Một năm sau, một cô gái dáng người mảnh khảnh đứng trước tập đoàn Hắc Thạch, toàn thân trang phục tiêu chuẩn, bộ đồ màu tối cũng không thể khiến cô sâu trầm đi, ngược lại, cô mặc vào càng lộ ra da thịt trắng như tuyết.
"Tiểu thư, xin chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?" Tiếp tân ôn nhu hỏi.
"Không có!" Giọng nói trong trẻo của người phụ nữ vang lên.
"..." Tiếp tân có chút khó xử, bởi vì công ty quy định, cô không được phép cho bất luận ai đi vào.
"Cô mới tới đây làm?" Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi.
"Ách, đúng vậy." Lẽ nào cô gái này là người quan trọng trong công ty? Cô đúng mới tới làm, rất nhiều chủ tịch các xí nghiệp cô cũng không nhận ra, bị cô ấy hỏi như vậy, rất sợ chính mình đắc tội với vị khách này.
"Tôi là Đồng Tử Lâm."
Tiếp tân vừa nghe thấy, không khỏi thầm nghĩ thân phận của cô. Vợ của tổng giám đốc tập đoàn Hắc Thạch cũng là họ Đồng, không biết hai người có quan hệ gì không.
"Tôi tới tìm anh rể tôi." Đồng Tử Lâm không thể làm gì khác hơn là nói rõ.
Tiếp tân lập tức đứng lên, "Xin lỗi tiểu thư, mời cô chờ một chút."
Đồng Tử Lâm nhàm chán nhìn cô gái tiếp tân cầm điện thoại hỏi, ánh mắt xoay chuyển chung quanh, qua một lúc lâu, cô thấy trong thang máy đi ra một người đàn ông.
Cô mới từ Hồng Kông về, tới tập đoàn Hắc Thạch là muốn cùng anh rể thương lượng một chút về dự án hợp tác giữa Hắc Thạch với Đồng thị, không nghĩ tới ngày đầu tiên trở về, không gặp được người quen, ngược lại đụng phải người đàn ông cả đời này cô không muốn gặp.
Đôi lông mày nhướng lên, nhìn người đàn ông hướng về phía cô đi đến.
"Hắc Nhược Hoành..." Cô chào hỏi, tựa như giữa bọn họ không có xảy ra chuyện gì không vui.
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, "Đồng tiểu thư..."
Ơ! Vẫn còn ghi hận trong lòng sao, Đồng Tử Lâm nhún nhún vai, không thèm để ý quay đầu hỏi cô tiếp tân: "Thế nào?"
Cô thay đổi rất nhiều, anh nhớ kỹ, cô không thích mặc quần áo màu tối nhất, cũng gầy đi rất nhiều, không giống trước kia mũm mĩm, có da có thịt. Anh quang minh chính đại quan sát cô, muốn nhìn cô một năm này có xảy ra chuyện gì không.
Cô biết anh đang quan sát cô, bất quá cô xem thường, tiếp tục chờ tiếp tân trả lời.
"Xin chào giám đốc." Cô tiếp tân bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh, không biết cơn gió nào thổi anh tới.
Anh gật đầu.
"Đồng tiểu thư, tổng giám đốc nói cô có chuyện gì đều có thể cùng giám đốc bàn bạc với nhau."
Đồng Tử Lâm quay đầu hướng Hắc Nhược Hoành nói, "Đã lâu không gặp, có muốn tìm chỗ ngồi một chút không?"
Anh lại không cảm kích, "Không cần, chuyện hợp tác tôi sẽ phái chuyên gia nói nói chuyện với cô."
Nghe cô tiếp tân xưng hô, xem ra anh thăng chức rồi, còn trở nên lạnh lùng hơn, trước đây rất thích quấn ở bên người cô, so với hiện tại anh càng khiến người ta không thích.
Đồng Tử Lâm thờ ơ gật đầu, "Được, tạm biệt" cô không chút do dự quay đầu rời khỏi.
Ở chỗ Hắc Nhược Hoành không nhìn thấy, cô cúi đầu mắng một câu, "Đồ thối tha!" Đồng Tử Lâm rất không quen thái độ hiện tại của anh, hình như đối với anh cô chỉ là một người đi đường.
Cô vừa hướng chiếc xe đi đến, vừa cắn răng chửi bới anh. Cô nghĩ mình một năm không gặp anh, phần tình cảm trong lòng sẽ từ từ phai nhạt đi.
Không nghĩ tới thời gian càng lâu, cô càng không cách quên được. Chẳng lẽ thật sự cô không có lòng tự trọng, nói muốn chia tay trước, nhưng chính mình lại không chịu buông tay người ta ra.
Ở phía bên kia, Hắc Nhược Hoành âm thầm chăm chú nhìn Đồng Tử Lâm rời đi. Một năm qua, anh cũng không dễ chịu gì, cô dứt khoát cắt đứt mối quan hệ khiến anh tan nát cõi lòng, vì thế anh cho cô một khoảng thời gian, để cả hai bình tĩnh trở lại.
Ai ngờ căn bản là vô dụng, người phụ nữ này chỉ mong sao anh sớm buông tha cô, vĩnh viễn cũng đừng đi tìm cô.
Điện thoại di động vang lên Hắc Nhược Hoành đứng lên nghe máy, "Alô?"
"Thế nào, đã nhìn thấy người?" Thanh âm mệt mỏi của Bạch Mộ Hiên truyền tới.
"Ừ." Anh cúi đầu đáp một tiếng, một bên nhìn sắc mặt không được tốt của anh, tiếp tân cúi đầu giả bộ bận bịu, không dám nhìn anh, anh đi đến một góc đại sảnh an tĩnh.
"Tâm tình như thế nào?" Bạch Mộ Hiên đùa giỡn nói.
Đầu điện thoại bên kia im lặng, qua một lúc lâu, truyền tới tiếng chỉ trích của Hắc Nhược Hoành, "Cô ấy gầy quá!" Gầy đến nổi anh không nhìn thấy phong thái của ngày xưa, tuy rằng như vậy cũng xinh đẹp, nhưng anh thích cô có da có thịt giống ngày xưa hơn.
"Phải không?" Bạch Mộ Hiên cười nhẹ, "Vậy kế tiếp, cháu muốn làm gì?"
Hắc Nhược Hoành im lặng, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhìn người đi đường, trong nháy mắt hiện lên lãnh ý, "Cháu muốn cô ấy trở lại bên cạnh cháu!"
Một năm qua, anh thật sự không thể chịu đựng được, nếu nhiều thêm vài năm, không bằng anh trực tiếp đem Đồng Tử Lâm giam giữ bên cạnh anh.... Đúng vậy, như thế nào mà cho tới bây giờ anh mới nghĩ ra phương pháp tuyệt vời này nhỉ.
"Chú út, cháu muốn hỏi một chút, mảnh đất trước đây chúng ta mua ở vùng phía nam trên núi đã xây nhà xongchua7."
Cũng là đàn ông của Hắc gia, Bạch Mộ Hiên lập tức liền hiểu mục đích Hắc Nhược Hoành, khóe miệng cười, "Đã xây xong rồi, cháu muốn đi sao?"
Điện thoại không hề có dấu hiệu nào bị cúp, Bạch Mộ Hiên ngồi trên ghế da cao cấp, suy nghĩ hồi lâu, quyết định tham gia vào âm mưu này.
Anh, cái gì cũng không biết, người không biết vô tội, đúng không...
Đồng Tử Lâm thích mặc quần áo màu sáng, mọi người đều biết chuyện đó, thế nhưng rất nhiều người đều không ngờ, một năm trôi qua Đồng Tử Lâm, vì sao đều chỉ mặc quần áo màu tối.
Đáp án có lẽ chỉ có người thân nhất mới biết được.
Một quán cơm nhỏ nằm ở Đài Bắc, lúc này một cặp cha và con gái đang an tĩnh dùng cơm.
