Khói mỏng bao phủ con đường đầu trấn, xen lẫn với tường trắng cùng đối lập lại mái ngói đen, che phủ một vùng sắc đen.
Cạnh cầu đá đen bên đường, nữ tử gầy yếu ngồi xếp bằng, hắc bào đầy
phong trần che lấp khuôn mặt.Tay áo rộng thùng thình duỗi ra,đôi tay
mềm mại xốc lên, xếp chỉnh tề vật được ôm trong tay.
Đầu đường người đi qua thoáng nhìn thấy vật phẩm người nọ buôn bán, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Chợt nhìn thấy, vải bông thô ráp trước mặt người nọ, có một người dài 3
tấc nằm lên trên.Nhưng cẩn thận quan sát, bọn họ mới phát hiện đó là búp bê làm bằng gỗ, giống người sống như đúc.
Hóa ra người mặc hắc bào cổ quái này là một nghệ nhân làm búp bê tinh xảo.
Không ít người qua đường coi như tránh ôn dịch đáng sợ, cố ý tránh xa nghệ nhân làm búp bê một khoảng cách.
Một bé trai sáu tuổi ngây thơ không biết gì, thấy búp bê thì ngạc nhiên
muốn mua, mẫu thân của nó cuống quýt chạy tới, véo tai nó mà kêu lên: “
Tiểu súc sinh, không muốn sống nữa, thứ này cũng dám mua “
Nghệ nhân làm búp bê cũng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thiếu ngữ tú lệ, chăm chú mà đạm bạc nhìn hướng hai mẹ con rời đi.
Xem nàng bất quá mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, cặp mắt sắc màu hổ
phách lại không hề bận tâm, như trải qua trăm năm thế sự thế gian.
Nàng từng chu du các quốc gia, trong đó mỗi địa phương đều có phong tục
bất đồng, có nơi coi búp bê là thần mà cúng bái, có nơi lại cho rằng đó
là điềm xấu.Thành trấn này cũng kiêng kị nghệ nhân làm búp bê, thật là
nơi không nên ở lại lâu.
Hoàn Ý Như thu thập hàng, dự tính đổi địa phương. Khi vừa mới đi vào
một lối rẽ, hai hắc y nhân từ gian phòng nhảy xuống, bắt lấy hai cánh
tay nàng.
Chỉ thấy nàng rút ra một sợi chỉ bạc dài nhỏ, xoay người vào không trung ôm lấy một trong hai người, hai tai làm một nhanh chóng ghì chặt cổ
họng hắn, lớn tiếng quát: “ Các ngươi là ai? “
Hắc y nhân bị bóp chặt yếu dần, cổ họng ô ô rung động. Hắc y nhân khác
nhân cơ hội từ sau thoát ra, hướng gương mặt nàng mà rắc bột phấn.
Hoàn Ý Như bị phân tán chú ý, lơ đãng hít vào bột phấn, ý nghĩ trầm xuống đi vào mê mang...
Hắc y nhân bước vào một gian Ngọc lâu khuê các, cởi bỏ túi vải trên vai, đem Hoàn Ý Như túm lôi ra, dội bồn nước lạnh tung tóe lên người nàng.
Hoàn Ý Như bị giội tỉnh lại, ý thức có điểm mơ hồ không rõ.Nàng nhìn thấy phía sau màn che đỏ thẫm, nổi bật một thân ảnh.
Mỹ nhân nằm ở tháp trong phòng, phụ nhân (phụ nữ có tuổi) xinh đẹp để
xiêm y đến vai. Dù đã bốn mươi tuổi nhan sắc vẫn như cũ được bảo tồn,
một chút cũng không ngại trước mặt người ngoài lộ ra rãnh ngực mê người.
Mỹ phụ nhân thưởng thức búp bê, không chút để ý hỏi: “ Búp bê này là ngươi làm? “
Hoàn Ý Như lảo đảo đứng lên, không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: “ Ta trừ làm búp bê ra, người không còn thứ gì khác “
”Không sai, búp bê ngươi làm ta thực thích.” Mỹ phụ thân yêu kiều nâng
lên đôi mắt đẹp, con mắt lần đầu tiên xem nàng: “ Hôm nay đôi tay đấy
của ngươi nên vì ta làm việc.”
Mỹ phụ nhân từ trong hộp gấm lấy ra một trục bức họa da dê cuộn tròn,
mặt hướng đến Hoàn Ý Như từ từ triển khai: “ Làm cho ta một khối búp
bê, cùng với người trong bức họa giống nhau như đúc.”
Trên tấm da dê bức thủy mặc (*), vẽ bề ngoài thân ảnh dưới ánh trăng, mờ mịt như quỷ như tiên, chính là vài nét bút ít ỏi, khuôn mặt một mảng mơ hồ.
Mặt Hoàn Ý Như lộ ra vẻ kinh ngạc: “ Trong tranh căn bản thấy không rõ mặt của hắn, làm thế nào tạo ra dạng búp bê...”
” Đó chính là chuyện của ngươi. “ Mỹ phụ nhân đối đãi với bức họa như
trân bảo mà cuộn tròn lại, vẫy tai với hắc y nhân nói: “ Cho nàng nghỉ
ngơi một đêm, sáng mai liền động thủ làm ngẫu (người gỗ) cho ta.”
Gian phòng an bài cho Hoàn Ý Như cửa sổ đều bị đóng kín. Nàng lấy ra
giấy quẹt lửa thắp sáng ngọn nến, nhìn chằm chằm ngọn nến mà suy nghĩ.
Mỹ phụ nhân này không giống như là cố ý khó xử chính mình, nhưng vì sao
lại thật hốt hoảng nhốt nàng tại đây, người Trung Nguyên thật sự khó
hiểu.
Mê dược tán tác dụng chậm, vẫn có phần say, nàng đơn giản thổi tắt ngọn nến, ngày mai lại nghĩ biện pháp.
Hoàn Ý Như đang ngủ thì hỗn loạn, bị tiếng chuông đung đưa quỷ dị làm cho bừng tỉnh, mơ hồ bay từ xa đến gần nàng.
Tay chân giống như đều bị cài xiềng xích, nặng trịch không thể nhúc
nhích. Nàng cố gắng mở mí mắt, thấy dưới đuôi giường hắc vụ (làn khói
đen) di chuyển, vô thanh vô tức hướng nàng nhẹ nhàng đi tới.
Hơi thở bay ra một làn hương khí thản nhiên, ẩm ướt mà dụ hoặc, giống như ngâm qua hương đàn mộc.
Hắc vụ coi như là hình người, thân thể đặt lên người nàng, không hề có trọng lượng lại làm cho nàng hô hấp khó khăn.
Hoàn Ý Như giống như cá thiếu nước, cái miệng nhỏ nhắn khó khăn mà hấp lấy không khí.
Đột nhiên hắc vụ trầm xuống dưới, vật thể nóng ẩm như con rắn, chui vào
đôi môi đang chu ra của nàng, quấn lấy cái lưỡi đinh hương, tùy ý đùa
bỡn.
Hoàn Ý Như bị bắt thừa nhận hắc vụ xâm phạm, ý thức bắt đầu mơ hồ không
rõ, giữa hai chân vật cứng rắn đứng trụ, như tùy thời mà đâm thân thể
của nàng...
(*)Thủy mặc:Tranh thủy mặc hay tranh thủy mạc, là một loại hình hội họa
khởi nguồn từ Trung Quốc, Tranh thủy mặc được vẽ bằng mực nước, hay còn
gọi là mực tàu trên giấy hoặc lụa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...