Vừa thoát khỏi mấy cánh tay nhưng cảm giác ở chân vẫn còn đau buốt, nhìn lại thì vẫn thấy mấy vết bầm do mấy cánh tay đó để lại thì có đôi chút hãi hùng, tà vật này là gì mà sức lực có thể lớn tới như vậy, suýt chút nữa phải xuống đó phải nằm cùng với chúng, thế nhưng kì lạ là hắn không thể cảm nhận thấy mùi tà khí trong khu đất lầy đó, một chút cũng không, cảm thấy thời gian cấp bách, không muốn phí thời gian nên đành bỏ qua việc này, lập tức tiến thẳng đến tiền viện nơi hôm qua hắn đã gặp lão đóng quan tài kia, thấy ở ngoài sân vẫn còn vương vãi đầy những mảnh gỗ, trước cửa nhà còn đặt thêm vài con người giấy, trên mặt vẽ nên những biểu cảm tươi cười nhìn qua thực là có chút quỷ dị, tuy nhìn chúng chỉ là những con người giấy bình thường nhưng với trực giác của Dương Vũ thì cũng biết chắc không chỉ đơn giản như vậy, liền tiến tới một con, ngón tay điểm lên giữa mi tâm của nó cảm nhận một chút thì phát hiện bên trong nó đang lưu chuyển một chút khí tức,quả thực không sai, chúng đều đã trở thành tà linh cấp thấp, ban đầu thì hắn muốn tiêu diệt hết thế nhưng lại sợ bứt dây động rừng cho nên đành lấy ra mấy lá trấn hồn phù dán lên từng con một, không phải là vì hắn sợ không địch lại bọn chúng mà là chỉ sợ sau khi cái lão già đóng quan tài kia trở về sẽ biết được hắn đã đột nhập vào đây, quả thực là rất phiền phức
Song xuôi liền tiến tới cửa viện, đẩy nhẹ một chút thì thấy không có khóa nên liền mở ra mà đi vào trong, bên trong cũng giống như những ngôi nhà bình thường khác, phía chính giữa có bày vài cái ghế, bên cạnh là bàn trà, xung quanh cũng có vụn gỗ xem chừng là từ việc đục đẽo quan tài mà có, phía trái cuối gian nhà còn có một gian nhà nhỏ cửa đã khóa từ bên ngoài, Dương Vũ từ từ tiến lại đó thì ngửi qua thấp thoáng mùi nhang khói nhè nhẹ, tò mò nổi lên nhưng không biết làm sao để mở khóa cho nên đành thôi, đi ra bên ngoài nhìn ngó trái phải rồi đóng cửa tiền viện lại y như cũ rồi vòng ra phía sau hậu viện
Phía sân sau hậu viện thì cũng giống như ở tiền viện nhưng chỉ là có bày thêm mấy cái quan tài, hai bên trái phải còn có mấy gian nhà nhỏ xem chừng là để cho mấy tên học trò của lão già kia nghỉ ngơi, bước vào phía tỏng sân hai bước thì đột nhiên đứng khựng lại, không phải vì gì khác mà là vì hắn cảm nhận được một mùi rất quen thuộc, là mùi máu tươi, phát xuất ra bên trong một gian phòng cạnh nơi hắn đứng không xa, liền đi theo mùi máu đó mà tiến tới trước một gian phòng cũ kĩ, bên ngoài cửa đã mục nát một chút xem chừng đã là lâu đời, cũng không có khóa cho nên cũng không cố kị mà đẩy cửa đi vào, thế nhưng trái ngược với điều mà hắn suy nghĩ, bên trong chống trơn, không có lấy một chút đồ đạc nào cả, thế nhưng hắn chắc chắn rằng mùi máu đó phát xuất ra từ đây, càng đi về phía cuối căn phòng thì mùi hương đó càng đậm
Cảm thấy có chút kì quái, Dương Vũ phán đoán rằng chắc chắn là có mật thất, vì mùi máu này thực sự là đậm đặc, nếu như chỉ là một chút máu thì không thể nào cảm nhận rõ ràng như vậy, nhìn trái nhìn phải một vòng quanh nhà nhưng chẳng thể phát hiện được một thứ gì thì bắt đầu cảm thấy khó hiểu
Đột nhiên hắn nghĩ ra một điều gì đó, một điều gì đó rất quan trọng, tại sao trong một căn phòng trống như vậy lại vô cùng sạch sẽ, như thể là được quét dọn rất cẩn thận, hơn nữa tại sao phải lát gạch đỏ, suy nghĩ gì đó bắt đầu hiện lên trên đầu khiến hắn rùng mình, lập tức cúi xuống nền nhà, lấy hắn hạo diệt thần châm gõ gõ xuống nền nhà thì ngay tại viên gạch mà hắn gõ xuống bị nứt ra một chút, tay xờ xờ vào phần bị nứt rồi đưa lên mũi ngửi, đúng thực là mùi máu, chứng tỏ suy nghĩ của hắn không sai, phần gạch này được làm bằng vôi sống để tránh cho khí tức thoát ra ngoài, nhưng vì bên dưới huyết khí trào lên nên dần biến màu trắng của vôi sống thành màu đỏ tươi, chuyện này là như thế nào đây?