Đồng Phi Vũ vừa ăn cơm, vừa nhẹ giọng hỏi: "Tại sao lâu như vậy mới về?" Công việc bên Hồng Kông đều do Đồng Tử Lâm thay thế và xử lý mọi việc ổn thỏa, theo lý thuyết, cô nên công thành lui thân, sớm ngày quay về Đài Loan mới đúng.
Đôi mắt Đồng Tử Lâm đảo một vòng, chuẩn bị nói dối một chút, "Thật vất vả mới đi Hồng Kông, con đương nhiên phải thật đi chơi một chút chứ."
Đồng Phi Vũ thiếu chút nữa cười sặc cơm, cô con gái này không phải là ông thiên vị. Con gái của ông luôn có trách nhiệm trong mọi việc, chỉ cần cô đồng ý làm, cô liền hoàn thành tốt tất cả.
Hơn nữa công ty bên Hồng Kông mỗi tháng gửi báo cáo qua đây, ông càng tin tưởng Đồng Tử Lâm ở bên kia như cá gặp nước, nhưng ông cũng biết con gái thực đã nhận ra dụng tâm của ông rồi.
Nếu hai bên đều có mục đích, Đồng Phi Vũ cũng sẽ không giả bộ làm ra vẻ nữa, "Vậy con đã trở lại rồi, kế tiếp muốn làm gì?"
Thật là thế nào cũng tránh không khỏi, "Đương nhiên là trở lại chức vị trước kia ạ."
"A..." Đồng Phi Vũ kéo dài âm cuối, "..."
"Ba!" Đồng Tử Lâm nuốt xuống một miếng cơm, để đũa xuống, "Ba muốn nói gì cứ nói thẳng đi!" Hai ba con còn có cái gì không thể nói sao! Ba cứ kéo dài câu chuyện, thực sự không giống phong cách của ông.
Đồng ba ba ho nhẹ một tiếng, "Thật ra thì đây..."
Đồng Tử Lâm ngồi ngay ngắn, cô rất không muốn nghe thấy tên của người nào đó từ miệng ba cô, vừa vặn mọi người bên cạnh cô đều thích đem hai người bọn họ gắn liền với nhau, cô muốn né tránh cũng trốn không ra.
Buổi sáng lúc gặp phải anh, cô ngoài mặt rất bình tĩnh, trên thực tế cô rất muốn nắm anh cổ áo, hỏi anh rốt cuộc muốn thế nào!
Rõ ràng lúc trước anh là người quấn lấy cô, kết quả bỏ trốn mất dạng, lúc gặp mặt lại tựa như chuyện gì cũng không có xảy ra.
Chẳng lẽ sau khi chia tay mọi người đều sẽ nảy sinh ra tâm tình này sao?
Nhưng đã hơn một năm rồi, cô vì sao lúc nào cũng có ý nghĩ như vậy, đáng sợ hơn là, cô luôn không tự chủ được muốn quan tâm đến cuộc sống của người nào đó.
Chẳng lẽ sau khi chia tay trong lòng mọi người đều không cam lòng sao?
Nhưng chính cô nguyện ý chia tay, cho dù hồ đồ, nhưng cô tự cho rằng không sao cả! Thế nhưng...
"Tử Lâm, con cũng trưởng thành rồi, đã chia tay với a Hoành, con cũng nên tìm một người khác đi." Ba cô con gái, rốt cuộc đã có hai người tìm được hạnh phúc, trước mắt chỉ còn lại cô là chưa tìm được hạnh phúc của mình, là người đứng xem ông cảm thấy lo lắng đến bạc đầu.
Mặc dù biết tình yêu và hôn nhân là không thể miễn cưỡng được, nhưng Đồng Phi Vũ mong muốn con gái của mình có thể sớm vì mình dự định tương lai, miễn sao qua ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy chồng.
Ở trong lòng Đồng Tử Lâm thở dài một cái, "Ba, con đã biết, con sẽ cố gắng tìm thử xem sao." Chỉ mong thật sự có một người đan ông nào đó khiến cho cô phải lòng đi, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, một năm qua, bên cạnh không phải là không có đàn ông tốt, nhưng cô vẫn không có cảm giác gì.
"Còn có..." Đồng Phi Vũ uống một ngụm nước, tầm mắt nhìn quần áo trên người của cô, trên mặt càng lo lắng hơn, "Tử Lâm à, con gần đây tâm tình không tốt sao?"
Đúng rồi, Đồng Tử Lâm bình thường không mặc quần áo màu tối, thông thường lúc tâm tình cô không tốt mới mặc. Ba Đồng cũng không biết tâm tình quái gở này của cô con gái nhỏ, mãi đến có một lần, lúc nhỏ Đồng Tử Lâm học mẫu giáo, cùng với người bạn nhỏ nào đó cãi nhau, kết quả cô giáo đem tất cả lỗi đều đẩy ở trên người Đồng Tử Lâm.
Vì vậy, một tuần sau tâm tình của Đồng Tử Lâm cũng không tốt, trên người cũng chỉ mặc quần áo và trang sức màu tối. Ba Đồng lúc phát hiện, nhanh đi tới trường học tìm hiệu trưởng và cô giáo nói chuyện, lúc này mới biết hiểu rõ sự tình, để tránh Đồng Tử Lâm cả đời mặc quần áo màu tối.
Sau đó ba Đồng đặc biệt mời bác sĩ tâm lý tới nhà, bác sĩ nói, Đồng Tử Lâm chỉ là đang phát tiết nỗi buồn, cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tính cách sau này, nghe xong ông mới yên tâm.
Mỗi lần gặp mặt ba Đồng lúc nào cũng phải quần áo của con gái, đương nhiên loại tình huống này càng ngày càng ít lại, bởi vì con bé cũng đã lớn, sẽ khống chế được cảm xúc của mình, sẽ không động một chút là lại buồn bực.
Đặc biệt người làm trong công ty lớn thì cảm xúc là không cần thiết, mà Đồng Tử Lâm cũng đem cảm xúc khống chế rất tốt, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai cha con cô gặp nhau sau một năm xa cách, cô liền ám chỉ ông, hiện tại tâm tình của cô không được tốt.
Vẻ mặt Đồng Phi Vũ viết đầy ưu tư, Đồng Tử Lâm thiếu chút nữa không có lương tâm mà bật cười, "Ba, làm sao ba biết tâm tình con không tốt?"
Đây chính là cách duy nhất nhận biết tâm tình cô không tốt, ông cũng không thể tùy ý khai ra, ba đồng cười cười, "Ba đoán."
Mặc kệ ba làm sao mà biết được, nhưng ông quả thực nói đúng. Tuy nhìn Đồng Tử Lâm có vẻ bất cẩn, kỳ thực trong lòng cô rất tốt, cũng rất hiếu thuận, cô làm bộ vui vẻ cười híp mắt, "Con nào có? Người ta ngày hôm nay gặp ba, cũng vui vô cùng!"
Đồng Phi Vũ há hốc miệng, muốn nói cái gì, đến cuối cùng không có nói ra, đứa con gái này là đứa kiên cường nhất trong ba con gái, cũng là người rất mạnh miệng, vô luận như thế nào đều sẽ không dễ dàng chịu thua.
Có lúc loại tính cách này đúng là tốt vô cùng, bất quá đối với người trong nhà cũng kiên cường như vậy sẽ không tốt, có lúc cũng nên tỏ ra yếu đuối một chút, nhà là nơi cô cảng nắng tránh gió, cô muốn khóc muốn cười đều có thể, chính là đừng giả vờ vui vẻ như vậy!
Đồng Phi Vũ cũng không vạch trần cô, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, "Con vui vẻ là được rồi."
Đồng Tử Lâm khéo léo ngồi ở bên người ông, lấy muỗng canh, vì ba mình múc canh, "Ba, ba không cần lo lắng cho con, ngược lại ba quan tâm đến cơ thể, biết không?"
