Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Editor: Qing Yun

Sở Thiên Tầm bị Diệp Bùi Thiên đánh thức, cô vươn tay đẩy anh tỉnh trong lúc nửa tỉnh nửa mơ.

“Tỉnh dậy đi Bùi Thiên, có phải anh gặp ác mộng không.” Cô mơ màng nói xong câu này, bàn tay vỗ vài cái lên vai Diệp Bùi Thiên rồi lại tiếp tục ngủ say.

Mấy ngày ngủ ngoài trời, cô và Diệp Bùi Thiên thay nhau gác đêm, cô biết người đàn ông này đêm nào cũng bị ác mộng quấn thân, vì thế đã có thói quen đánh thức anh vào những lúc như vậy.

Diệp Bùi Thiên bỗng mở mắt ra, anh đè lên ngực mình, trái tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, anh hoảng hốt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngủ trong nhà kho tối tăm của thợ rèn Quách.

Trên bàn có chiếc đèn dầu cố ý để sáng cho anh, Sở Thiên Tầm ngủ ở trên chiếc ghế được đặt sát mép giường của anh.

Vì chiếu cố anh nên cô dùng hai chiếc ghế dài ghép lại thành chiếc giường nho nhỏ, một tay gối đầu, một tay buông xuống, ánh đèn mông lung đánh vào khuôn mặt ngủ say của cô, khuôn mặt thanh tú ngây thơ ấy mang đến cho anh ấm áp vô hạn.

Vậy mà mình lại dám mơ giấc mơ như thế.

Diệp Bùi Thiên lặng lẽ ngồi dậy, trong đầu đều là hình ảnh của giấc mơ muốn vứt cũng không vứt đi được.

Trong mơ người kia môi đỏ diễm lệ, mặt mày sinh xuân, mà mình…

Anh duỗi tay che kín khuôn mặt nóng bừng, nếu không phải sợ đánh thức Thiên Tầm thì anh thiếu điều tát cho mình một cái, sau đó đào một cái hố dùng cát tự chôn mình luôn.

Bàn mổ trắng tinh, mình bị giam cầm trên ấy, cùng với người có thể làm gì mình tùy ý. Hoảng sợ cực độ của lúc đầu đan xen với vui sướng cực độ ở lúc sau, cảm giác khó có thể miêu tả thành lời như muốn lăng trì xử tử anh tại chỗ.


Khi Sở Thiên Tầm tỉnh lại, trên giường của Diệp Bùi Thiên đã không còn bóng người.

Cô vệ sinh cá nhân một chút rồi đi ra ngoài, thấy Diệp Bùi Thiên đứng đưa lưng về phía mình ở một góc sân. Tóc của anh ướt đẫm, rõ ràng là mới sáng sớm đã tắm rửa rồi, anh cúi gằm mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sở Thiên Tầm vừa mới chào hỏi một tiếng là vành tai của anh lập tức đỏ lên, anh thậm chí không quay lại đáp lời mà chống tay lên tường nhảy vọt ra ngoài, biến mất không thấy.

Lão Quách đi ra khỏi phòng, gọi Sở Thiên Tầm lại.

“Thiên Tầm, cô tới vừa lúc, Lâm Phi làm bữa sáng này, cậu ấy nói mình ăn rồi, hai chúng ta cùng ăn đi.”

Bữa sáng rất thanh đạm ngon miệng, có bánh quẩy giòn tan và màn thầu hấp nóng hầm hập. Hai món ăn này nhìn thì đơn giản nhưng lại rất tốn thời gian cho khâu chuẩn bị. Sở Thiên Tầm hoài nghi Diệp Bùi Thiên không ngủ mà bò dậy từ nửa đêm để làm.

Hôm nay anh chàng này làm sao vậy?

Sở Thiên Tầm cắn một miếng bánh quẩy: “Oa, cái này ăn ngon quá, chú Quách chú kiềm chế chút, để lại cho cháu mấy cái với.”

“Chính là hương vị này, bao nhiêu năm không được ăn rồi.” Lão Quách ăn làm mồm miệng dính đầy dầu, nói cũng nói không rõ lời: “Lâm Phi là chàng trai tốt, nấu ăn ngon, người cũng chăm chỉ. Sáng sớm dậy là dọn dẹp nhà tôi sạch tinh từ trong ra ngoài, đến lu nước cũng được đổ đầy rồi.”

Ông ấy chia đôi cái bánh bao cuối cùng với Sở Thiên Tầm, sau khi xác định trong cái mâm trống không đã không còn đồ ăn cần tranh nhau nữa mới yên tâm bắt đầu nói chuyện.

“Đời trước của cô chắc chắn đã cứu vớt cả thế giới, nếu không làm sao tốt số như vậy được, đàn ông chịu nấu cơm cho vợ như Lâm Phi, ở quê tôi không có đâu.”

Sau khi quen thuộc rồi, Sở Thiên Tầm phát hiện lão Quách nhìn như có tính cách táo bạo này thật ra có một trái tim thích buôn chuyện của người lớn tuổi, đặc biệt rất thích nói phét.


Ông ấy hạ giọng ghé sát vào Sở Thiên Tầm: “Cô phải giám sát chặt chẽ một chút, buổi sáng lúc Lâm Phi trở về, tôi nhìn thấy Ngô Lị Lị bên phố đối diện muốn đi tán tỉnh cậu ấy, cô có muốn biết cậu ấy phản ứng thế nào không?”

“A? Phản ứng thế nào ạ?” Sở Thiên Tầm rất phối hợp.

“Ha ha, cô yên tâm, cậu ấy hoàn toàn không nể đối phương là nữ, Ngô Lị Lị muốn dính lên là bị cậu ấy đẩy một cái suýt chút nữa rơi luôn xuống mương.” Ông ấy phất tay: “Cậu này đáng tin, cô phải biết giữ gìn gia đình nhỏ của mình đấy.”

Vốn dĩ Sở Thiên Tầm muốn giải thích mình và Diệp Bùi Thiên không phải vợ chồng, cũng không phải người yêu, nhưng không biết vì sao, lời đến bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra.

Thôi, như vậy cũng có lợi cho việc che giấu thân phận của Diệp Bùi Thiên, cô vui sướng lấy cho mình một lý do.

Nụ cười của lão Quách đột nhiên phai nhạt: “Tôi cũng từng có một bà vợ, cũng có đứa con nữa. Đáng tiếc là đã từng.”

Sở Thiên Tầm không biết nên nói cái gì, cho đến ngày nay, hầu như ai ai cũng có ký ức bi thảm, gia đình hoàn chỉnh là cực kỳ hiếm thấy.

“Thật ra cũng không có gì, dù ở đâu thì vẫn phải sống tiếp, hai mẹ con họ ở một thế giới khác có lẽ còn sống tốt hơn tôi.”

Lão Quách trở lại bàn làm việc, nhặt nửa mảnh áo giáp đang làm giở đêm qua lên, tay nâng búa đập leng keng xuống mảnh giáp.

Trấn Bạch Mã là một căn cứ tầm trung, nhưng vì vị trí địa lý ở vào nơi giao nhau giữa các con đường lớn, người qua lại nhiều, cho nên trên chợ cũng rất nhộn nhịp.

Sở Thiên Tầm đi xuyên qua dòng người, mua sắm một ít đồ dùng cần tiếp cho cuộc hành trình tiếp theo.


Trên đường phố có nhiều người ăn mặc quần áo rất độc đáo. Bọn họ rõ ràng không phải người trong trấn, ai cũng mặc áo bào được thiết kế riêng, trên mặt đeo mặt nạ có mỏ chim, cùng với mỗi người đều đeo một huy hiệu của công hội.

Bọn họ tụ tập tốp năm tốp ba ở ven đường, cũng có người đi ở trên đường.

Sở Thiên Tầm nghe thấy một vài từ như ‘Thần Ái’, ‘viện nghiên cứu’, ‘thí nghiệm trên cơ thể người’.

“Đừng để ý bọn họ, những người đó đều là người của Sáng Thế.” Bác gái bán đồ ăn vừa gói rau dưa vừa nói chuyện với cô, bà ấy thấy Sở Thiên Tầm ra tay hào phóng, cũng mua nhiều đồ, vì thế mới nhiệt tình làm thân: “Thôn Tiểu Chu, là cái thôn từng bị Thần Ái phong bế. Dạo này Thần Ái đi rồi, có người đi vào phát hiện, cha má ơi, tất cả người dân trong thôn đều biến thành quái vật nửa người.”

“Sao lại vậy ạ?” Sở Thiên Tầm hỏi thăm.

“Nghe nói Thần Ái dựng viện nghiên cứu trong thôn, dùng tất cả người dân làm thí nghiệm, cải tạo hết thành quái vật có tâm trí người nhưng cơ thể thành quái hết.”

“Những kẻ biến thái đó lại làm ra loại chuyện này.”

“Ai nói không phải chứ, đúng là táng tận thiên lương. Đánh Thần Ái rút lui, thôn này bại lộ ra ngoài, người tới lui chỗ chúng ta ngày một nhiều hơn. Theo tôi á, đám người nói vì dây trừ hại này cũng chưa chắc có lòng tốt gì.”

Sở Thiên Tầm xách đồ ăn quay về hẻm Tây, mới vừa vào đầu ngõ hai bước đã bị một người đàn ông duỗi tay ngăn lại.

Diện mạo của người đàn ông này rất thanh tú, một đôi mắt đào hoa long lanh như có nước, lúc liếc mắt nhìn người cũng không có vẻ ác cảm mà như đang tán tỉnh.

“Tôi chỉ cần một viên ma chủng.” Anh ta dùng tông giọng chỉ mình Sở Thiên Tầm nghe được.

Sở Thiên Tầm lập tức biết được anh ta làm nghề nghiệp gì.

Ở thời đại bây giờ, có rất nhiều người làm loại nghề này, rất nhiều người đều làm được việc giết người phóng hỏa vì mạng sống, huống chi là vứt bỏ tôn nghiêm của mình.


Sở Thiên Tầm không để ý đến anh ta, cô bước vòng qua tiếp tục đi về, người kia lại lùi hai bước đi theo cô.

“Tôi biết cô có chồng, nhưng bây giờ anh ta không ở đây, chẳng lẽ cô không muốn thay đổi khẩu vị?” Anh ta ngăn Sở Thiên Tầm lần nữa, tiếng nói nghe rất quyến rũ: “Tôi chắc chắn giỏi hơn anh ta, cái gì tôi cũng làm được.”

Anh ta tháo hai cúc áo sơ mi, tiến gần đến bên Sở Thiên Tầm.

Một thanh đao lạnh lẽo lập tức chắn ngay trước ngực anh ta.

“Tôi nói, không cần.” Sở Thiên Tầm trả lời rất dứt khoát, hoàn toàn không cho anh ta cơ hội nào.

Nhìn Sở Thiên Tầm đi xa, một người phụ nữ đứng trong bóng râm ở đầu hẻm đối diện cất tiếng cười nhạo.

“Ha ha ha, thế nào, Tiểu Mục người đẹp trai nhất hẻm Tây của chúng ta cũng bị thất bại nhỉ.”

Người đàn ông tên là Tiểu Mục khinh thường đáp: “Ngô Lị Lị, cô cười cái rắm, tốt xấu gì tôi cũng nói chuyện được vài câu, còn cô đến nói cũng không nói được mà đã bị người ta đẩy ngã rồi.”

Sắc mặt Ngô Lị Lị sầm xuống, cô ta không vui hừ một tiếng.

Cô ta nhìn Tiểu Mục người vẫn luôn đối đầu với mình, thấy anh ta tiếp tục đút tay vào túi quần tiếp tục lang thang trên phố là biết ngay anh ta lại bắt đầu tìm kiếm con mồi.

Lúc đi qua một đầu ngõ, có một người đàn ông đeo khẩu trang, dáng người cao gầy đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta, người này duỗi tay kéo anh ta vào ngõ.

Ngay sau đó Ngô Lị Lị nghe thấy trong ngõ vang lên tiếng đấm đá cùng với tiếng xin tha của Tiểu Mục nghe như tiếng mổ heo.

“Xì, đánh chết đi. Muốn cướp vợ của người ta cơ.” Ngô Lị Lị hả giận mắng, hoàn toàn quên mất chính mình cũng đã làm hành vi tương tự như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận