Búp Bê Giết Người
- Nè, Rim cậu còn tính ngồi ở trong phòng đến bao giờ hả?
Sakura ngồi đó mè nheo mà mãi Rim không chịu ra khỏi phòng, con bé đã ngồi lì trong đó kể từ lúc trở về. Sakura đã nhất thời kinh ngạc vì biệt thự thật lớn, nhỏ không biết thực sự Rim giàu có cỡ nào. Rum vừa bước lên tầng hai đã thấy Sakura hét ầm ĩ lên rồi mà Rim rất ghét điều này.
- Sakura, để yên cho Rim đi.
- Nhưng mà em muốn rủ cậu ấy về nhà mình chơi, nhà em ở cuối con hẻm này thôi mà.
Sakura thành thật trả lời, ánh mắt cún con làm người ta mủn lòng. Đối với Rum thì có lẽ là không vì ít nhiều nhiễm cái thói lạnh lùng của Rim.
- Đi là được.
Rim đột nhiên kéo mạnh cửa ra làm Sakura đang bám vào đó nhất thời ngã ập cả người vào Rim.
- A, xin lỗi.
- Dẫn đường đi.
Rim nói rồi con bé hất mái tóc bạc dài thật dài buộc hai bên của mình kia. Hiện Rim đang mặc bộ đồ yếm màu đen với áo sơ mi xám rất u ám, thêm gương mặt sát khí càng đáng sợ hơn. Rum định đi cùng cả hai nhưng Rim quay người lại.
- Rim đi một mình.
- Ừm, tối anh sẽ qua đón em. Hôm nay chúng ta phải gặp vài vị khách đặc biệt.
- Ừm.
Rim gật đầu thì Sakura kéo tay con bé kéo đi đến căn nhà mình ở cuối con hẻm này. Cả hai đứa nhóc 5 tuổi cùng nhau đi trên con đường vắng bóng người này.
- Nè nè, chúng ta kết bạn với nhau được chứ?
- Tôi không cần bạn.
Rim lạnh lùng trả lời, Sakura bĩu môi.
- Trên đời này làm gì có ai là không cần bạn chứ?
- Có tôi.
Rim vẫn lạnh lùng, trong đầu Rim bây giờ định nghĩa của từ bạn đã không còn. Ngày con bé phải xuống tay với số 1 thì nó đã quyết tâm không cần bạn nữa rồi chỉ cần tồn tại để giết toàn bộ những người nó chán ghét mà thôi. Hai đứa đi mà chẳng mấy chốc đã đến nhà của Sakura, nhỏ mở cổng để cả hai đứa vào nhà. Sakura bấm chuông thì Rim nghe thấy bước chân lê thê từ trong nhà, ngay sau đó một người ra mở cửa. Là một anh chàng tóc nâu hơi rối có lẽ chưa trải và đôi mắt đen giống hệt Sakura. Đúng là anh em rồi, tên này nhìn xuống Rim mỉm cười. Rim nhận ra một loại sát khí vô hình đang muốn đè chết con bé.
- Anh, đây là Rim bạn của em. Xin lỗi nhé khi em không đón anh được.
- Không sao, mau vào nhà đi.
Người đó đứng sang một bên để Sakura và Rim bước vào nhà. Cánh cửa đóng lại, Rim nhận ra tên này cười một nụ cười thật sự rất khó hiểu. Sakura kéo cô bé vào phòng khách rồi đi lấy sữa và bánh ra mời bạn.
- Em tên Rim sao?
- Ừm.
Rim gật đầu ngồi nhìn cái người này cứ bấm chuyển kênh liên tục.
- Em có tên giống một mục tiêu săn tiền cấp S trong thế giới ngầm đó nhóc.
- Vậy sao? Thật tuyệt.
Rim không biểu hiện bất cứ sắc thái nào lên tiếng. Vừa lúc Sakura mang bánh và sữa ra, Rim đã nhận thấy rằng anh trai của Sakura là ai rồi.
- Anh của tớ là Minamoto Yukito, anh ấy hiện đang muốn học để trở thành cảnh sát đó.
- Ừm.
Rim uống sữa rồi ăn bánh, cả buổi đó Rim chỉ ngồi chơi với Sakura và Yukito, cô bé không hiểu cách họ sống nữa, sao lại thoải mái đến vậy chứ? Chiều tối đó vì Rim muốn về nên hai anh em Minamoto đưa con bé về. Khi Rim còn đứng trước cửa thì Rum đã ra mở cửa rồi.
- Tạm biệt cậu Rim, ngày mai tớ sẽ qua rủ cậu đi học.
- Ừm.
Rim gật đầu rồi theo Rum vào phòng. Sakura nắm lấy tay Yukito trở về nhà. Đang đi thì Yukito đột nhiên lên tiếng.
- Sakura, hãy cẩn thận với người bạn mới của em.
- Anh đang nói gì vậy? Rim rất dễ thương mà.
Nhìn em gái đang mỉm cười tươi tắn Yukito thở dài.
- Em biết anh đang muốn nói tới điều gì mà.
- Em biết rồi nhưng, Eim vẫn là cô bé dễ thương.
Sakura mỉm cười nắm chặt lấy cánh tay của anh trai mình. Nhỏ tin Rim sẽ không làm hại anh em nhỏ, chắc chắn là vậy mà. Sakura luôn biết anh trai mình làm nghề gì chứ. Vì vậy nên Sakura cũng biết Rim là ai. Nhưng là nhỏ không muốn đánh mất người bạn đầu tiên cũng như duy nhất này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...