Đồng Phi Vũ thỏa mãn nở nụ cười, "Được , ba biết rồi, đừng nữa múc, ba ăn không hết..."
"Được rồi." Đồng Tử Lâm đem chén canh bưng để trước mặt ba cô, dặn dò: "Vậy uống xong chén này nha" .
"Được, được."
Sau khi tiễn ba về nhà, Đồng Tử Lâm không ở lại Đồng gia, từ chối ý tốt của ba, về căn hộ nhỏ của cô.
Căn hộ đã sớm tìm người vệ sinh dọn dẹp quét qua, cô mở cửa, tay lau trên mặt bàn một chút, không có bụi, cô hài lòng để túi xuống.
Mở đèn, căn hộ trong nháy mắt liền sáng. Cô ngồi trên ghế cao, đôi chân đá bay giày cao gót, bắp chân vô ý thức khẽ run rẫy, cả người uể oải.
Cô không biết mình bị bệnh gì, tại sao phải lo được lo mất thế này, ba cô nói không có sai, tâm tình cô không tốt, không phải không tốt, mà là đặc biệt không tốt.
Mạnh mẽ nhảy xuống ghế, hướng phòng bếp đi đến, từ trong tủ lạnh cô cầm lấy một lon bia, "Ba" nhanh chóng khui lon bia uống xuống một hơi.
Đây là thói quen gần một năm qua của cô, uống bia.
Có trời mới biết, trước đây cô hầu như không uống bia rượu, cho dù là xã giao cũng có người thay cô uống giùm. Cồn bia cũng không cao lắm, nhàn nhạt, mang theo vị cay đắng.
Và tâm tình bây giờ của cô không sai biệt lắm, uống một ngụm lớn, hai mắt nheo lại bắt đầu mông lung, thân thể chậm rãi uốn éo.
"Đồng Tử Lâm! Hóa ra mày cũng biết khiêu vũ nha!" Cô lẩm bẩm cười to, thân thể chậm rãi uốn éo, vẻ mặt hứng thú với bóng dáng đang khiêu vũ lay động dưới ánh đèn vàng.
Một tay cầm bia, một tay vuốt tóc, hai chân nhảy theo tiết tấu, cái mông khẽ chuyển động, cái miệng nhỏ nhắn hát theo bài hát, cô một người đang đắm chìm trong thế giới của mình.
Hắc Nhược Hoành như nhìn thấy một tinh linh rơi vào cõi trần gian, áo trên người cô bị trễ xuống, lộ ra cái cổ trắng như ngọc, chiếc váy ngắn tới đầu gối theo cô múa mà trở nên lây động, lộ ra đôi chân ngọc trắng như tuyết.
Anh nhẹ nhàng để chìa khóa xuống, chìa khoá là lúc trước anh cố ý làm thêm một bộ, không nghĩ tới lại có lúc sử dụng được, anh không cách nào điều khiển được chân mình, chậm rãi hướng đi đến cô.
Anh vốn là tới "Bắt cóc", kết quả bây giờ anh đã bỏ qua kế hoạch này, anh thầm nghĩ tiến lên hung hăng ôm lấy người phụ nữ này, để bù đắp những nhớ nhung của một năm qua.
Đồng Tử Lâm choáng váng xoay vòng vòng, dựa vào cảm giác ngày xưa, hướng ghế sa lon đi đến, thuận thế ngã vào ghế sa lon.
Chỉ là lúc này đây rất kỳ quái, sô pha làm sao cứng như vậy?
Cô mở nửa mắt, thoáng cái cứng đờ, cô có phải là nhìn lầm rồi hay không? Dưới người cô có một tên đàn ông, rõ ràng bị cô đè ở phía dưới.
"Hắc Nhược Hoành?" Cô không dám tin cất giọng nói.
"Lâm Lâm..." Anh theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt say sưa nhìn cô.
Đồng Tử Lâm ngây thơ bỉu môi, một cái tát không hề báo trước mà đánh tới, "Đáng ghét! Giả bộ cao ngạo cái gì!"
Hắc Nhược Hoành thiếu chút nữa bị đánh lệch đầu, bình thường nhìn cô không khí lực, nhưng một khi ra tay thì không hề nhẹ tí nào, anh đau đến nhe răng nhếch miệng nhìn cô, "Em đang làm cái gì!"
"Em làm cái gì! Em đánh chết anh tên khốn kiếp này!" Đồng Tử Lâm không biết sức lực ở đâu ra, dựa vào say rượu cậy mạnh bắt anh đặt ở dưới người, ngồi ở trên hông anh, hai cánh tay dùng sức đánh.
Vô số nắm đấm rơi vào trên mặt anh, lồng ngực, nắm đấm tuy nhỏ, nhưng lực đạo thật ra rất lớn, thực sự là đem anh giày vò một phen, Hắc Nhược Hoành sợ làm cô bị thương, nhưng cũng sợ cô đánh anh đến nghiện, dứt khoát đem cô đặt ở dưới người.
"A..." Cô giống như dã thú bị bắt, không phục la lên, rượu uống không được bao nhiêu, chỉ là vừa uống rượu vừa khiêu vũ, nên trong đầu nổi không ít sao, một đám sao đang khiêu vũ ở trước mắt của cô.
Hắc Nhược Hoành tóc tai lộn xộn, tóc rũ xuống che cái trán anh, trong mông lung lộ ra một đôi mắt thâm thúy.
"Đồ tồi! Buông ra!" Cho dù thân thể khó chịu, nhưng cô cũng không phải chịu thua,mở miệngliên tục mắng anh.
Hắc Nhược Hoành nhếch môi, kinh nghiệm nhiều năm nói cho anh biết, nhất định không thể đối với người phụ nữ này quá tốt, bằng không cô nhất định được đằng chân lên đằng đầu, sau này sẽ còn leo lên đầu của anh.
Anh nắm cái cằm đẹp đẽ của cô, "Uống bao nhiêu rượu rồi?" Giọng nói anh hung ác, mang theo nồng đậm bất mãn.
"Ai cần anh lo!" Cô cũng không khách khí nói, "A! Anh tên khốn kiếp này!"
Anh cắn cô một cái, cắn lên đôi môi tê tê của cô. Hai cánh tay bị anh đè lên, đôi chân cũng bị anh đè nặng, cô không có lấy một chỗ tự do, nếu không sẽ đánh lại anh.
"Mắng thêm vài câu nữa?" Lời nói uy hiếp truyền tới bên tai cô.
A, a, mới không gặp bao lâu, hiện tại người đàn ông khó ưa này làm sao lại thay đổi như thế? Anh không phải rất dung túng và cưng chìu cô sao?
Bây giờ thì thế nào! Thế giới phản? Đồng Tử Lâm tức giận dữ dội, "Anh nếu không buông em ra, em liền báo cảnh sát!"
Vạch đen to đùng xuất hiện trên mặt anh một cách hoa lệ, đối với sự uy hiếp của cô, Hắc Nhược Hoành chưa từng phản đối, nếu như nói những lời này có thể ép người đi phạm tội, như vậy số vụ phạm tội sẽ không cao như vậy .
Rõ ràng, người phụ nữ này cũng phát hiện lời nói của cô vô cùng ngây thơ, cô lúng túng đỏ mặt, ngang ngược nói: "Anh rốt cuộc có buông ra hay không?"
Mới vừa rồi người phụ nữ này còn tràn ngập mê hoặc, trong nháy mắt lại thành một người phụ nữ hung ác. Bất quá càng khiến Hắc Nhược Hoành mê hoặc nhiều hơn, luỹ thừa kéo lên không ngừng.
"Em nói xem anh muốn làm gì?" Khi anh quyết định bắt cóc cô lên núi, anh nghĩ tới thời gian vui vẻ, tìm cách làm sao để cô mệt đừ, mà làm tình là một trong những lựa chọn anh thấy thích nhất.
Mà hiện tại địa điểm đã thay đổi, nhưng ý định thì cũng vậy.
