Bút Kí Huyền Môn

Lập tức hắc hạo diệt thần châm cùng đả thần tiên được hai người tế ra mà thi pháp, tuy Thanh Trường không nghĩ rằng có thể đoạt được quyền điều khiển đám cương thi kia thế nhưng nhìn Dương Vũ có vẻ rất quyết tâm cho nên cùng không còn mảy may suy nghĩ, lập tức thi pháp, hai người một trái một phải thi triển khống thi thuật của bổn môn, cả hai người như có một giao kết thần bí nào đó, khi thi pháp đều như nước chảy mây trôi, người này đọc chú người kia tung phù, kết thúc bằng một tiếng hô

“ĐỊNH”

Lập tức đám cương thi đang chạy như điên về phía hai người lập tức đứng im, có vẻ như đã thành công thế nhưng đối với hai người bọn họ để có thể lấy được sự kiểm soát từ tay lão già kia đã là cực kì khó khăn, lại còn phải một lúc điều khiển cả ngàn con cương thi, tinh lực đã suy kiệt không ít, lúc này trong lòng Dương Vũ lại dấy lên một sự lo lắng, vì khi hắn nhìn xuống hai sư đồ lão già kia thì thấy bọn họ đã không thi pháp, quả thực là trong khi hai người Dương Vũ và Thanh Trường đang cố sức lấy được sự kiểm soát thì hai tên kia đã không thi pháp, chứng tỏ chúng muốn Dương Vũ làm vậy, nhưng với mục đích gì, đột nhiên trong đầu Dương Vũ chợt nảy lên một suy nghĩ. đúng thực là đã mắc bẫy của hắn, thực chất hắn không muốn dùng đám cương thi này để giết hai người vì để điều khiển chúng quả thực là sẽ tốn rất nhiều tinh lực, vậy cứ để hai người họ kiểm soát chúng, để cho họ cứ từ từ mà mệt mỏi tới chết, đến lúc đó kể cả nghĩ ra cách thay đổi tình thế thì đến ngay cả sức chạy cũng không còn, chỉ cần một nhát kiếm của lão già kia thì mọi chuyện coi như kết thúc, quả đúng là quá bỉ ổi đi

Đến khi nhận ra được sự việc này thì coi như là đã quá muộn, nếu như bây giờ họ ngừng thi pháp thì đám cương thi kia sẽ tiếp tục lao về phía họ, xem ra chống cũng không lại, Dương Vũ tuy bây giờ đang phải chật vật đem từng dòng cương khí dót nhập vào hắc hạo diệt thần châm để có thể duy trì cho bọn cương thi kia đứng yên nhưng vẫn cố mở miệng nói 

-lão già, ngươi sống đã quá lâu mà còn không nhận ra sao?

Lão ta khi nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy thì không những tức giận mà còn cười lên sằng sặc, vuốt bộ râu rồi nói 

-nhận ra, ta chỉ thấy hai ngươi đang sắp tới địa phủ thôi 


-chẳng lẽ ngươi nghĩ chúng ta hai người đến để nộp mạng vô ích cho ngươi sao?

Dương Vũ hổn hển nói 

Đến lúc này tên a Tường xem ra đã mất kiên nhẫn, lớn tiếng

-hai ngươi đã sắp chết tới nơi mà còn dám già mồm?

Thế nhưng Dương Vũ xem ra không còn để ý tới lời hắn nói, rút từ trong người ra một vật gì rồi nhìn qua bên Thanh Trường thấy hắn cùng đã lấy ra, chợt mỉm cười một cái rồi nói vọng xuống 

-chúng ta đang ở dưới một địa đạo, sao không thử lấp đi lối ra duy nhất 

Có vẻ như lão già kia nhận ra ý tứ trong câu nói của hắn, nhìn lại thì thấy trong tay hai người đang cầm một thứ hình tròn đen bóng, trong lòng thầm nghĩ “không song, là thuốc nổ “

Nhưng rồi vẻ mặt của hắn lại trở lại sự ngạo mạn 

-nếu như ngươi dám nổ, ta xem chừng hai ngươi cũng vẫn sẽ phải chết 

Thì ra kế hoạch của Dương Vũ rất đơn giản, tìm đến nơi bọn chúng nuôi thi, đánh sập đường vào duy nhất để cho bọn chúng bị nhốt ở đây, thế mới hiểu tại sao Thanh Trường lại nói hắn là một kẻ điên, thế nhưng xem sét đến tình hình hiện tại thì đó cũng là chủ ý duy nhất, cả Thanh Trường và Dương Vũ đều nhìn nhau một cách mãnh liệt như để thay cho câu nói “làm đi, một đời hàng yêu trừ ma cũng không còn gì hối tiếc nữa “

Cả hai người đã đặt thuốc nổ xuống đất, Dương Vũ cũng lấy ra một lá phù khuấy động một chút, lá phù đột nhiên cháy bùng bên, chỉ cần ném vào hai viên thuốc nổ kia thì mọi chuyện coi như chấm dứt, chợt hắn nhắm mắt lại để coi như chấm dứt những sự việc mà hắn còn đang mong chờ, tay đang tính hạ xuống thì lão già kia lại hét lên 


-Dương Vũ, ngươi dám sao?

-đoán xem 

Rồi cười nham hiểm, lại tính vứt lá phù xuống lần nữa thế nhưng từ phía đáy giếng chợt có một tiếng hét 

-Dương Vũ, cứu ta 

Là tiểu Nguyệt, đã sảy ra chuyện gì, Dương Vũ quay đầu lại nhìn thì thấy hai nhân ảnh đang đi tới, là Lệ nhi và tiểu Nguyệt, không đúng, kia không còn là lệ nhi nữa, đó hoàn toàn là một người khác, ngũ quan chảy máu, tóc còn lòa xòa phủ trên khuôn mặt, năm ngón tay đều có móng vuốt sắc bén đang kề vào cổ của tiểu Nguyệt 

Một màn này làm cho hai người Dương Vũ và Thanh Trường chấn động không thôi, đang tính hỏi chuyện này là thế nào thì lão già kia đã cười lên sằng sặc, nói

-Lục thiên sư, Từ thiên sư, thật uổng phí các người một đời đạo hạnh, ngay cả người thân thuộc nhất của các người đã bị ta kiểm xoát còn không hề hay biết 

Không thể nào, trên mặt Dương Vũ lúc này đã đen lại, lá bùa trên tay cũng đã cháy gần hết thế nhưng lại không thể nào ném xuống, nhìn qua tiểu Nguyệt đang bị Lệ nhi khống chế như vậy thì hắn đã biết ván cờ này hắn là người thua, chợt cúi gằm mặt xuống mà không thể nói ra được lời nào, thấy vậy lão già kia lại cười phá lên, cả tên a Tường kia cũng không ngừng xỉ vả hai người bọn họ, thế nhưng đến lúc này, thật không ngờ Thanh Trường lại bật cười một cách sảng khoái, hắn ta bị làm sao vậy? lão già kia thấy hắn như vậy thì có chút thắc mắc, khẽ hừ nhẹ một tiếng


-Từ thiên sư, ngươi điên rồi sao?

-ta cười vì sự ngu ngốc của các ngươi 

Thanh Trường lúc này lại lấy một chút bình tĩnh, quay sang phía Dương Vũ mà nói

-Dương đệ, không cần giả bộ nữa đâu 

Đến lúc này Dương Vũ cũng đã ngẩng mặt lên, trên miệng cũng đang cố gắng kìm lại nụ cười, nhìn xuống phía lão già kia mà tự tin nói 

-lão rùa già, ván cờ này ta thắng

Chợt tay phải bắt quyết, trong miệng lẩm nhẩm gì đó, vừa dứt thì đột nhiên trên cổ Lệ nhi chợt lóe sáng lên, chính là cái vòng ngọc mà Dương Vũ đã đeo cho nàng, hào quang từ chiếc vòng từ từ chiếu đến toàn thân mình của Lệ nhi rồi bao chọn nàng, chỉ một lúc sau thứ ánh sáng đó như là thiêu đốt nàng ta vậy, tiếng gào thét vang vọng cả huyệt động làm cho mấy người họ chói tai, một lúc sau thì Lệ nhi ngất đi, từ trong miệng nàng một nhân ảnh bay ra, thấy vậy Dương Vũ vội ném ra một lá phù thẳng vào cái nhân ảnh đó khiến nó đang trên không trung mà ngã lăn ra đất, lúc này nhìn lại thì Dương Vũ nhận ra đó chính là thần vòng, chợt ngộ ra một sự tình khiến hắn băn khoăn là khi công phá núi cô yêu tại sao lại không thấy nó, chính là thực chất nó không phải từ núi cô yêu mà ra, mà chính là tay sai của lão già kia, đây đã là một âm mưu ngay từ đầu, để dẫn dụ hắn tới núi cô yêu, tiêu diệt đám quỷ thi kia, lão già, ngươi cũng thực là nham hiểm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui