Búp Bê Tóc Đen


- Con đồng ý.
Vừa nghe dứt lời Mike, Yuki thở phào nhẹ nhõm. Cả Giáo đường cũng dường như chung cảm giác, đểu thở phù một cái… Phu nhân Kintaru nhếch mép cười, cuối cùng thì cô vẫn thua thôi, cô gái bé nhỏ ạ!
- Vậy nếu hiện giờ không có ai phản đối…
Cha xứ cố tình kéo dài giọng, hy vọng kì tích nào đó sẽ xảy ra, chẳng hạn như cô gái mà anh chàng này thực sự yêu sẽ xông đến mà ngăn cản. Nhưng không, mọi người vẫn đang yên lặng lắng nghe ông nói. Cha xứ chợt bật cười, hình như ông lo chuyện bao đồng quá thì phải?
- Ta chính thức tuyên bố hai người là vợ…
Nhưng chưa kịp dứt lời, một giọng nữ lanh lảnh đã vang lên bên ngoài cánh cửa chính của Nhà thờ:
- TÔI PHẢN ĐỐI!!
Mọi người nhất lượt không ai bảo ai, đều cùng lúc quay về hướng phát ra tiếng nói. Đứng ở đó là một cô gái mặt mũi lấm lem, quần áo rách rưới, mái tóc dài bị cắt vội vã, cái dài cái ngắn… Tuy trên người đầy những vết bầm tím, đôi chỗ còn rướm máu; nhưng đôi môi đỏ mọng kia không ngừng cười tươi, tỏa ra những tia sáng ấm áp không khác gì của một thiên thần:
- Mike à, em đến đón anh đây, chúng mình đi thôi? – Cô gái chìa bàn tay quấn khăn trắng về phía chú rể, ánh mắt long lanh mị tình.
Trong chốc lát, Mike dường như không thể tin được vào tai và mắt mình. Cả thân hình to lớn của anh như bị ai điều khiển, lặng lẽ bước về phía cô gái đứng ở cửa. Nhưng chưa bước đuợc hai bước, một bàn tay bé nhỏ đã níu anh lại:
- Mike! Anh không được đi! Anh là chồng em! – Yuki hét toáng lên, chốc chốc lại quay sang cha xứ giục giã – Mau tuyên bố tôi và anh ấy là vợ chồng đi! Chẳng phải anh ấy đã đồng ý rồi hay sao? Ông mau nói đi chứ!!

Nhưng trái ngược với phản ứng sốt sắng của Yuki, cha xứ chỉ lặng lẽ gấp quyển sách trên tay lại; nụ cười hiền từ vẫn vương trên môi:
- Ta tuyên bố…
- Có thế chứ! – Yuki vui mừng, nhưng Mike đã gạt tay cô ra và bước thẳng về phía trước.
- Phản đối có hiệu lực! – Cha xứ cười, hoàn tất câu nói của mình.
- Ông! – Yuki gằn giọng, gân xanh trên mặt đã nổi lên gần hết, vội vội vàng vàng quay xuống phía Phu nhân Kintaru cầu cứu – Phu nhân, giúp con!
Phu nhân Kintaru cùng nhà gái sau vài phút ngỡ ngàng, liền nhanh chóng gọi đội bảo vệ đứng bên ngoài vào can thiệp. Nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy bóng áo vest đen nào xuất hiện, mà khoảng cách giữa Mike và Kim My ngày càng gần.
Một bước…
Hai bước…
Rồi Mike dùng hai cánh tay mình ôm gọn lấy thân thể nhỏ bé trước mặt, dùng đôi má ấm áp của mình áp lên đôi má lành lạnh của Búp bê tóc đen. Họ ôm siết lấy nhau, trong sự chứng kiến của tất cả mọi người, họ trao cho nhau những nụ hôn dài ướt át, tưởng như chẳng gì có thể chia cắt họ… Mike dùng chiếc lưỡi của mình vỗ về Kim My, an ủi cô, và rằng giờ đã có anh thì cô sẽ không còn chuyện gì nguy hiểm cả.
- Mấy ngày vừa qua, em đã phải khổ rồi. – Mike nói nhanh giữa những nụ hôn, tay anh siết chặt lấy eo cô.
- Ưm... – Kim My khẽ lắc đầu, có lẽ chẳng còn gì có thể hạnh phúc hơn giờ phút họ được tương ngộ.
Mike và Kim My cứ đứng thế một lúc lâu, họ hỏi han nhau và không thèm để ý gì tới mọi người xung quanh. Lúc này họ sống cho nhau, cười với nhau… Âu thế cũng là quá đủ!

