.
"...Cảm ơn"
Trong lúc nam hài đang băng bó vết thương cho tôi,tôi tranh thủ đưa mắt đánh giá xung quanh.Tôi đang nằm trên một cái giường cũ,nam hài ngồi bên cạnh,trong một căn nhà nhỏ không có gì đáng giá,giống như được dựng lên để ở tạm.
"Ta có thể biết tên em không?"
Nam hài đặt chậu nước trên tay xuống,bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay tôi,y dùng ngón trỏ viết viết vào lòng bàn tay.
"Tư Mộc?" Tư Mộc vui vẻ gật đầu.
"Em không nói được?"
Tư Mộc cụp mắt,không nói gì.
Mặc dù chỉ mới gặp không bao lâu nhưng tôi lại có hảo cảm đứa bé này,thấy y như vậy không nhịn được mà xoa xoa đầu y an ủi:
"Có muốn đi cùng ta không?" Tôi muốn dẫn Tư Mộc về Thượng Quan gia,coi như trả ơn y mang tôi về băng bó.
Tư Mộc nhìn tôi,trong mắt hiện rõ sự do dự,nhưng sau cùng vẫn đồng ý.
Cứ như vậy,tôi cùng Tư Mộc ở lại căn nhà này vài hôm chờ vai trái của tôi đỡ hơn.Tư Mộc ở đây một mình,không có thân nhân bên cạnh,tôi đoán,y mồ côi.Một nam hài chỉ mới tám tuổi ở một mình không tránh khỏi nguy hiểm,tôi càng quyết tâm đưa Tư Mộc đi hơn.Đồ đạc của Tư Mộc chỉ có vài bộ y phục không được lành lặn,tôi bảo y để lại,không cần mang theo,Thượng Quan gia khẳng định không thiếu y phục cho một nam hài.
Ngày tôi và Tư Mộc rời khỏi,may mắn,trời rất đẹp.
Tôi vẫn như cũ,dùng một sợi dây thô cột tóc lại,tiếp tục phẫn nam trang,dắt theo Tư Mộc.
Đi được một đoạn lại thấy mấy bà cô nhìn tôi rồi che miệng lầm bầm với nhau gì đó.Tôi ban đầu nghĩ,chắc mọi người thấy kì lạ,lại có người ăn mặc rách rưới,chật vật đi trên đường phố,nhưng đến khi có một thiếu nữ,trên tay cầm một tờ báo,hết nhìn tờ báo kia lại quay sang nhìn tôi,sau đó...
Sau đó cô ta đột nhiên vứt tờ báo lại ôm mặt khóc chạy đi!!!
Tôi khó hiểu cúi xuống nhặt tờ báo lên,đọc thử.
[ Tử Nguyên công tử là đoạn tụ!]
[ Tử Nguyên công tử quấy rối Trần công tử nhà Thừa tướng! ]
[ Vị trưởng nam Thượng Quan gia mà thiếu nữ khắp nơi ngưỡng mộ gia hoá ra lại là biến thái đoạn tụ chuyên quấy rối! ]
Tôi đen mặt đọc xong tờ báo,thật muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.
Là tên nào viết cái tin này!
Huỷ hoại thanh danh của tôi,huỷ hoại thanh danh Thượng Quan gia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...