Diệp Mạnh Giác ngừng xe, Diệp Tư xuống xe trước, phịch phịch phịch chạy vào phòng. Bé con, to gan nhỉ. Diệp Mạnh Giác cũng theo cô bước nhanh vào nhà. Dì Lưu đứng ở chỗ cổng vòm, hỏi: “Tiên sinh muốn dùng bữa tối chưa?”
Diệp Mạnh Giác vẫy vẫy tay nói: “Không cần.”
Bước được hai bước, anh lại dừng, hỏi: “Dì Lưu đã lâu chưa về nhà phải không? Sắp tới tôi có kế hoạch đi chơi vài ngày, ngày mai dì có thể bắt đầu về nhà nghỉ ngơi được rồi, chờ tôi điện thoại cho dì thì lại quay về làm việc.”
Dì Lưu lắp bắp kinh hãi, hai tay bất an xoắn chặt vào nhau, vội vàng hỏi: “Tiên sinh muốn đuổi tôi ư? Tôi có làm sai chỗ nào, tiên sinh cứ chỉ ra, tôi nhất định sẽ sửa.”
Diệp Mạnh Giác đang tiếp tục đi vào trong nhà, nghe vậy ngừng chân lại, quay đầu nhìn dì Lưu, nói: “Dì về trước đi, việc này sau hãy nói.”
Diệp Tư vào phòng đóng cửa lại, tức giận cầm lấy HELLO KITTY, lúc Diệp Mạnh Giác mở cửa ra thì thấy cô đang nhe răng trợn mắt quát con mèo nhỏ đáng thương: “Nếu chú dám cưới người khác, con đây nhất định sẽ nhân lúc chú ngủ mà trói lại, sau đó đem giấu xuống dưới hầm cho chuột ăn, để xem ai có thể tìm được chú, hừ…”
Mặt Diệp Mạnh Giác vốn đang đen như đít nồi lập tức giãn ra, thì ra bé cưng của anh đang ăn dấm chua vì anh.
Anh cười híp mắt tới gần Diệp Tư rồi đột ngột ôm cô vào lòng, tâm tình vui vẻ nói: “Ôi, để chú xem xem, nhà ai đổ bình dấm chua vậy? Sao ngửi được mùi chua đến thế nhỉ?”
Diệp Tư trong lòng anh đấm đá lung tung, miệng la hét: “Ai mà biết nhà ai làm đổ, dù sao cũng không phải nhà chú. Chị Đường nhà chú mới đúng là hết sức rộng lượng kìa.”
Bé con, ăn dấm chua lè thế nhưng trông thật sự rất đáng yêu.
Diệp Mạnh Giác nhịn không được nâng mặt cô lên, trên dưới trái phải hôn loạn xạ, Diệp Tư nhíu cái mũi lại hô: “Ghét, không cho chú hôn! Không cho chú hôn!”
“Ngoan! Không phải chú đã nói rồi sao? Bé cưng đừng thèm quan tâm cái gì hết, cứ giao cho chú, sao không nghe lời vậy.” Diệp Mạnh Giác vừa dụ dỗ vừa ép lại càng gần, tiếp tục hôn xuống.
“Mặc kệ chú, chú đã sắp kết hôn với người khác rồi mà người ta vẫn chưa hay biết gì. Chú là đồ lừa gạt! Oa ~” Diệp Tư nói xong, xệ miệng, làm bộ khóc lên.
Cái này làm cho Diệp Mạnh Giác phát hoảng, nhanh chóng vừa hôn vừa dỗ cô, gấp đến độ đầu đổ mồ hôi ròng ròng, mãi một lúc sau mới dỗ được cô dừng lại.
Cô vừa thút tha thút thít vừa nói: “Lần sau chú còn dám gạt người ta hay không?”