Nhưng hạnh phúc thường chỉ chóng vánh, ngay sau đó, một vài người áo đen đã xuất hiện và tách hai người về hai phía. Kim My cắn môi chịu đau, bàn tay cô vẫn nhất quyết nằm gọn trong lòng tay anh; nhất quyết không chịu buông. Rồi bỗng nhiên, từ phía sau cô có vài tiếng nói vang lên:
- Này, mau chạy đi!
Tiếp sau đó, cô thấy bóng lưng Thái Vũ, Tiểu Thiên, Ni Na, Ah Lee, Tommy và một hàng những người khác đứng chắn trước mặt cô và Mike. Vậy là cứu viện của họ đã tới rồi!
- Các bạn… - Kim My cảm kích.
- Xin lỗi vì chậm trễ do đường tắc, giờ thì hai người mau chạy đi, mọi chuyện ở đây đã có chúng tôi lo liệu! – Thái Vũ khúc khích, cậu cũng chẳng rõ mình đang cười vì chuyện gì nữa.
- Mike, dù kì thật tôi vẫn không ưa anh nhưng Tiểu Kim My đã chọn anh, vậy… - Ni Na cắn môi, rồi cũng đành nhoẻn miệng cười – Mau mau đưa nhỏ ngốc đó tới viện đi, bị thương nặng lắm rồi.
Mike gật đầu, rồi anh nắm tay Kim My chạy ra bên ngoài. Bỏ mặc danh vọng, bỏ mặc gia đình, bỏ mặc tất cả… Mike kéo Kim My chạy đi thật nhanh, vừa chạy vừa cười lớn.
* * * * * * *
Buổi tối, hai người bắt tàu quay trở lại ngôi nhà đối diện biển ở Chubu, vừa nướng thịt vừa cười đùa vui vẻ. Sau khi tắm rửa xong, Kim My dù hãy còn xanh xao nhưng đã trở lại là Kim My của thường ngày, duy chỉ có mái tóc giờ lỉa chỉa không ra đâu vào đâu. Mike cũng không hỏi nguyên nhân vì sao cô cắt tóc, anh chỉ lặng lẽ lấy chiếc kéo từ trong tủ bếp và ra ngoài hiên hỏi cô:
- Muốn anh sửa tóc cho em không? – Mike hấp háy đôi mắt đẹp – Giá là một nghìn nụ hôn.
- Xấu xa! – Kim My bật cười, kì thực cô yếu lắm rồi; các vết thương sau khi gặp nước liền mưng mủ, đau rát không sao chịu được. Nhưng Kim My không rên la gì, cô không muốn Mike lo lắng, không muốn phá tan giây phút hạnh phúc hiếm hoi giữa hai người.
- Lại đây nào! – Mike cười khì, đưa tay vẫy vẫy cô.

