Hình Chu không dám nhìn lên, cảm thấy tuyến lệ của mình dường như đang vô cùng mong manh, chỉ cần Lệ Thủy nói với cậu mấy câu thôi là cậu đã chẳng kiềm nén được mà muốn khóc rồi.
Con người ấy mà, chính là như thế đó, cứ phải hao tâm tổn trí đi đường vòng thật lâu chỉ để nhận ra rằng nếu ngay từ đầu chọn cách xử lý dứt khoát và đơn giản hơn thì có thể mọi chuyện đã không đi đến ngõ cụt.
Nếu lúc ấy cậu nói với ông Lệ là, “Con sẽ không bao giờ rời xa con trai của chú”, e rằng những chuyện khổ đau sau đó cũng sẽ chẳng xảy ra, cậu không cần phải chia tay với Lệ Thủy, không khiến cho anh đau lòng, cũng sẽ chẳng đặt anh vào tình cảnh đơn độc đối mặt với đòn roi và sự mắng nhiếc của cha mình.
Nếu như những chuyện trước đó chưa từng xảy ra, từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn sát cánh với Lệ Thủy thì hiện giờ anh cũng sẽ không phải nằm trên giường bệnh như thế này.
Nhưng nói cho cùng, thay vì tự khen ngợi bản thân biết nghĩ cho Lệ Thủy và gia đình anh, thì chi bằng nói cậu chính là kẻ nhu nhược không dám gánh vác trách nhiệm, hay nói đúng hơn, cậu luôn tự cho mình là đúng.
Cứ nghĩ rằng chỉ cần cậu đơn phương hứa với ông Lệ là sẽ rời xa Lệ Thủy, kiếm một cái cớ nực cười nào đó để chia tay anh thì sẽ mang lại điều tốt đẹp nhất cho tất cả mọi người, thế nhưng cuối cùng vở kịch một vai của cậu chẳng mang đến lợi ích gì cho khán giả cả, mà người chịu tổn thương sâu sắc nhất lại chính là người yêu mà cậu đã luôn muốn bảo vệ.
“Em xin lỗi.”
“Hả?”
Sự im lặng ngắn ngủi bị phá vỡ, Hình Chu hắng giọng: “Em xin lỗi, Lệ Thủy à.”
“Sao tự dưng em lại xin lỗi?”
Đầu ngón tay của Lệ Thủy vuốt ve mấy sợi tóc sau gáy Hình Chu, cảm giác mềm mại khiến anh thích không chịu được.
“Xin lỗi anh, em không nên tự tiện đòi chia tay với anh, không nên để anh phải một thân một mình đối mặt với cha mẹ, cũng không nên làm xáo trộn tương lai của chúng ta như thế…”
Hình Chu nói ba lần “không nên” liên tiếp, lần nào cũng vô cùng hối hận, Lệ Thủy cảm nhận được có những giọt nước ấm đang thấm vào cổ áo mình, anh chợt thấy cực kỳ đau lòng.
“Tiểu Chu, anh biết em đã nghĩ gì, em không muốn để anh phải đối mặt với sự chỉ trích từ gia đình, không muốn gia đình anh gặp rắc rối bởi mối quan hệ của chúng ta, vì vậy em mới nhận hết tất cả lỗi lầm về phía mình để anh không phải đau khổ, em rất tâm lý, thế nhưng em lại không hề biết rằng, chỉ khi thấy em phải khổ sở, anh mới thực sự cảm nhận được nỗi đau.”
Lệ Thủy hiểu hết tất cả, thật ra so với những gì Lệ Thủy hiểu về cậu, sự thấu hiểu của cậu dành cho anh vẫn ít hơn rất nhiều, có lẽ điều này đã được xác định kể từ khi cậu bắt đầu theo đuổi anh rồi, cậu cẩn thận theo đuổi, cẩn thận che giấu sở thích mặc trang phục nữ, cẩn thận ra đi, sau đó lại cẩn thận quay về, cẩn thận nhiều đến mức trở nên nhạy cảm, nhút nhát, rồi dần dần quên đi mất tình cảm thực sự của Lệ Thủy.
Hình Chu lặng lẽ rơi nước mắt, cậu biết làm như vậy sẽ rất mất mặt, nhưng cậu không thể kiềm chế được nữa, sự bao dung vô tận mà Lệ Thủy dành cho cậu khiến cậu cảm thấy như đang được ngâm mình trong dòng nước ấm, thậm chí còn chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Thật ra thì trong một mối quan hệ tình yêu, cả hai bên đều là những người bao dung nhất trên đời.
