Tiếng xích sắt kéo vang lên đặc biệt chói tai trong không gian tĩnh mịch này, Diêm Vũ vốn đang tựa vào tường chợp mắt, giấc mộng thanh tịnh đột nhiên bị quấy nhiễu.
Có người vào rồi.
Bên ngoài cửa, Vệ Sóc khoác một thân áo choàng đen đứng sau lưng hai tên ngục tốt, sắc mặt còn đen hơn cả y phục trên người.
Dù việc này có ít nhiều liên quan đến Đông Cung, ngục quan cũng không dám đắc tội thái tử đương triều, cánh cửa nhà lao này làm thấp, hắn mở khóa xong vẫn không quên cúi mình, nhón chân giơ tay chắn trên khung cửa: "Điện hạ, làm phiền ngài hạ mình chút."
Vệ Sóc không để ý, hất mũ mà ung dung cúi người bước vào.
Tên ngục quan kia không biết nghĩ gì, hai con ngươi xoay tròn, nịnh nọt cười: "Điện hạ, tiểu nhân ở ngoài cửa canh gác cho ngài."
Nói xong, hắn ra hiệu cho hai người kia, một nhóm ba người Đại Lý Tự liền nhường không gian này ra ngoài.
Diêm Vũ lúc này mới quay người nhìn Vệ Sóc.
"Bọn chúng tra tấn ngươi rồi?" Nhờ một tia ánh sáng yếu ớt, Vệ Sóc thấy khóe miệng dưới của nàng rách một đường, đã kết vảy máu, nổi bật trên gương mặt tái nhợt, vệt đỏ thẫm ấy đặc biệt rõ ràng.
Nói xong, hắn giơ tay định kiểm tra, Diêm Vũ hơi lúng túng nghiêng người, tránh đi bàn tay hắn: "Không có."
Sau khi nghe thấy mấy tiếng thở gấp bên cạnh, nàng do dự nói: "Đây... là điện hạ làm."
Vệ Sóc á khẩu, ngọn lửa giận vốn đầy bụng lại bị mấy câu của nàng dập tắt đi không ít.
Nhưng trong lòng hắn vẫn bất mãn: "Phù Hành là người của Chiêm Sự Phủ Đông Cung ta, vụ án này phải do ta chủ trì, tên Trần Thế Xương kia là cái thứ gì mà cũng dám vượt qua Hình Bộ chuyên quyền vụ án này. Không được, ta bây giờ sẽ đưa ngươi về cung, nếu hắn còn có gì muốn hỏi, cứ để hắn tự đến."
"Không được." Diêm Vũ giãy giụa cổ tay, thấy thoát không ra, liền lấy tay kia đặt lên mu bàn tay hắn, ôn tồn khuyên, "Trần đại nhân là tuân chỉ làm việc, điện hạ vạn lần không thể vì thiếp mà mất lòng bệ hạ."
Đầu và tai Vệ Sóc lập tức đỏ bừng, may mà trong ngục tối tăm, không để nàng nhìn ra dấu vết.
Hắn liền buông tay ra, cười khẩy: "Đừng tự đắp vàng lên người, nếu ngươi không phải người trong Đông Cung, lần này giết người đền mạng, có bị người lôi ra chém đầu ta cũng lười quản ngươi."
Diêm Vũ đột nhiên im lặng, nhà lao tĩnh lặng đến rợn người.
Vệ Sóc quay lưng lại, không thấy thần sắc biến đổi trên gương mặt nàng, tiếp tục nói: "Cũng được, ngươi cứ ở đây đợi đã. Nhà Phù Hành ta còn chưa đến, cữu cữu nói với ta, tối qua Hình Bộ đã phong tỏa hiện trường vụ án, ngự y đã khám nghiệm thi thể, chắc đã có kết luận, ta qua đó xem thử."
Trong lòng Diêm Vũ không biết là thở phào, hay thất vọng: "Điện hạ đã khẳng định giết người đền mạng, dù có chết trăm lần, tại sao còn phải vất vả chạy đôn chạy đáo như vậy chứ?"
"Nếu thực sự muốn lấy mạng đền mạng, cho dù ngươi chết hàng trăm lần cũng chưa chắc đủ. Trên người ngươi gánh vác không phải chỉ một hai mạng người đâu." Vệ Sóc cúi đầu hít sâu một hơi, "Ấu đệ của ta, 52 vị văn thần đã dũng cảm hi sinh vì công chúa, chưa kể đến hàng ngàn tướng sĩ đã chiến đấu và hi sinh để trừng phạt hôn quân vô đạo."
"Ta đã nói rồi, ngươi phải sống cho tốt, sống, mới là hình phạt lớn nhất."
...
Sau khi hắn đi, Diêm Vũ không còn buồn ngủ nữa, nàng vẫn ngồi một mình bên bức tường trắng lạnh lẽo.
Trong ngoài đều là tường cao xây bằng gạch, nàng không nhìn thấy gì cả, mấy thanh sắt ngăn cách ra khe hở miễn cưỡng coi như cửa sổ, nhưng dù có nhón chân lên, cũng dễ dàng chặn hết tầm nhìn của nàng.
Bị giam ở đây, với nàng mà nói không khác gì bị nhốt trong Đông Cung.
Nàng nhớ sông núi và sân vườn quê nhà, nhớ những cây cỏ tươi tốt và chuồn chuồn lướt qua trên suối, còn có, còn có chàng lang quân thoáng nhìn qua hàng rào.
Nhưng có những con đường một khi đã bước lên sẽ không thể quay lại nữa.
Chốc lát có một người đàn ông mặc quan phục đỏ bước ra từ chỗ tối, u ám nói qua song sắt: "Ngự y đã có kết luận, tối qua Phù đại nhân chết vì độc rượu. Phu nhân nhà ông ta nói, đĩa kẹo lạc đó là ngươi đưa đến."
Rõ ràng Tiểu Huyền cũng đã ăn, tuyệt đối không thể là do kẹo lạc có vấn đề.
Diêm Vũ nhìn lại hắn: "Kẹo lạc không có vấn đề!"
Sắc mặt Trần Thế Xương lạnh đi: "Ngự y cũng phát hiện chất độc trong nửa miếng kẹo lạc chưa ăn hết."
Theo bước chân nàng dẫm lên, đám cỏ tranh ướt sũng trên đất tỏa ra mùi thối rữa khó ngửi, Diêm Vũ hơi nhíu mày.
"Cô nương là người trong cung, với Phù đại nhân tất nhiên là không thù không oán, lần này nếu không phải bị người xúi giục, chắc sẽ không gây ra chuyện này." Khóe miệng Trần Thế Xương hiện lên nụ cười nhàn nhạt, "Là thái tử sai khiến."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...