Đồng Tử Lâm cắn cắn môi, cô muốn bắt anh đừng thở gấp xuống phía dưới, thế nhưng cô không có cách nào. Rõ ràng anh đã nổi lên dục vọng, cô cẩn thận nhìn trộm, "Anh nếu dám đối với em có ý nghĩ không an phận, em liền..."
Cô hơi ngừng, móng vuốt người nào đó đã chạm đến chổ đẫy đà của cô, thậm chí còn phát ra tiếng hài lòng ừm hừ, "Làm sao bây giờ! Tay anh không muốn lấy ra..." Vừa nói đồng thời các ngón tay phối hợp nắm lấy ngực của cô.
Cô xấu hổ đỏ mặt, không biết là do ngà ngà say, hay tức giận, cũng có thể là ngượng ngùng, "Anh... Buông ra!"
Có lúc phụ nữ quá mức ồn ào, đàn ông đều thích dùng một chiêu để giải quyết, Hắc Nhược Hoành cũng không ngoại lệ, dứt khoát cúi người, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Ừm..." Cô nửa là bất mãn, nửa là sĩ diện, miệng phát ra âm thanh rên rỉ động lòng người.
Đầu lưỡi anh không dịu dàng chút nào, thô lỗ đấu đá lung tung, một khi quấn tới cái lưỡi thơm tho của cô, sẽ dây dưa đến chết, thẳng đến khi cái lưỡi cô tê dại, anh mới thở phì phò tách khỏi môi cô.
Mí mắt cô rũ xuống, nhìn chất lỏng đáng nghi theo khóe miệng anh kéo ra ngoài, hai gò má cô ửng đỏ, lè lưỡi liếm đi sợi ngân tuyến.
Đột nhiên Hắc Nhược Hoành kích động xé quần áo cô, khiến cô la to, "Anh làm gì thế, không cho phép xé quần áo của em..."
Hắc Nhược Hoành mất kiên trì, trực tiếp xé rách quần áo của cô, Đồng Tử Lâm tức giận muốn đem người đàn ông này ném xuống dưới lầu.
Nhưng anh cũng không có cho cô nhiều thời gian để thở, ngay cả thời gian để cô mắng vài câu cũng không có, còn xấu xa khơi mào lửa nóng trong cô.
Lửa dục, căn bản không cách nào đè xuống, cả người cô đều mềm nhũn, ánh mắt tức giận ngược lại như một dòng nước, tứ chi mềm như bông vải.
Cái miệng của anh ở trước ngực cô làm mưa làm gió, bộ ngực cô biến thành chiếc bánh ngọt, hòa tan trong miệng anh, sau khi anh mút thổi đầy đủ mới nhẹ nhàng nhả đầu vú màu hồng ra, hài lòng líu lưỡi không nói nên lời.
Đóa hoa mai cứng rắn trên vú run rẩy đứng thẳng, nhìn như quật cường, trên thực tế cũng nhu nhược không gì sánh được, và lúc này người đang nằm ở dưới người anh cũng như nhau.
Anh không thích cô miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, cô không chịu thừa nhận cô thích anh, nếu cô không thích anh, cô còn có thể để anh đối với cô như vậy sao?
Câu trả lời là không, bởi vậy cô thật sự thích anh.
Vì vậy, khóe miệng anh mang theo nụ cười xấu xa cởi tất cả quần áo trên người cô, bao gồm cả của anh. Khi cô đang mơ màng thì một bộ phận cường tráng của nam giới đã dựa sát vào cô.
"Anh..." Cô thở dốc vì kinh ngạc, hai tay chân đều bị mất năng lực, đôi mắt mang theo khát vọng muốn được anh sủng ái mềm mại đáng yêu, cho dù cô muốn nói anh cút ngay, nhưng trong lòng cũng nói muốn anh.
"Muốn?" Một tay anh lởn vởn trước ngực của cô, một tay lướt qua bụng của nàng, dừng tại phía trước u cốc cô, năm ngón tay như đánh đàn Piano khẽ lướt qua.