“Ngoan nhé, đừng khóc.”
Hình Chu gật đầu, nhưng nước mắt của cậu lại càng tuôn trào dữ dội hơn.
“Chúng ta vẫn chưa thử cùng nhau đối mặt, vì sao em lại biết là không thể? Tiểu Chu à, đừng bao giờ xem thường tình cảm của chúng ta, có được không em?”
“Vâng…”
Không bao giờ, dù có chết cậu cũng không bao giờ nói ra những lời kinh khủng như “chia tay” nữa, cậu sẽ mãi mãi ỷ lại vào Lệ Thủy, ích kỷ giữ chặt lấy anh.
Đột nhiên một tiếng “phụt” vang lên, tất cả các ngọn đèn chợt tắt ngúm, xung quanh chìm vào bóng tối, dưới lầu vang lên mấy tiếng than thở của y tá nữ.
“Mất điện rồi.”
“Ối, cúp điện hả.”
“Tối như vậy em có sợ không?” Lệ Thủy vuốt ve lưng Hình Chu.
Hình Chu nằm trên người Lệ Thủy, mỗi một hơi thở đều ngập tràn mùi hương quen thuộc khiến cậu vô cùng yên tâm, chính là cảm giác ấy, chỉ cần như thế này thôi thì bóng tối sẽ không bao giờ có thể khiến cậu sợ hãi nữa.
Cậu đã từng đặt cho cảm giác kỳ diệu này một cái tên, gọi là “hiệu ứng Lệ Thủy”, mà thật ra, chỉ cần có Lệ Thủy ở bên cạnh, hiệu ứng Lệ Thủy sẽ luôn xảy ra trong từng phút từng giây.
“Em không sợ, chỉ cần được ở cạnh bên anh thì em sẽ chẳng sợ gì nữa.”
Lệ Thủy khẽ cười.
“Thật mà.” Hình Chu khịt mũi nói thêm.
Lệ Thủy lại bật cười thêm lần nữa, rồi chợt thở dài: “Tất cả đều đã qua rồi em nhỉ.”
“Phải, đều đã qua rồi…”
Hai người ôm nhau nằm trên chiếc giường đơn cũ kỹ chật hẹp trong bệnh viện ở thị trấn nhỏ, tựa như giữa thế giới hỗn loạn này chỉ còn lại bọn họ mà thôi.
Hình Chu dần dần bắt đầu tận hưởng màn đêm, bóng tối không có Lệ Thủy khiến cho cậu sợ hãi, nhưng bóng tối có anh lại giống như một rào chắn với thế giới bên ngoài.
Mấy phút trôi qua, đèn chợt bừng sáng trở lại, cảnh vật xung quanh dần trở nên rõ ràng, cô y tá trẻ tuổi đến kiểm tra nhiệt độ cho Lệ Thủy nhìn thấy hai người ôm nhau thì la lên “Ôi” một tiếng, bước vào không được mà đi ra cũng chẳng xong.
Bỗng dưng có người tới khiến cho Hình Chu giật mình đứng bật dậy, cậu hệt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi vậy, len lén liếc nhìn Lệ Thủy thì phát hiện ra anh thế mà lại không hề biến sắc, rất tự nhiên ngồi dậy, ý bảo rằng y tá có thể tới đo thân nhiệt cho mình.
Cô y tá trẻ cầm nhiệt kế đi tới, hai má Hình Chu chợt thấy nóng bừng, cậu tự động tránh ra rồi bước đến bên cửa sổ hóng gió, phía dưới là ruộng rau bệnh viện tự trồng, trải mình trong ánh đèn đường trông vô cùng xanh mượt mát mắt.
“Tốt rồi, nhiệt độ cơ thể về căn bản là đã hạ xuống, ngày mai truyền nước một lần nữa rồi quan sát thêm tình hình.” Cô y tá lấy lại nhiệt kế, “À mà này, hai người áp sát vào nhau như thế coi chừng lây bệnh đó.”
Cô y tá trẻ nói dứt lời, khuôn mặt vừa được gió thổi cho hạ nhiệt của Hình Chu ngay lập tức lại đỏ bừng, thế nhưng y tá cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt cả, nói thêm vài câu rồi đi ngay.
Hình Chu nhìn y tá bước ra ngoài, sau đó âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khi quay đầu lại, cậu phát hiện ra Lệ Thủy đang cười với mình.
“Này, anh cười gì đó?” Hình Chu thấy hơi xấu hổ trước nụ cười của Lệ Thủy, cậu có cảm giác như anh đang trêu mình vậy.
“Không có gì, anh chỉ nghĩ rằng y tá nói rất đúng, em nên rời xa anh ra một chút để tránh lây bệnh đi thôi.”
Hiện giờ Hình Chu rất nhạy cảm với từ “rời xa”, cậu cảm thấy tựa như có một ngọn lửa kỳ lạ đang đột ngột bùng lên trong đầu mình.
“Em không chịu!”
Sau đó thì cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, cậu nhảy lên hai bước rồi mạnh mẽ chặn miệng của Lệ Thủy lại…
Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Thủy gọi điện thoại đến Viện để xin nghỉ ốm, lãnh đạo Viện nghe thấy thế thì còn muốn cử người đến thăm anh nhưng bị anh từ chối khéo.
Căng tin của bệnh viện không bán đồ ăn sáng, vì vậy Hình Chu đành phải dậy sớm ra tiệm ăn đối diện bệnh viện để mua bữa sáng cho Lệ Thủy, trên đường đi cậu gọi điện thoại cho Hình Nguyệt.
Hình Nguyệt vội vã nói trong điện thoại, “Anh ơi, hôm qua anh đã đi đâu thế, tại sao cả đêm không thấy anh về?”
Tối hôm qua Hình Chu không quay về bệnh viện, Hình Nguyệt nhiều lần muốn gọi điện cho cậu nhưng sau đó lại thôi, cô bé nghĩ có lẽ cậu bận việc riêng cho nên sợ làm phiền đến cậu, khiến cậu khó chịu, dù sao thì người duy nhất mà hiện giờ cô bé và mẹ có thể dựa vào chỉ có mỗi mình Hình Chu mà thôi.
“Anh có chút việc riêng nên phải rời khỏi thành phố A, hai ngày nữa anh sẽ về, em ở thành phố A phải biết tự chăm sóc bản thân cẩn thận đấy nhé, nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh ngay.”
“Dạ, được, được rồi, anh cứ yên tâm làm việc của mình đi nhé.”
Hình Chu hỏi thăm về tình hình của mẹ, Hình Nguyệt nói với cậu rằng về cơ bản thì mẹ đã tỉnh lại rồi, nhưng bà vẫn chưa thể nói được, bác sĩ bảo rằng tình trạng của bà khá tốt, sau một thời gian chờ hồi phục thì có thể chuẩn bị cho ca mổ tiếp theo.
Nghe được những lời này, Hình Chu cảm thấy yên lòng hơn, cuộc phẫu thuật kế tiếp chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn cả, bởi vì dù sao thì người thực hiện cũng là chuyên gia do Lệ Thủy tìm đến.
Cậu đọc địa chỉ phòng thuê cho Hình Nguyệt, mặc dù cậu sẽ chẳng chuyển ra ngoài ở nữa nhưng cậu cũng không định trả phòng lại, bởi vì e rằng mẹ còn phải ở thành phố A trong một thời gian khá dài.
Hình Chu nhét điện thoại vào trong túi, vươn mình nhìn lên bầu trời xanh trên đầu, đột nhiên cậu cảm thấy thư thái hơn hẳn, tựa như đang dần trút bỏ được gánh nặng vậy.
Đối với việc giúp đỡ mẹ và Hình Nguyệt, ý thức trách nhiệm trong đó lớn hơn rất nhiều so với tình cảm gia đình, thế nhưng tất cả những gì mà cậu có thể làm cũng chỉ đến đó mà thôi.
Cậu mua một ít bánh bao, sữa đậu nành và cháo, ôm trong lòng rồi vội vã trở về, vì cậu sợ rằng thức ăn sẽ nguội lạnh trước khi Lệ Thủy kịp ăn mất, trời chỉ vừa mới vào đông thôi mà thị trấn nhà họ Lệ đã se lạnh rồi.
Hình Chu chạy thẳng vào bệnh viện, thế nhưng lại chợt bắt gặp một bóng lưng tập tễnh ở chân cầu thang, bóng lưng ấy nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, hóa ra là ông Lệ, cả một đêm không gặp, nhìn ông như đã già đi hơn mười tuổi.
Hình Chu lập tức giảm tốc độ, trong lòng chợt thấy rối loạn, hai tay run rẩy, lông mày cũng nhíu lại, cuối cùng cậu vẫn cố kiềm chế cảm xúc, sau đó nhìn thẳng về phía trước rồi bước ngang qua ông Lệ, tựa như không hề quen biết người này vậy.
“Tiểu Hình…” Ông Lệ đột nhiên ngăn cậu lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...