Người tự tổn thương mình, người không đau.
Ta đã lỡ yêu người, ta thay người gánh ngàn thương tổn.
Đế Thiết Thành tay nắm chặt, gằn giọng:
"Em nghĩ bản thân xứng đáng làm con chó của tôi sao?"
Khắc Cát Diệp rũ mi mắt, tự nhìn lại thân phận, rồi buồn bã đáp lại:
"Xin lỗi, là em ngộ nhận.
Quả thật còn rẻ tiền hơn con chó."
Nhìn vào, người đời sẽ dễ dàng nói cô nhu nhược.
Nhưng lại chẳng mấy ai đủ bao dung và nhìn vào sâu hơn, dù chỉ một chút thôi, để có thể thấy một linh hồn đáng thương đã bị những ám ảnh bủa vây từ thưở còn thơ bé.
Tiết kiệm sự kiên nhẫn và thấu hiểu đối với một người mắc bệnh tâm lý quả thật là một điều tồi tệ!
Dáng vẻ đáng thương ấy phản chiếu sắc nét trong ánh nhìn của nam nhân đối diện.
Đế Thiết Thành nhanh chóng thu lại sắc mặt khó coi, đứng dậy và tiến về phía Khắc Cát Diệp.
Anh dịu dàng bế cô đặt lên đùi mình, ngồi xuống ghế.
Cánh tay cứng cáp quấn lấy vòng eo thon.
"Tôi không có ý đó.
Rồi sau này em sẽ biết, em có giá trị lớn đến nhường nào." Đế Thiết Thành thở dài, vỗ về cô gái nhỏ.
Suốt bữa trưa, anh đều ân cần gắp thức ăn, đưa tới tận môi Khắc Cát Diệp.
"Em làm tôi cảm thấy mình thật giống như một đứa trẻ đang chơi búp bê."
Vừa thủ thỉ, anh vừa xoa tròn chiếc bụng no căng kia, sau đó, anh đưa khăn giấy lên giúp Khắc Cát Diệp lau khóe miệng.
Phải rồi, chơi búp bê.
Hẳn đây là trò mà lũ nhóc rất thích.
Chúng chăm sóc bạn búp bê, cho búp bê ăn, cho búp bê học, đến lúc ngủ cũng đắp chung chăn cùng búp bê.
Tuy nhiên không chỉ trẻ em mới được phép sở hữu thú vui này.
Đế Thiết Thành, dù được mệnh danh là con quỷ tàn khốc trên thương trường, thì khi về nhà, anh vẫn có một cô búp bê sứ của riêng mình, đáng yêu và ngoan ngoãn.
Búp bê không cảm xúc, không biết đau, mặc cho anh tùy ý kiểm soát.
Thế nhưng như cách bác thợ mộc tạo ra sự sống cho chú rối gỗ Pinochio, Đế Thiết Thành cũng muốn được sưởi ấm trái tim trống rỗng của cô búp bê Khắc Cát Diệp.
"Cảm ơn vì bữa ăn, giờ thì em có thể làm gì cho ngài?" Cát Diệp cất giọng trong veo, hỏi.
Không gì là miễn phí, cô hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Thế nhưng có một việc mà Khắc Cát Diệp không hề hay biết: tấm chân tình là thứ có thể trao đi vô điều kiện.
"Ôm tôi", Đế Thiết Thành giả giọng nghiêm nghị như ra lệnh.
Nghe lời anh, cô cũng chậm rãi choàng lấy bờ vai rộng, ngả người mình vào tấm thân trên rắn chắc.
Hơi ấm nam tính trong nếp áo như ủ lấy khứu giác của Khắc Cát Diệp.
Nắng trưa chói chang tràn qua cửa kính, Đế Thiết Thành khẽ khàng ra hiệu cho thư kí kéo rèm lại.
Rồi anh nhìn nữ nhân đã thiếp đi trong lòng mình từ lúc nào, thấy nhịp tim tự nhiên gấp gáp hơn mấy phần.
Nếu có một cái gương ở đây, có lẽ Đế Thiết Thành cũng sẽ tự soi được hai gò má đang phơn phớt đỏ ngự trên gương mặt mà bấy lâu vẫn giữ nguyên một sắc thái lạnh tanh.
Anh cứ ngồi yên như thế trong vòng nửa giờ đồng hồ.
Vốn dĩ là người điều hành cả một tập đoàn lớn, Đế tổng không hề có thói quen ngủ trưa.
Thời gian nghỉ ngơi anh lại thường dành để tiếp tục cặm cụi với công việc.
Nhưng lần này, sức hút mềm mại của thiếu nữ cứ khiến mi mắt anh nặng trĩu, rồi dần dần khép hờ.
Khi Khắc Cát Diệp tỉnh dậy thì cũng đã gần chiều.
Cô khẽ ngước lên nhìn anh.
Gương mặt tuấn tú của Đế Thiết Thành thả lỏng, toát lên vẻ thoải mái hiếm có.
Đoán rằng anh ngủ gục trong tư thế ngồi sẽ rất dễ gây đau nhức, Khắc Cát Diệp khẽ khàng kéo thêm bốn chiếc ghế còn lại, xếp khít nhau để Đế Thiết Thành ngả lưng nằm xuống.
Dù không thể đặt vừa đôi chân dài rắn chắc kia, nhưng may mắn là vẫn không khiến anh thức giấc.
Khắc Cát Diệp nhẹ nhàng luồn tay xuống gáy Đế Thiết Thành, nâng cho đầu anh gối lên đùi mình.
Không biết trong cơn mơ, Đế thiếu bệnh hoạn đã thấy được ảo ảnh gì, mà cứ liên tục chép môi, dụi má lên nước da trắng nõn.
Lúc anh tỉnh dậy, phía chân trời cũng đã nhuộm màu hoàng hôn.
Chưa bao giờ Đế Thiết Thành thấy mình có thể ngủ nhiều đến vậy.
Từ đêm qua cho tới sáng muộn, rồi lại từ trưa cho tới tập lúc trời chập choạng tắt nắng.
Phải mất tới mười giây mơ màng, Đế Thiết Thành mới định hình được tình cảnh hiện tại.
Anh chợt ngộ ra chiếc kẹo dẻo mềm mềm thơm thơm mà mình vừa ôm mộng chính là cặp đùi ngọc ngà của nữ nhân, liền vội bật dậy, phục dựng lại dáng vẻ chỉnh tề.
"Do lần đầu vận động nhiều nên tôi có hơi mệt một chút, làm phiền em rồi."
Anh cố gắng thanh minh bằng thái độ bình tĩnh hết sức.
Leo được lên ngai vàng đỉnh cao của thương trường, người như anh chính là kẻ nguy hiểm nhất- kẻ có khả năng kiểm soát cảm xúc, mang bộ mặt lịch thiệp và bình thản đến đáng sợ trong mọi tình huống.
Muốn khí thế, có khí thế, có cương cũng có nhu, có căng cũng có giãn.
Không chỉ cảm xúc cá nhân, mà đối tượng nằm trong vòng vây điều vô thức nương theo sự điều khiển thâm sâu của anh.
Nhưng đời cũng thường nói, rung động sẽ khiến IQ của con người tụt dốc không phanh.
Ngoài mặt thì khó đoán là thế, song trong lòng Đế Thiết Thành thật ra lại đang dậy trào sóng xô.
Anh thấy bản thân mình tha hóa quá thể.
Chưa bao giờ nội tâm vững chãi tựa núi đá lại có những phút xao động không thôi như thế này.
Dù cho đã lăn giường một lần, nhưng giờ chỉ là hành động đơn giản như gối đầu lên đùi con gái nhà người ta, đánh một giấc ngon lành, cũng đủ để khiến Đế Thiết Thành bối rối và có chút ngượng ngùng như xử nam mới lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...