Diệp Mạnh Giác lập tức cầu xin tha thứ, “Bé cưng, ngoan nào, bé cưng là cục cưng bảo bối của chú, sao chú gạt bé cưng được? Chú quả thật không biết chuyện này, nếu biết thì chắc chắn sẽ không để bọn họ làm vậy. Như vầy đi, cuối tuần chú về nói với ông bà chuyện này, có được không?”
Người xưa đã nói ‘Tiên phát chế nhân’(*), quả nhiên đúng vậy. Diệp Tư thầm suy nghĩ, vừa rồi ở khách sạn Đường gia, nhìn mặt chú âm u thấy phát ghê, mình lại còn cùng với Đường Duyệt tuyên bố trước mặt nhiều người như vậy, sợ là về nhà thế nào cũng bị chú sửa chữa cho thê thảm, suốt dọc đường nghĩ sẵn ra rất nhiều cách, rốt cục cô cũng nghĩ ra được một biện pháp tốt. Quả nhiên, có thể sử dụng kế sách này với chú.
(*) Tiên phát chế nhân: ra tay trước để áp chế đối thủ, gần giống “Tiên hạ thủ vi cường”; thành ngữ gần giống của Việt Nam rất nhiều, nhưng không giống hẳn: cả vú lấp miệng em, đánh rắn đánh dập đầu, già mồm át lẽ phải (có lẽ cái này giống nhất).
Tuy nhiên, trong lòng cô cũng rất khó chịu, biết rõ chuyện như vậy sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cô cũng không thể ngăn cản được, nhưng đến lúc thật sự đối mặt vẫn rất đau lòng khổ sở. Bây giờ cũng chỉ có thể nghe theo lời chú nói, tất cả đều giao cho chú. Chú của cô thương yêu và quan tâm cô vô cùng, trong lòng cô rất rõ ràng, cho dù có khó khăn như thế nào anh đều sẽ không để cho cô khổ sở, điểm này, cô cũng biết. Nhưng, dù vậy, khi gặp tình huống này ai mà chẳng rơi vào hoảng loạn.
Diệp Mạnh Giác thấy cô rốt cuộc cũng ngừng khóc, lại nhớ đến việc cô phối hợp với Đường Duyệt diễn một màn kia, lại hỏi: “Bé cưng, Đường Duyệt có chuyện gì vậy? Sao lại đóng giả vai người yêu với bé cưng?”
“À, anh ấy nói sẽ giúp không cho chị của ảnh kết hôn với chú, cho nên người ta mới đáp ứng. Đường Duyệt đối với người ta rất tốt.” Diệp Tư mím môi nói, “Nếu không phải nhờ có anh ấy, hôm nay chắc chú đã định xong việc hôn nhân với Đường Mộng Vân rồi không chừng.”
Diệp Mạnh Giác thấy cô khen ngợi Đường Duyệt, trong lòng cảm giác có chút ê ê, ghen tuông hỏi: “A, vậy cậu ấy có tốt với bé cưng giống chú không?”
Diệp Tư nhìn anh một cái nói: “Chú là chú của người ta, tốt với người ta là tất nhiên rồi. Còn anh ấy là bạn của người ta, làm sao so được?”
Chú phải không? Trong đôi mắt khép nửa của Diệp Mạnh Giác lóe ra một tia nguy hiểm, Diệp Tư vẫn ngắm nghía con mèo nhỏ trong tay như cũ, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
“A! Chú!”
“Chú à?” Diệp Mạnh Giác nói xong, tay duỗi tới, bắt lấy mông nhỏ của Diệp Tư, hỏi, “Chú hả?”
“Chú là sói già háo sắc!”
“Thế tại sói non õng ẹo nào khơi mào? Sói non õng ẹo nào giấu nhiều nội y sexy trong ngăn tủ vậy?”
“Cái đó không phải của người ta, mà là của Kiều Hoa Hoa.”
“Nếu là của Kiều Hoa Hoa vậy tại sao lại có trong ngăn tủ của bé cưng? Còn nữa, lần đó ai mặc một bộ lụa mỏng trong suốt đến sắc dụ tôi hở?”
“A…”
Một tiếng chuông cổ quái chói tai vang lên, Diệp Tư thừa dịp Diệp Mạnh Giác ngẩn người liền nhảy ra khỏi ngực anh, nhận điện thoại.
“Này? Bánh bao nhỏ, mau lên mạng đi, mình vừa tuyển một ít nội y với áo ngủ kiểu dáng mới nè, cậu mau lên xem đi.”
Diệp Tư đầu đầy vạch đen nhìn về phía Diệp Mạnh Giác, người sau đang cười, mặt đầy quỷ dị.
“Bánh bao nhỏ! Nghe nè! Đang làm gì vậy? Mau lên xem đi! Đúng rồi, lần trước cậu mặc bộ nào mà khiến cho chú của cậu phải bổ nhào vào vậy?”
Giọng nói vô cùng hưng phấn của Kiều Hoa Hoa xuyên qua microphone, chắc chắn là Diệp Mạnh Giác đã nghe được không sót một từ.
Diệp Tư không rảnh nhiều lời với cô ta, vội vàng nhấn cắt điện thoại.
“Bánh bao nhỏ?” Anh cười nghiền ngẫm, lắc đầu nói, “Về sau không cho con bé ấy gọi bé cưng như vậy nghe không, chẳng đúng chút nào.”
Diệp Tư nịnh nọt gật đầu lia lịa nói phải, người ta đã giảm béo thành công lâu rồi, tại Kiều Hoa Hoa này đầu heo nên vẫn luôn gọi cô bằng cái nickname này đó thôi.
Ánh mắt Diệp Mạnh Giác dạo một vòng trên bộ ngực cô, cau mày nói: “Tuy không coi là lớn lắm, thế nhưng nếu gọi là bánh bao nhỏ cũng có vẻ rất tủi thân.”
Ào ào ~
Diệp Tư Hoa Hoa lệ lệ đỏ ửng tai lên, ‘Bánh bao nhỏ’ còn có ý gì đó đó nữa sao? Đáng chết Kiều Hoa Hoa! Thêm cả sói chú háo sắc này nữa!
Sói chú háo sắc hiển nhiên là muốn chứng minh tên này rất đúng, hai cái móng vuốt đã vươn tới con mèo nhỏ.
Vì thế, sau đó là một hồi trình diễn vở tuồng sói đói ăn luôn con mèo nhỏ.
Diệp Mạnh Giác sau khi ăn no, nhìn nhóc con đã ngủ lăn quay trong lòng, khóe miệng nhịn không được nhếch lên thật cao.
“Bé cưng, tắm rửa một cái đi.” anh nằm sấp nói vào lỗ tai cô, “Ngoan nào.”
“Không cần!” Diệp Tư dùng tay nhỏ xua xua đi, ‘bốp’ một tiếng đánh vào trên mặt anh. Anh đưa tay sờ sờ cái mũi, xám xịt xuống giường.
Bé cưng dự kiến trước được, nếu mà đi tắm rửa với anh thì chắc chắn sẽ diễn tiếp tuồng uyên ương hí thủy, đêm nay cô có muốn ngủ cũng đừng nghĩ.
Diệp Mạnh Giác lấy ra một tấm khăn mặt ấm áp, cẩn thận chà lau cho cô một lúc rồi mới tự mình vào phòng tắm, xối rửa qua một lượt.
Sau khi đi ra, sực nhớ tới chuyện của dì Lưu, anh liền gọi điện thoại cho Tần Vi Khiêm, giao việc một lát mới cảm thấy mỹ mãn, ôm cục cưng bảo bối của anh ngủ.
Rất nhanh, tư liệu của Dì Lưu đã được đưa đến trên bàn Diệp Mạnh Giác. Anh lật qua một lần, xem xong tiện tay ném mớ giấy này lên bàn, quả nhiên không khác với dự liệu của anh bao xa.
Diệp Mạnh Giác vốn chỉ định cho bà ấy nghỉ mấy ngày để tiện cho anh và bé cưng chung đụng, nhưng không ngờ phản ứng của bà lại lớn ngoài dự liệu của anh. Bà ấy luôn là người ít nói lại biết trên biết dưới, hơn nữa với trình độ của bà ấy thì việc tìm một công việc quản gia chẳng cần phải lo lắng không có người mướn, kích động như vậy đúng là không phù hợp tình hình.
Trong lòng Diệp Mạnh Giác dâng lên một tia phiền chán, người phụ nữ này vào làm từ khi anh dọn nhà, đã nhiều năm mà đến hôm nay mới phát hiện có vấn đề, anh đúng là quá sơ suất. Nghĩ đến việc trong nhà mấy năm nay chắc chắn một chút cũng không thoát được ánh mắt soi mói của người khác.
Anh còn đang phiền chán vì sự việc này, lại nhận được một tin càng làm cho anh giật mình hơn.
Tần Vi Khiêm luôn luôn quan sát bà xã của Vương Khải nên đương nhiên có tiếp xúc tương đối với Diệp Tâm, nhân viên dưới trướng của ông ta. Diệp Tâm này đã từng giúp bọn họ đào ra một ít bí mật của Vương Khải, về sau, lúc Diệp Tư bị bắt cóc, người đầu tiên tìm được Diệp Tư cũng chính là cô ta. Bởi có những công lao này mà cô ta được nhận không ít phúc lợi từ Tần Vi Khiêm, hơn nữa cũng càng ngày càng được Tần Vi Khiêm coi trọng. Tuy nhiên, hiện thời xem ra, tất cả những điều này lại là một kế hoạch được người khác xếp đặt một cách hoàn hảo. Nghĩ đến đây, Diệp Mạnh Giác không khỏi toát mồ hôi lạnh, anh vẫn cho là bản thân mình đã bảo hộ Diệp Tư hết sức tốt, không ngờ rằng cũng đã đặt cô dưới sự khống chế của người khác mỗi thời mỗi khắc…
Xem ra anh quá khinh thường rồi. Anh hoàn toàn không ngờ, bên dưới mặt ngoài của những chuỗi ngày êm đềm hóa ra còn cất dấu nhiều bí mật như vậy.
“Mẹ, đem người của mẹ về đi.” Diệp Mạnh Giác lạnh giọng nói.
Lý Hoa Quyên đã nghe được chút tin tức từ dì Lưu, cũng không kinh ngạc khi thấy anh biết chuyện này, bà chỉ tận tình khuyên nhủ nói: “Cho dù con oán mẹ, mẹ cũng không thể nói gì hơn. Tâm tư của con về mặt này sao mẹ lại không biết chứ? Đúng vậy, dì Lưu là do mẹ an bài, lần đó Tiểu Tư sốt cao không lùi phải nằm viện, mẹ đã phát hiện ra vấn đề của con. Chẳng qua lúc ấy mẹ không tin nên để dì Lưu qua đó canh chừng. Nếu mẹ mà biết chuyện sẽ phát triển thành như hôm nay, mẹ đã trực tiếp đem Tiểu Tư về nhà từ lâu”.
“Mạnh Giác, con là người lớn, Tiểu Tư không hiểu chuyện thì không nói, sao con cũng làm chuyện liều lĩnh như thế được? Bé con Tiểu Tư kia từ nhỏ đã không có cha, con đem con bé về nuôi lớn thì đương nhiên nó sẽ thân thiết với con, cái chính là sao con có thể lôi kéo một đứa bé vào chuyện… Mạnh Giác, con mau mau dừng cái nghiệp chướng này lại đi, đó là cháu gái ruột của con mà, sao con có thể xuống tay với con bé được? Muốn mấy cô gái mới lớn chỗ nào mà không có? Con với Tiểu Tư không thể như vậy được đâu”.
“Đó là làm bậy đó con, nếu người ngoài biết được thì sẽ nhìn Diệp gia chúng ta thế nào? Nhìn con và Tiểu Tư thế nào?”