Biết được điều này nên hắn vội đi tìm một cái thứ gì đó giống như ổ khóa dẫn tới mật thất bên dưới nhưng thật sự là không tìm được gì, thấy truyện này không thể giải quyết nhanh chóng cho nên quyết định đi ra ngoài, đêm hôm nay hắn sẽ lại tới một lần nữa mong rằng sẽ tìm được chút manh mối gì đó, vừa đi ra ngoài thì lập tức tiến đến mấy gian nhà bên cạnh nhưng cũng chẳng tìm được gì nhiều, chỉ là phòng ngủ và một căn phòng bếp vì thế không muốn nán lại lâu liền trở về tiền viện, gỡ bỏ mấy lá phù trên đám người giấy kia ra rồi rời đi, vừa tới cạnh chỗ bức tường kia thì lại nhớ ra cái đám bàn tay ở dưới đất thì có chút nhăn mặt, nhìn qua cửa sau thì chỉ thấy cài then ngang cho nên quyết định ra bằng cửa sau, dù sao tiệm quan tài này cũng là nằm trong một cái ngõ nhỏ, người qua lại cũng không nhiều thế nên cũng không sợ bại lộ, vừa ra đến cổng sau với tay lên then ngang thì từ cửa chính phát ra tiếng lạch cạch như có ai đang mở khóa khiến Dương Vũ có chút lúng túng, thế nhưng thực sự tình hình trở nên khó khăn, nếu như hắn mở cửa rời đi thì chắc chắn sẽ không kịp vì thanh cài kia trông có vẻ rất nặng, không thể suy nghĩ nhiều nên đành chạy ra phía sau hậu viện tìm chỗ trốn, trong lúc cấp bách liền phải chui đại vào một chiếc quan tài rồi nhẹ nhàng đóng nắp lại, thầm mắng một tiếng rồi im lặng nghe ngóng, chỉ thấy từ tiền viện có tiếng chân bước vào, nghe kĩ lại thì hình như không phải chỉ cùng một người, từ những người đó cất ra tiếng nói
-sư huynh, cái tên pháp sư đó có đáng ngại không?
- ta cũng không rõ, nhưng xem bộ dáng hắn xem chừng cũng chẳng là cái thá gì đâu
Tiếng nói này làm Dương Vũ nhận ra ngay là của tên a Tường kia, nhưng điều bây giờ thực sự tên đó không phải là điều đáng lo mà là ở trong quan tài thực sự là dưỡng khí đang cạn đi, Dương Vũ bắt đầu cảm nhận được hô hấp khó dần, xem chừng cũng không trụ được lâu nên cố gắng điều tiết hơi thở sao cho tốn càng ít không khí càng tốt, bên ngoài thì hai tên kia vẫn đang mải nói chuyện phiếm, Dương Vũ tuy vẫn đang mong manh sự sống nhưng vẫn cố lăng nghe bọn chúng đang nói gì, chỉ phong phanh được bọn chúng đang khai quang ở làng bên, hai tên kia đứng đó nói chuyện một hồi rồi cũng bước đi, lần này còn có thêm vài tiếng leng keng như là kim loại va chạm vào nhau, sau một hồi không còn thấy động tĩnh thì Dương Vũ mới dám từ từ mở nắp quan tài, lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được rằng được hít thở lại sung sướng đến như vậy, hít thở mấy cái rồi liền chui ra ngoài,
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...