Rõ ràng không có đụng nơi đó của cô, nhưng có một ngọn lửa nóng lại từ nhỏ bụng chạy thẳng lên đầu. Người đàn ông này thủ đoạn tán tỉnh ngày càng điêu luyện, vứt những chuyện không vui sau lưng, lông mày Đồng Tử Lâm nhướng cao, tay hướng hạ thể của anh chụp lấy.
Nếu như không phải mặt của cô đỏ như vậy, Hắc Nhược Hoành có lẽ sẽ giật mình vì sự gan dạ của cô, thậm chí mặt cô đỏ đến tận tai.
Anh đè ý cười xuống yết hầu, tay cũng không khách khí nữa, vừa nhéo vừa xoa bóp cánh hoa của cô.
Thân thể của cô thoáng run lên một trận, hô hấp đều trở nên không thông thuận, bên miệng phát ra tiếng nói mê người, móng tay nắm lấy ghế sô pha mềm mại dưới người.
"Thật là mềm!" Anh cười nhạo, ngón tay không đùa giỡn cô nữa, nhẹ cắm vào trong cơ thể của cô, có chút kinh ngạc nói: "Đã ướt thế này!"
Nếu cô còn sức lực, cô nhất định sẽ một cước đá chết anh, nhưng chính là cô không còn sức lực, chỉ có thể mặc cho anh đùa giỡn, bị anh đùa nghịch những tư thế anh thích.
Cô từ ở dưới người của anh chuyển thành ngồi trên đùi của anh, mà giữa hai chân của cô vẫn còn bị anh đùa giỡn, hai luồng bạch ngọc bị anh chơi đùa không tha.
Trong thân thể lửa càng ngày càng hừng hực, anh vẫn còn làm không biết mệt, Đồng Tử Lâm thực sự chịu không nổi, hai tay liền đẩy hai cánh tay của anh ra. Bị đẩy ra, anh trực tiếp buông cô ra, hai tay đặt ở trên ghế sa lon, dù bận vẫn ung dung địa nhìn cô.
Cô chưa bao giờ khiến anh phải thất vọng, cô chủ động vuốt ve dục vọng của anh, anh kinh ngạc nhìn dục vọng thật to của mình, trong thân thể khát khao nó càng lớn hơn.
Giữa bọn họ tình dục cho tới bây giờ đều là nam chủ động, đây là lần đầu tiên cô chủ động, động tác của cô có chút không thành thạo, cô nâng mông, tính toán ngông cuồng ngồi xuống để giải quyết lửa nóng trong cơ thể.
Người đàn ông đúng lúc ngăn cản cô lại, để tránh khỏi tình cảnh khó xử, khiến phải vào bệnh viện, thật sự là rất buồn cười.
Anh ra hiệu cô nhấc mông, tách cánh hoa non nớt giữa hai chân cô, đem dục vọng hơi lớn nhét vào lối giữa của cô, cô vội vàng hít sâu một hơi, anh chỉ bảo nói: "Chậm rãi ngồi xuống."
Cô ngoan ngoãn nghe lời, hai chân cứng ngắc chậm rãi nhẹ nhàng mà ngồi xuống, cảm nhận rõ ràng dục vọng thật lớn của anh tiến vào bên trong, loại cảm giác này rất kỳ diệu, khiến bọn họ hòa tan.
Cô quá mức nghe lời, làm khổ Hắc Nhược Hoành, anh không muốn cứ theo nhịp điệu chậm chạp này, không còn kiên nhẫn nữa hai tay anh cầm eo nhỏ nhắn của cô, hạ thân đâm thẳng lên, trong nháy mắt tiến vào trong chỗ sâu nhất của cô.
Cô bất mãn liếc anh một cái, không một chút nào thích cử chỉ khó hiểu này của anh.
"Lúc này muốn anh chậm lại, không có khả năng đâu!" Đặc biệt anh thực đã đói bụng rất lâu rồi...
Hoàn chương 6
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...