Lý Hoa Quyên tận tình khuyên nhủ một tràng, Diệp Mạnh Giác từ đầu đến cuối đều ngậm miệng không đáp.
“Nếu con không tiện nói với Tiểu Tư, thì để mẹ nói. Đứa nhỏ này từ nhỏ không có cha mẹ đã đủ đáng thương rồi, con không thể vì bản thân nhất thời hồ đồ mà đẩy nó ra đầu sóng ngọn gió được.”
Diệp Mạnh Giác rốt cục cũng hé môi lên tiếng: “Mẹ, con vô cùng nghiêm túc. Mẹ cứ mặc kệ chuyện này đi, con không có khả năng bỏ mặc Tiểu Tư, cũng không có khả năng làm cho bé cưng đau lòng. Để con nói với bé cưng được rồi, sẽ không khiến cho bé cưng khổ sở.”
“Con!” Lý Hoa Quyên lập tức từ trên ghế đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Diệp Mạnh Giác, “Con làm vậy là sai, sao có thể dõng dạc nói là nghiêm túc được? Đó là cháu gái ruột của con, con nghiêm túc là nghiêm túc kiểu gì?”
Diệp Mạnh Giác cười cười, nói: “Mẹ, trước giờ con không nói gì không có nghĩa là con không biết, Tiểu Tư có phải cháu gái ruột của con hay không, chẳng lẽ mẹ không rõ ràng hay sao?”
Lý Hoa Quyên ngẩn người, run rẩy hỏi: “Con nói vậy là ý gì? Cái gì mà mẹ phải biết rõ ràng? Mẹ chẳng biết gì cả! Tiểu Tư là cháu gái ruột của con! Không có sai!”
“Mẹ!” Diệp Mạnh Giác cao giọng, “Năm đó tại sao Anh hai lại muốn bỏ nhà đi? Cho dù mẹ có giấu diếm, con cũng có thể tra ra được mà. Con đã xem qua bản báo cáo DNA rồi.”
“Con… Không, không, chuyện đó ba con nghĩ sai rồi, anh trai con chính là thân sinh cốt nhục của ba con! Không sai đâu!”
Lý Hoa Quyên vừa nói vừa đi vào trong nhà, không tiếp tục lý luận với anh nữa. Bà cũng biết, cho dù bà có phủ nhận thế nào thì chuyện đó vẫn là sự thật, không thể thay đổi được.
Năm đó, Diệp Quân phát hiện bà xã mà mình luôn luôn yêu thương và kính trọng sâu đậm thế mà lại có thời gian lén lút ngoại tình, ông tức giận đến mức mạch máu cũng muốn nổ tung. Ông luôn luôn yêu thương Diệp Mạnh Tiêu, không chỉ vì cậu bé thông minh lanh lợi, mà phần lớn là vì mẹ của Mạnh Tiêu là vợ kết tóc của ông, là người cùng sóng vai với ông trải qua những năm tháng cực khổ phấn đấu, là người phụ nữ ông yêu thương sâu đậm và thật tâm kính nể. Bởi vậy, khi đột nhiên biết được người phụ nữ này ngoại tình sau lưng ông, ông thật sự không thể tiếp nhận được. Trong cơn tức giận, liền giận chó đánh mèo đối với Diệp Mạnh Tiêu. Hơn nữa, lúc ấy tài vụ công ty cùng một ít hạng mục khác do Diệp Mạnh Tiêu quản lý xảy ra vấn đề, càng làm cho Diệp Quân nổi trận lôi đình, rốt cục có cái cớ để bùng nổ.
Diệp Mạnh Giác vô tình tra được những điều này, nhưng vì anh sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Diệp Mạnh Tiêu trong lòng Diệp Tư nên không hề nói cho cô biết. Hơn nữa, nếu để cho cô biết mình không phải là cháu gái của Diệp gia, cô thật sự là một đứa bé mồ côi mà thôi, cô lại nhỏ bé như vậy đáng thương như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...