Sau khi Kim My yên vị ngồi trên ghế, Mike bắt đầu giúp cô chải tóc. Rồi cây kéo trong tay anh cũng bắt đầu hoạt động, nhẹ nhàng cứa vào từng lọn tóc mỏng:
- Tóc em đẹp thật, Búp bê tóc đen ạ.
- Bây giờ tóc em ngắn rồi, đâu thể làm Búp bê tóc đen nữa. – Kim My khẽ cúi đầu xuống.
- Ngốc, Búp bê tóc đen thì có liên quan gì đến độ dài hay ngắn của tóc? – Mike hôn nhẹ lên cổ Kim My, anh cười ranh mãnh – Mà dù có thế nào đi chăng nữa thì em vẫn luôn là Búp bê tóc đen của lòng anh.
Kim My mỉm cười hạnh phúc, cô để yên cho anh hoàn thành nốt công việc của mình. Khoảng mười lăm phút sau, Kim My há hốc mồm nhìn vào chính mình với bộ tóc mới phản chiếu trên tấm gương cầm tay:
- Trời ơi, thật… thật không thể tin được… - Kim My lắp bắp – Anh hoàn toàn chẳng có tí năng khiếu cắt tóc nào!
Kim My đau lòng nhìn bộ tóc giờ không khác gì chó gặm của cô, kêu rên không thành tiếng. Mike đứng bên cạnh chỉ biết nhăn nhó cười trừ, anh thanh minh:
- Thì anh đâu có bảo anh biết cắt tóc đâu, chính em đồng ý còn gì?
- Trời ơi là trời! Em ghét anh, Mike Kintaru! – Kim My hét lên thống thiết, vùi mặt vào đầu gối mà khóc than.
- Thôi, anh biết lỗi rồi mà… - Mike đành ậm ừ xuống nước trước – Nín khóc đi, anh có cái này cho em, hay lắm!
Cuối cùng thì Kim My cũng ngừng khóc, cô vốn là muốn xem cái hay ho của Mike là gì. Đợi anh lục đục một lúc ở trong nhà, rồi My biết hóa ra đó là pháo bông. Nhìn những chùm sáng rực rỡ tỏa ra từng vòng, Kim My bật cười khúc khích, bao chuyện phiền muộn dường như tan biến hết. Cô và anh cùng cười, rượt đuổi nhau khắp bờ biển.
Khi đã thấm mệt, Mike kéo Kim My xuống bãi cát, anh đặt cô ngồi trong lòng mình và cằm thì dựa lên mái tóc ngắn anh vừa design ra. Anh hít một hơi dài mùi hương tóc cô, lặng lẽ để nó bay vào tận trong phổi, trong gan, trong tim, trong mọi ngõ ngách cơ thể mình.
- Ah, em quên chưa nói với anh cái này! – Kim My chợt thốt lên, rồi cô luồn tay xuống túi quần bò và rút lên một sợi dây chuyền có hình mặt búp bê – Em đã tìm thấy kỉ vật của chúng mình! Là anh đã tìm lại nó, đúng không?
- Ừm. - Mike khẽ gật đầu – Để anh đeo cho em.

- Cám ơn anh. – Cô vừa nói vừa dụi đầu vào ngực anh như con mèo nhỏ, sợi dây chuyền trên cổ phát ra những tia sáng lấp lánh. – Anh nói xem, người giúp em trả số nợ ở Việt Nam, có phải là anh không?
- Ưm. – Mike lại khẽ gật đầu, vòng tay anh quanh eo cô dường như hơi lỏng ra – Anh yêu em, Meme.
- Tên thật của anh là gì thế? Anh không phải hoàn toàn là người Nhật đúng không? – Kim My vẫn cứ mãi huyên thuyên một mình, tay cô siết lấy tay anh – Mẹ anh là người Nhật, còn bố anh là người nước ngoài nên tên anh là Mike, có đúng không?
- Ưm… - Mike thở trong gió, mắt anh đã nhắm lại từ lúc nào – Anh yêu em, Meme.
- Mike, anh nói xem, hôn lễ của chúng ta nên tổ chức ở đâu? – Kim My lại cười – Hôm nay thấy anh mặc âu phục đẹp trai quá, em rất ghen tị với Yuki, em muốn là cô dâu của anh. Anh à, tổ chức ở Nhà thờ được chứ, dù em không theo đạo Thiên chúa?
- Ưm…
- Khách chắc chỉ nên mời gia đình em và bố anh, Myu, Thái Vũ, Ni Na, Tiểu Thiên, Ah Lee, Tommy… Càng ít càng tốt, đỡ tốn tiền hen anh?
- Ưm.
- Sau này lấy nhau rồi, anh bảo chúng ta nên sinh bao nhiêu con? – Kim My trầm tư suy nghĩ – Hai đứa có ít quá không? Mà thôi, em tôn trọng kế hoạch hóa gia đình, hai con cũng được…
Không còn tiếng trả lời, nhưng Kim My vẫn mãi nói một mình. Cho đến khi mặt trời ló rạng, cảnh tuyệt đẹp trên biển hiện ra trước mắt Kim My. Cô dụi sâu thêm vào lồng ngực anh, cảm nhận chút ít hơi ấm anh mang lại:
- Anh mệt lắm phải không Mike? – Kim My lo lắng hỏi, rồi cô phì cười – Em cũng mệt lắm, mình cùng nghỉ ngơi đi anh?
Vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có dòng máu nóng nơi cổ tay vẫn tuôn chảy. Kim My nắm chặt lấy tay Mike, vòng tay anh quanh eo mình, rồi cô thì thầm trong làn nước mắt âm ấm và mằn mặn:
- Em yêu anh, Mike.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui