Buông Tha


“Em...!sắp chết rồi...!nhưng...em không muốn...!rời xa anh đâu...”
“Em nói gì vậy chứ...!em sẽ khỏi thôi...”
Giang Phong ôm Bạch Uyển Vy vào lòng, cố gắng kìm nén nước mắt lại nhưng không thể.

Hắn yêu cô...!thật sự rất yêu rồi...!cho nên từng giọt nước mắt của cô rơi xuống cũng có thể biến thành những con dao đâm vào tim hắn.
Giá như...!những gì mà cô phải chịu đựng có thể chuyển hết sang cho hắn, thì tốt biết mấy.

Hắn muốn được nhìn thấy cô tươi cười với mình, chứ không phải là như thế này.
Y tá cùng bác sĩ rất nhanh đã đến hiện trường, Giang Phong cuối cùng phải buông tay ra, bởi vì Bạch Uyển Vy cần được đưa đi cấp cứu ngay lập tức.
Đợi Bạch Uyển Vy được phẫu thuật, tim Giang Phong như muốn ngừng đập, chiếc áo dính đầy máu cũng không hề thay, chỉ có đôi mắt của hắn vẫn đang nhìn vào trong phòng.
Tại sao lại phải là cô ? Tại sao chuyện này lại xảy ra với cô ? Hắn cuối cùng cũng đã học được cách yêu một người con gái, hắn muốn chứng minh cho cô, cho toàn thế giới này thấy Giang Phong thật lòng yêu Bạch Uyển Vy, nhưng lẽ nào đã quá muộn rồi sao ?
Là vì hắn nhận ra tình cảm của mình quá muộn, cho nên đây là hình phạt dành cho hắn sao ? Trước đây, thứ duy nhất có thể khiến hắn phải trả giá chính là quyền thế, tiền tài, danh vọng, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện ra rằng mất đi mọi thứ mà có cô còn tốt hơn là có mọi thứ nhưng lại mất cô.

Sau gần hai tiếng mà Giang Phong cứ ngỡ như cả thập kỉ đã trôi qua, ca cấp cứu đã kết thúc.

Bạch Uyển Vy hôn mê, nhưng chỉ cần đợi vài ngày nữa là cô sẽ tỉnh.

Giang Phong nghe xong như trút được một gánh nặng xuống, hắn thở phào, cả thân thể cao lớn dựa vào tường.
Cho dù cơ hội chỉ là 0.01%, hắn và cô cũng sẽ cùng nhau vượt qua, hắn sẽ không buông tay cô nữa đâu...
“Giang tiên sinh, ngài nghỉ một chút đi, chúng tôi có thể chăm sóc phu nhân.”
“Không cần.”
Quả thực đã hai ngày Giang Phong không ngủ, hắn thật sự rất mệt mỏi, nhưng cô tỉnh dậy mà không nhìn thấy hắn thì sao ? Hắn không thể rời mắt khỏi cô được.

Dù cho có kiệt sức, hắn cũng phải ở bên cô.
Ngày hôm sau, Bạch Uyển Vy vẫn chưa tỉnh lại, cả tâm trí Giang Phong dần trở nên hỗn loạn hơn.

Hắn sợ...!sợ cô sẽ ngủ mãi mãi rồi bỏ lại hắn mà đi.

Hắn đâu phải chưa từng bỏ rơi cô, nhỡ đâu cô rời đi để trả đũa hắn thì sao ?
Giang Phong nâng bàn tay của Bạch Uyển Vy lên rồi đặt lên đó một nụ hôn, nước mắt nặng nề cũng rơi xuống theo.
“Tỉnh lại được không ? Uyển Vy...!tôi chỉ cần em tỉnh lại...!nhìn tôi thôi...”
“Cầu xin em...!tôi sai rồi...!đừng doạ tôi...”
Giang Phong không sợ gì cả, ngoại trừ mất Bạch Uyển Vy.

Hắn cứ thế cầm lấy bàn tay cô, đang đăm chiêu nhìn cô gái của mình thì ngón tay bỗng dưng chuyển động.


Cuối cùng cô cũng có phản ứng rồi.
“Bác sĩ ! Bác sĩ !”
Sau khi kiểm tra xong, nét mặt của người bác sĩ khá tốt, ông ấy vui vẻ mà nói với Giang Phong: “Phu nhân sắp tỉnh rồi.”
Giang Phong gật đầu, như vậy là được rồi, hắn sắp được nghe thấy giọng nói của người con gái này nữa rồi.

Vốn dĩ định đợi đến lúc cô tỉnh dậy rồi mới nghỉ ngơi, nhưng không biết từ lúc nào Giang Phong đã gục xuống cạnh giường mà ngủ.

Có lẽ những ngày nay đã khiến hắn kiệt sức rồi.
Đến buổi đêm, Bạch Uyển Vy mới bắt đầu có ý thức trở lại, làn mi cong của cô khẽ động đậy, cuối cùng đôi mắt cũng dần dần mở ra.

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình, gắng gượng để ngồi dậy rồi hôn lên trán Giang Phong.
Bạch Uyển Vy nghĩ Giang Phong sẽ không phát hiện ra đâu, nhưng không ngờ một động tĩnh nhỏ cũng khiến hắn tỉnh dậy.
“Uyển Vy ?”
“Em tỉnh rồi ? Em không sao chứ ? “

Nhìn Giang Phong gấp gáp như vậy, Bạch Uyển Vy lại cười nhẹ, cô lắc đầu.

“Em không sao rồi...”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt...!Uyển Vy, em có biết em doạ tôi đến mức nào rồi không ?”
Mỗi ngày nhìn Bạch Uyển Vy hôn mê, Giang Phong như muốn phát điên lên vậy.

Cũng may là cô tỉnh rồi, ít ra...!hắn cũng có thể yên tâm một chút.
“Em xin lỗi...”
“Hứa với tôi, đừng bao giờ nói mấy lời đó nữa, em nhất định sẽ khỏi thôi.”
“Nhưng...”
“Không phải có tôi rồi sao ? Đừng sợ, tôi sẽ ở bên em mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui