-vậy rốt cuộc ngươi tới đây chỉ để nói những điều này với ta thôi sao?
Liễu giao sư thái lại ngồi xuống mà nhìn du hồn kia, vốn dĩ trong lòng cũng đã hiểu được những điều này tại sao tên sư đệ ngoại môn của bà không thể trực tiếp đến đây nói mà lại sai một du hồn tới đây, còn đang có chút thắc mắc như vậy thì du hồn kia lại nói
-đương nhiên là không, ngài ấy muốn nhắn với bà rằng phong ấn kia không hiểu vì lí do gì mà trong năm ngày gần đây phát ra rất nhiều động tĩnh dị thường, cộng với việc con quỷ thủ còn lại kia liên tục phá hoại, tuy ngài ấy có thần lô nhưng sau khi biến thành yêu thì việc mượn sức của pháp bảo đó cũng đã bị hạn chế, sợ không thể duy trì lâu dài được
-vậy ra hắn muốn nhờ chúng ta giúp?
Liễu giao sư thái liền hỏi, thế nhưng chưa kịp để cho du hồn kia trả lời thì lại quay người về phía sau, hướng mấy người Dương Vũ lạnh lùng nói
-lén lút cái gì, ra đây đi
Dương Vũ nghe sư phụ gọi thì có chút giật mình, cũng không biết bà ta đã biết bọn họ ở đó ngay từ đầu hay chỉ mới thoáng nhận ra, nhưng cũng không dám trái lời mà liền đi ra, lúc này không ai khác mà chính là Thu Linh là người lên tiếng đầu tiên, trong giọng nói không giấu nổi vẻ xúc động
-biểu tỷ
Du hồn kia nhìn về phía nàng, khẽ nở một nụ cười hiền hậu, nhưng xen vào đó cũng có chút chua cay, tính nói điều gì nhưng lại khẽ cúi đầu rồi lặng im, một lúc sau lại hướng mắt lên nhìn sư thái
-lần này đến không những là nhờ bà giúp đỡ, mà ngài ấy còn nhắn đến bà một điều
Sư thái liền biết là sự việc hệ trọng nên liền tập trung chú ý, du hồn kia khẽ xoay người một cái hóa thành hình dáng của một thứ gì đó rất ghê tởm, dáng người nhưng không hẳn là người, có lẽ khá cao nhưng lại gù lưng xuống, trên thân mình nổi lên rất nhiều cục u bướu, khuôn mặt cũng bị biến dạng một phần nào, vừa nhìn thấy Dương Vũ liền nhận ra đó chính là thứ mà hắn gặp được ở dưới đáy sông, vừa kịp nói điều này với sư phụ hắn thì thứ kia lại lên tiếng
-sư tỷ, thứ lỗi ta không thể đến, nhưng nếu ta dời khỏi thì quỷ lão sẽ nghi ngờ mà lập tức công kích phong ấn, lúc đó hậu quả sẽ khó lường
Hóa ra đây chính là hình dạng của vị sư đệ ngoại môn kia, hắn ta không biết đã dùng cách nào đã đưa một luồng thần thức vào trong du hồn của biểu tỷ Thu Linh để truyền đến hình ảnh này, nhưng xem ra không phải là pháp thuật bình thường
Thu Linh thấy biểu tỷ mình hóa nên hình dạng này thì có chút sững sờ, nhìn Dương Vũ một cái, thấy nàng như vậy thì Dương Vũ vội trấn an
- đây chỉ là một loại hình ảnh, đó vẫn là biểu tỷ của cô, tôi cũng không biết là làm cách nào để giải thích nhưng cô đừng quá lo, một lúc sau tỷ ấy sẽ trở lại hình dáng bình thường
Nghe vậy thì nàng mới bình tâm lại một chút, hình ảnh của vị sư thúc kia lúc này lại nói
-trước khi sư phụ đi đã để lại một lời, xin hãy nghe kĩ
“ bất chi ngũ hành bất chi nhân
bất chi lục đạo bất chi thân
tướng giai hữu đạo, tâm vô đạo
nghịch thế chuyển thiên, thủ bại luân"
“những lời này….” Trong lòng liễu giao tiên tử có chút suy đoán, nhưng ngay sau đó trong trí nhớ lại nhớ ra một việc gì đó, đầu óc như bị một tiếng sét đánh ngang qua mà khẽ giật mình, chẳng phải năm đó quan âm đại sĩ cũng đã nói những lời này hay sao? lúc đó thực lòng sư thái cũng không hề bận tâm nhưng đến lúc này thì đã khác, tại sao sư phụ của bà lại để lại những lời này, ý nghĩa thì cũng đã quá rõ, không thuộc lục đạo, không thuộc ngũ hành, nhưng nó là để nói về thứ gì? không đúng, là để nói về ai đây, ánh mắt có chút liếc qua Dương Vũ, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì trong lòng khẽ động
Hình ảnh của vị sư đệ ngoại môn kia vừa nói song điều này thì lập tức tan biến, trả lại hình dáng của biểu tỷ Thu Linh, có vẻ như đã làm song việc cho nên liền lập tức cáo lui, hóa thành một làn khói như ban đầu rồi tan biến vào trong hư không, đến lúc này sư thái mới đứng lên, khuôn mặt có chút đăm chiêu mà nhìn Dương Vũ, thấy vậy hắn liền tiến đến
-sư phụ, mấy câu đó có ý nghĩa gì?
Thấy bà ta chỉ lắc đầu, thở hắt ra một hơi rồi nói
-chẳng phải đã quá rõ rồi sao
Rõ, nhưng mà rõ cái gì, Dương Vũ vẫn còn đang có chút mơ hồ, trong đầu cũng thoáng qua mấy suy nghĩ nhưng hoàn toàn không có kết luận cụ thể, nhưng hắn biết có hỏi nữa thì sư phụ hắn cũng chẳng nói gì thêm nên đành phải im lặng, lúc này sư thái lại quay về phía hắn nói
-việc quan trọng bây giờ là phải tiêu diệt con quỷ lão đó, tránh cho nó giải thoát được thứ trong phong ấn kia ra, một khi bọn chúng đã đều được tự do thì có lẽ sẽ khó lòng mà địch nổi
Dương Vũ nghe thì liền thấy hợp lí, sau khi đợi cho Đằng Thanh và Thanh Trường trở về thì liền kể lại sự việc ban nãy, trong lòng ai nấy đều có những suy nghĩ, đối thủ lần này quả thực là không đơn giản, tu vi của nó dù chưa có thể xác định nhưng sau lần ở bờ sông thì cả liễu giao sư thái cùng Thanh Trường đã đánh giá không thấp, thậm chí có thể đã vượt qua tu vi của quỷ thủ bậc hai, nếu như cộng thêm cả thứ đang bị giam giữ kia nói không chừng thực lực cũng chẳng kém một sát thần là bao.
-việc này không thể chậm trễ nữa, phải nghĩ cách tiêu diệt nó trước khi phong ấn bị phá
Liễu giao sư thái nói, Đằng Thanh cũng tỏ ra đồng ý nhưng lại nói thêm
-nhưng nếu như hắn cứ ẩn nấp như vậy thì làm sao mà diệt? người cũng đã nói hắn có thể bế khí ẩn hình, đến thiên nhãn thông của người còn vô pháp mà thấy
Đúng vậy, nếu hắn cứ âm thầm mà phá hủy phong ấn thì bọn họ đúng là không còn cách nào khác, thế nhưng bây giờ phải làm như thế nào đây? suy nghĩ một hồi thì bỗng nhiên Dương Vũ nhớ ra một việc gì đó rất hệ trọng thì liền kêu lên
-a Tam, đúng rồi, muốn biết quỷ lão ở đâu thì phải hỏi hắn
Tại sao bây giờ hắn mới nhớ ra cơ chứ, gõ đầu hai cái nhưng lại cảm thấy mình thực sự là thông minh đi, liền nói xơ qua một lần kế hoạch của mình cho đám người còn lại biết, nghe song thì tất cả đều lộ rõ vẻ ái ngại, duy chỉ có liễu giao sư thái là tỏ thái độ
-không được, quá mạo hiểm, nếu không thành công hậu quả sẽ khôn lường
-nhưng sư phụ nói xem, đến bây giờ đó cũng là cách tốt nhất rồi
Dương Vũ cười cười, nói truyện thêm một lúc nữa thì hắn kêu đã mệt nên liền đi ngủ trước, để cho mấy người kia ở lại, Thanh Trường cũng không nán lại mà đi theo Dương Vũ, vì ở nhà Lương bá cũng không có nhiều phòng cho nên hắn và Dương Vũ phải ngủ cùng nhau đêm nay, sáng ngày mai dự định sẽ tìm một quán trọ nào đó rồi sẽ rời đi sau, lúc này chỉ còn lại Đằng Thanh và liễu giao sư thái là còn ở lại, Đằng Thanh cũng đã theo bà ta đã gần ba mươi năm, cũng đã hiểu rất rõ những biểu hiện của người, vừa nhìn vào khuôn mặt của bà ta thì hắn liền biết có chuyện gì đó không bình thường nên hỏi
-có chuyện gì vậy sư phụ
Thấy liễu giao sư thái không nói gì, khuôn mặt vẫn cứ đăm chiêu suy nghĩ, thấy vậy Đằng Thanh cũng không dám làm phiền nữa, một hơi nhảy lên trên nóc nhà,lấy từ bên hông ra một hồ lô rượu mà nhấp từng ngụm, vẻ mặt có chút hưởng thụ
ở dưới, liễu giao sư thái vẫn như vậy, trong lòng không ngừng vọng lên duy nhất một câu nói
“chỉ mong không phải như vậy….chỉ mong …là không phải như vậy “
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...