Búp Bê Tử Thần

Chết rồi sẽ đi về đâu ?
Chết là sự giải thoát, hay là trốn tránh thực tại ?
Chết có tốt hơn sống không ?
Chết rồi ta vẫn sẽ có hạnh phúc chứ ?
Chết…Liệu có gặp được người ta yêu thương…
Đâu đó chợt có tiếng sáo vi vu. Âm điệu lúc trầm lúc bổng, lúc vui vẻ, lúc giận hờn, gợi lên những cảm xúc không tên. Mà sao bản nhạc này nghe quen quá…Ai đó đã từng thổi như vậy…
Bước ra khỏi khu trọ, Ju tiến về phía tiếng nhạc phát ra. Người đang thổi sáo là một chàng trai. Người này cao, gầy, mái tóc đen dài thắt lại. Khuôn mặt có nhiều vết trầy xước, nhưng vẫn giữ được nét bình thản lạ lùng.
_ Yue !!! – Ju la lên mừng rỡ. Còn Yue thì ngước lên nhìn, lộ vẻ ngạc nhiên.
_ Ju…Ngài…Trời ơi…Hạnh phúc làm sao…Tôi đã mong được gặp ngài biết bao…
Và rồi Yue quì xuống, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi. Ju thì im lặng ôm lấy Yue. Người anh em thân thiết nhất đã an toàn mà trở về, sao chàng có thể không vui được ?_ Cảm ơn ngài nhiều lắm.- Yue nói, tay cầm tách trà Ju mới pha cho.
_ Không có gì, đừng khách sáo vậy.
Căn phòng giờ chỉ có tiếng nước chảy róc rách. Ju nghĩ nên để Yue hồi sức rồi hỏi chuyện sau.

Yue đang nhấm nháp tách trà, chợt nhớ ra gì đó liền hỏi :
_ Chủ nhân, Vier đâu rồi ? Nãy giờ tôi không thấy…
Ju im lặng, nhưng đôi mắt lộ rõ nét buồn. Chàng cũng rất nhớ Vier, mong được ở bên Vier lúc này. Thế mà suy nghĩ đó giờ đây xa vời lắm. Chàng sợ…Nếu trở về không chừng chàng sẽ mất Vier…
_ Tôi đã bỏ đi. – Ju nói giọng vô cảm.
_ Cho tôi biết lí do tại sao ? – Yue hỏi, chàng đã đặt tách trà xuống và quan sát Ju.
_ Chẳng tại sao cả. Câu nghỉ ngơi đi…- Ju nói lảng, nhưng Yue không chịu thua.
_ À…Có lẽ…Là do ngài sợ chính dòng máu của mình sẽ hại Vier ?
_Tôi…tôi…
_ Vier cần ngài. – Yue nói. – Ngài không thể bỏ rơi cô ấy. Chúng ta phải ở bên nhau mọi lúc. Không lẽ ngài không quan tâm đến sự an toàn của Vier ?
_ Không phải vậy ! Tôi không bỏ mặc Vier ! – Ju hét lên. Chàng không muốn nghe thêm nữa.
_ Sự thật là thế ! Ngài đã bỏ đi, ngài nói vậy mà ! Còn Vier lúc này thì bị dày vò, lo lắng cho ngài ! – Yue cũng hét.

_ Tôi không bỏ mặc Vier ! Tôi YÊU Vier !!!
1 giây im lặng.
Rồi 2 giây.
3 giây.
_ Ối….Hahahahah – Yue phá ra cười, trong khi Ju ngượng đỏ cả mặt. – Thì ra là vậy…Ngài quả thật ngốc quá ! Nếu yêu thì phải bảo vệ người mình yêu, ai lại chạy trốn chứ, hahaha…
Mặt Ju bỗng chốc lại xụ xuống, và Yue ngưng cười ngay.
_ Đúng…Có lẽ…Tôi đã sai…Nhưng tôi sẽ không quay về. Tôi không muốn hút lấy sinh mạng Vier.
_ Nếu ngài tin điều đó tốt cho Vier thì…Tôi chẳng nói nữa. – yue thở dài. Nãy giờ nói nhiều quá đã làm chàng rất mệt, vì lâu lắm rồi chàng bị giam trong Tử ngục. Không ánh sáng, tiếng người, không tiếp xúc với ai. Nếu là người bình thường có lẽ đã hóa điên ấy chứ.
Cả hai đều im lặng.
Đêm.
Ju không ngừng mong nhớ Vier.
Có tiếng hát ai đó đang vang lên, nhẹ nhàng và ấm áp…
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui